Thuận Thiên Khống Mệnh

Chương 12




Ba sàn đấu chuyên dụng cho chiến đấu cơ giáp đặt song song nhau, tỷ thí cũng đồng thời bắt đầu, khán giả quan sát cuộc tranh tài có thể nhìn thấy tình huống trên cả ba sàn đấu, tuyển thủ thi đấu cũng có thể thấy rõ tình cảnh của sàn đấu kế bên.



“Đối diện là Học viện tổng hợp đế quốc kìa! Tụi mình, tí nữa tụi mình có nên nhường hông ta?” Trong phòng chuẩn bị của Học viện quân sự Colton, một tân sinh sắp đại diện học viện thi đấu có chút xoắn xuýt: “Thắng tụi nó… ý tui là lỡ làm tụi nó bị thương thì có để lại ấn tượng xấu với Học viện tổng hợp đế quốc hông?”

Rước được bà xã tốt nghiệp từ Học viện tổng hợp đế quốc là một chuyện cực kỳ đáng kiêu ngạo, bọn nhỏ đã ý thức được điều này từ ngày mới nhập học, thiệt tình làm người ta chả biết nói sao mới tốt  ̄▽ ̄ Hiển nhiên, mấy đứa khác cũng nghĩ tương tự, cả bọn nhất thời hơi ủ dột.

Ban đầu rút được Học viện tổng hợp đế quốc, ai nấy cũng phấn khởi chết đi được: Học viện tổng hợp đế quốc nè! Có thể tiếp xúc gần gũi với học viện tân nương trong truyền thuyết, học viện khác còn khướt mới được hưởng thụ đãi ngộ này!

Nhưng cao hứng chưa được vài giây đã lại tỉnh táo: Ngộ nhỡ mình đánh đau bọn họ, về sau người ta liệt mình vào danh sách cự tuyệt giao thiệp thì phải mần sao? Cho dù học sinh Học viện tổng hợp đế quốc không ý kiến, nhưng rủi mai sau người theo đuổi bọn họ phát hiện, lén gây khó dễ cho mình thì biết mần sao?

Trận… trận này thiệt khó đánh!

Tuyển thủ dự thi của Học viện quân sự Colton nhất thời mặt ủ mày chau.

Đúng lúc này, một đứa trong số đó bỗng đứng lên.

“Các cậu muốn thua hả? Bại bởi một đối thủ có biệt danh học viện tân nương?” Hắn cười lạnh: “Một khi thua rồi, họ sẽ nhìn các cậu bằng con mắt gì?”

Người nói chuyện là Alvin Komlo, thủ lĩnh năm nay của Học viện quân sự Colton.

Nghe hắn nói, những học sinh khác nhất tề ngẩn người: Bọn họ sẽ nhìn mình bằng con mắt gì?

“Ngay cả tụi mình còn đánh không lại, dứt khoát không thể giao phó cả đời cho hạng người ấy!”

“Nhát gan rụt rè, thiếu khí phách nam nhi trầm trọng!”

“Yếu ớt quá thể! Vẫn là Học viện quân sự đế quốc trông ngầu bá cháy hơn (づ ̄ 3 ̄)づ”

“Mấy tân sinh của Học viện Horsey cũng hổng tệ xíu nào ~”



Nhỡ mà thua, mấy em tân sinh đáng yêu của Học viện tổng hợp đế quốc nhất định sẽ đá bay chúng ta khỏi danh sách tuyển chồng đó ← Nhóm tuyển thủ của Học viện Colton lập tức nghĩ tới kết quả kinh khủng ấy T_T Một khi thua, bọn họ — những học viện quân sự khác nhất định sẽ đá Colton khỏi hàng ngũ đối thủ ← Alvin Komlo híp mắt.

 ̄▽ ̄ hình như có gì đó không khớp nhau lắm nhở?

Cơ mà, kệ xừ hai bên nghĩ đến điều gì, kết quả tóm lại vẫn như nhau. Tuyển thủ Colton đã nhận thức được hậu quả đáng sợ có khả năng gặp phải nếu thua trận.

Tuyệt đối không thể thua — nom ý chí chiến đấu hừng hực gần như hiện rõ mồn một của các tuyển thủ Colton phía sau, Alvin thầm gật đầu hài lòng.

Tuy rằng là con thứ, nhưng từ nhỏ Alvin Komlo đã được cha đối xử như con trai trưởng có năng lực kế thừa, mọi việc đều được yêu cầu làm tốt nhất, bề ngoài thoạt nhìn nho nhã quy củ, kỳ thực tính xâm lược rất mạnh – Alvin năm nay mới mười tám tuổi đã lớn lên thành bộ dáng cha mong muốn.

Từ thuở bé, Alvin đã xem việc thi vào Học viện quân sự Colton làm mục tiêu phấn đấu, đương nhiên, với hắn mà nói: Thuận lợi nhập học chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, trở thành thủ lĩnh mới tính đủ tư cách.

Hôm nay, Alvin cũng coi như hoàn thành viên mãn bước đầu tiên trong kế hoạch.

Giành được thành tích nổi trội tại cuộc thi quân huấn tân sinh, tạo ấn tượng sâu sắc với nhóm ông lớn Quân đội, đặc biệt là ngài Nguyên soái, tăng cường các hạng mục năng lực của mình trong học viện, rồi thành công gia nhập căn cứ năm sao trở lên sau khi tốt nghiệp. Nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thành tích tích lũy thời học sinh đủ giúp hắn trở thành thiếu úy ngay hôm nhập ngũ. Kế tiếp, hắn sẽ tấn chức lên trung tá trong vòng năm năm, xét thấy cuộc sống hôn nhân hoàn mỹ cũng là hạng mục giúp ích cho việc tham chính tòng quân, hắn sẽ kết hôn trong quãng thời gian này, sau đó một lòng một dạ tiếp tục gom góp quân công, tiếp tục tấn chức —

Thời điểm chúng bạn đồng trang lứa chỉ mong kết thúc huấn luyện lẹ lẹ để rảnh rang đi chơi, Alvin đã lên kế hoạch chỉn chu cho con đường tương lai của mình.

Hắn là một thiếu niên cẩn trọng mà trưởng thành sớm, hắn biết mỗi năm tiếp theo cần đạt thành mục tiêu gì, chính vì biết rõ tại sao phải làm vậy nên trong huấn luyện cũng cố gắng và liều lĩnh hơn người khác nhiều.

“Avery là phế vật, con phải gánh vác thay cả phần nó, nhà Komlo phải nhờ con làm rạng rỡ gia tộc!”– đây là câu Alvin không ngừng nghe từ miệng cha từ bé tới giờ.

“Alvin, chắc lúc hai đứa nằm trong bụng mẹ con hút hết dinh dưỡng rồi nên anh con mới yếu đến thế, sau này phải chăm sóc anh thật tốt nghe chưa…” Tại nơi cha không nhìn thấy, mẹ luôn túm lấy hắn rồi lén nói như vậy.

Cha coi trọng mình, bởi mình là hy vọng của nhà Komlo trong mắt ông;

Mẹ thì quan tâm Avery hơn, vì bà áy náy với anh ta.

Alvin không hề bất mãn với tình huống ấy: Căn cứ năng lực khác nhau, mọi người sẽ gánh vác trách nhiệm bất đồng trong tương lai, cũng sẽ vì vậy mà đạt được quyền lợi và địa vị thuộc đẳng cấp bất đồng, thời đại ngày nay công bằng lắm, rất tốt.

Năng lực khác nhau sẽ làm chuyện khác nhau, sự tình vượt quá năng lực thì không nên động tới – nguyên tắc căn bản của Alvin là thế.

Hắn cũng không kỳ thị kẻ yếu, hắn chỉ phản cảm họ không biết tự lượng sức mình.

Bởi vậy, trong một thoáng bắt gặp Avery tại đội đối thủ, Alvin nhíu mày.

“Sửa kế hoạch, tôi trực tiếp lên sàn.” Hắn vươn cánh tay ngăn một tân sinh Colton sắp lên thi đấu, lạnh lùng nói.

“Hở?” Tân sinh bị chặn thoáng cái ngây người: Dựa theo kế hoạch cũ, trình tự thi đấu của Colton là từ yếu đến mạnh, làm vậy vừa tăng thêm cơ hội luyện tập cho mọi người, áp lực thất bại sẽ không quá lớn. Vì dù có thua thì vẫn còn bạn học mạnh hơn đằng sau, bọn họ sẽ thắng trận đấu kế tiếp.

Trình tự ra sân do đích thân Alvin quyết định, hôm nay hắn lại tự mình gạt hết ra. Chuyện này —

“Không cần kéo dài thời gian với loại thi đấu cỡ này.” Alvin chỉ nói một câu như vậy, rồi nhẹ nhàng nhảy lên sàn đấu.

“Làm tốt lắm! Alvin, mau đuổi thằng phế vật kia ra khỏi sân đi!” Tầm mắt từ đầu chí cuối chỉ tập trung trên người con trai út nhà mình, nhìn thấy hành động ấy, Hiệu trưởng Komlo thầm khen một tiếng “tốt”.

Những tuyển thủ khác có lẽ sẽ muốn kéo dài thi đấu để luyện tập, bộ dạng ngu xuẩn của Avery nhất định sẽ lọt vào mắt toàn bộ người tại sân thi đấu, thời gian càng lâu, mặt mũi của mình càng không vẻ vang gì! Nhưng nếu Alvin lên sàn đầu tiên thì có thể dọn thằng kia ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất!

Đúng là quyết định rất nhanh – nhìn con trai út trên sân, trái tim vẫn treo lơ lửng của Hiệu trưởng Komlo rốt cuộc hạ xuống.

Trong nháy mắt Alvin hạ xuống, dưới chân hắn bỗng truyền đến âm thanh rung động, một cơ giáp lam sẫm lập tức dâng lên từ cửa truyền tống dưới sàn, cũng là cơ giáp Alvin sắp sử dụng trong lần thi này!

Lúc xác định tuyển thủ dự thi, ban tổ chức cuộc thi đã tiến hành điều tra các hạng mục tham số của cơ giáp mà bọn họ sử dụng trong hệ thống mô phỏng, trải qua một khoảng thời gian thao tác thực tế, tâm của cơ giáp đã biến hóa theo yêu thích của từng người. Nếu trong huấn luyện chú trọng phòng ngự hơn, thuộc tính phòng ngự của cơ giáp sẽ tăng cường, còn giả như thiên về tấn công, bộ phận tấn công sẽ được tăng cường.

Sau khi xuất hết tham số ra, sẽ có cơ giáp sư chuyên nghiệp cải trang cơ giáp hiện hữu cho những học sinh tại đây, nhằm bảo đảm cơ giáp dự thi đại khái giống hệt cơ giáp dùng trong hệ thống mô phỏng.

Một người hẳn có thể giấu giếm “tâm” thực sự trong sinh hoạt đời thường, nhưng trong chiến đấu thì hoàn toàn không thể che giấu, “người nào cơ giáp nấy” chính là một thuyết pháp thú vị tại thời đại hiện nay.

Lúc này, cơ giáp màu lam xuất hiện trước mắt mọi người tuy rằng vẫn mang kết cấu hình người, song bộ phận thân thể đã dần xuất hiện xu hướng thú hóa, phần đầu cánh tay biến thành móng vuốt, móng vuốt khổng lồ dưới ánh đèn thoạt nhìn bén ngót sáng loáng.

Đây là một cơ giáp thuần tấn công — dù nó chỉ vừa lộ diện, nhưng người sáng suốt trên hiện trường đại để đều nhìn ra.

Bất kể bề ngoài ngụy trang hào hoa lịch thiệp, nho nhã hữu lễ đến mấy, Alvin Komlo về bản chất vẫn là người sở hữu tính tấn công cực mạnh, móng vuốt mang thuộc tính kéo xé mạnh mẽ kia đã nhờ kéo xé vô số kẻ địch trong hệ thống mô phỏng mà không ngừng tiến hóa.

“Là Đao phủ!” Lúc ấy, trên khán đài có tân sinh nhận ra thân phận cơ giáp ngay tắp lự! Do quá thất thố, cậu ta không cẩn thận tiết lộ biệt danh lén đặt cho người ta.

Được cậu ta nhắc nhở, ngày càng nhiều tân sinh nhận ra cơ giáp kia, trên khán đài nhất thời xôn xao không thôi.

Nguyên nhân cực đơn giản — cơ giáp này, chính xác phải nói là người điều khiển cơ giáp này thực sự rất nổi tiếng!

ID của chủ nhân cơ giáp là “Quan chấp hình”, sự tồn tại khiến người nghe tin đã sợ mất mật tại sàn đấu bốn sao! Ra tay tàn nhẫn, chuyên một chiêu mất mạng, mọi đối thủ đều bị hắn chém nát đầu trước khi bị loại khỏi sàn!

Cái cảm giác bị móng sắc bổ đầu chết tươi thiệt khủng bố vô cùng tận, dần dà, trong số những học sinh bị hắn đánh bại chậm rãi lưu truyền một danh hiệu — Đao phủ.

“Thật… thật không ngờ Đao phủ là… Ấy không! Quan chấp hình lại là ngài thủ lĩnh!” Bởi không tiết lộ, nên tới tận hôm nay học sinh Colton mới biết thân phận của Đao phủ. Trong số họ có không ít người từng nếm trải nỗi đau đứt đầu, bụng dạ chửi thằng kia xối xả, mới đây thôi còn nghĩ thầm: Cái thằng Đao phủ không biết học học viện nào, học viện mình tuyệt đối đừng đụng trúng nó. Hôm nay biết “Đao phủ” vậy mà là thủ lĩnh nhà mình, cái cảm giác này…

An toàn miễn bàn luôn  ̄▽ ̄

Hóa ra người lợi hại nhường ấy là học sinh nhà mình, vì vậy các học sinh Colton bắt đầu lớn tiếng cổ vũ cho thủ lĩnh!

Alvin đã chui vào cơ giáp, cơ giáp đồ sộ lam sẫm thản nhiên đứng tại một góc của sàn đấu, nếu bỏ qua móng vuốt sắc bén, tư thế đứng của cơ giáp thoạt trông có hơi hướm văn sĩ tao nhã.

“Tiêu rồi –” Domra thầm than không tốt!

Là người giữ thành tích cao nhất trong nhóm tuyển thủ đại diện Học viện tổng hợp đế quốc tham gia thi đấu, hắn cùng lắm chỉ mới lên sàn đấu ba sao, mà đối phương đã là sàn đấu bốn sao rồi! Chênh lệch khỏi nói cũng biết!

Nếu là những người khác của Colton lên trước, phe ta còn có vài phần thắng, hôm nay Colton lại cử vị này lên sàn đầu tiên, bọn họ hoàn toàn không tính cho Học viện tổng hợp đế quốc phần thắng nào hết đây mà!

Không chỉ tân sinh Colton, mà khi học viện khác phát hiện thân phận Alvin, sàn đấu càng thêm sôi sục!

Thiếu niên độ tuổi này đều sùng bái kẻ mạnh, đối với họ mà nói, Alvin đã đủ mạnh mẽ, mạnh đến mức người khác muốn hoan hô hắn! Nhất thời, trong sân thi đấu tràn ngập tiếng hò reo tên Alvin!

Tuy rằng đặt nặng tính kỷ luật, nhưng học viện quân sự thực chất vẫn khuyến khích học sinh ôm tâm hiếu chiến, nên dạng hoan hô này nằm trong phạm vi cho phép của cuộc thi, thi đấu trong tiếng ồn như vầy cực kỳ khảo nghiệm tố chất tâm lý của song phương. Có thể nói, cuộc thi hoan nghênh khán giả ngoài sân tiến hành quấy nhiễu người trên sàn đấu kiểu ấy.

Ngược lại, đám tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc hoàn toàn không nghĩ tới hoàn cảnh này, cả bọn Domra đều thộn mặt —

Đúng lúc này, trên khán đài của Học viện tổng hợp đế quốc, các tân sinh bỗng nhất tề đứng dậy!

“Đế tổng tất thắng –”

Nhưng tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc không cam tâm yếu thế, bèn đứng lên khuyến khích bạn học của mình. Bất đồng rõ rệt với tiếng hoan hô ầm ĩ của học viện khác, tân sinh Đế tổng từng trải qua phương pháp huấn luyện cổ xưa rành nhất là “hành động nhất trí”. Dù nhân số ít ỏi, được cái khi mọi người đồng thanh hô khẩu hiệu giống nhau, họ tức khắc lấn át toàn bộ âm thanh khác.

Ai? Đúng rồi! Đối thủ của thần tượng nào phải ai khác, là Đế tổng đó nhaaaa!

Bọn họ cổ vũ thần tượng chẳng phải đang làm Đế tổng bẽ mặt sao, vụ này, không thể được!

Sự cuồng nhiệt vừa rồi lập tức lùi bước, tiếng hoan hô Alvin không ngừng nghỉ loáng cái tắt ngấm. Sau khi họ im lặng, tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc cũng song song ngồi lại chỗ.

Chứng kiến sự ủng hộ của các chiến hữu, nhóm tuyển thủ của Học viện tổng hợp đế quốc cũng khôi phục điềm tĩnh một cách thần kỳ.

“Vậy đi, cứ dựa theo thứ tự ban đầu, chúng ta… lên thôi!” Chụm đầu thương lượng một phen, cuối cùng Domra quyết định giữ nguyên trình tự lên sàn.

Trong lòng hắn thừa hiểu, chỉ e mình là người có thực lực gần với Đao phủ kia nhất, nhưng chính vì biết thế nên tuyệt đối không thể ra sân đầu tiên.

Một khi người mạnh nhất là mình bị đánh bại, người khác khỏi đấu chi nữa.

Domra gian nan hạ quyết định như trên, dưới ánh nhìn nôn nóng của hắn, tuyển thủ thứ nhất của Học viện tổng hợp đế quốc — Kardon, nơm nớp lên sàn.

Nhưng mà —

Khác hẳn với người khác, đối diện tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc, Alvin chẳng hề có ý thương hương tiếc ngọc, vừa chạm mặt nhau đã tìm được sơ hở của Kardon, móng trái hóa lưỡi đao vung một đường trăng lưỡi liềm trên không trung, lưỡi liềm bổ một phát, đầu của cơ giáp do Kardon điều khiển tức khắc lăn xuống.

Đối với cơ giáp, dù đầu không phải vị trí chí mạng, song lại là bộ phận cảm giác mấu chốt nhất. Mất đi đôi mắt, Kardon thoáng chốc hoảng loạn, vốn còn có thể tránh né mấy cái thì giờ quân lính tan rã trong chớp mắy, năm giây sau, cơ giáp của Kardon ngã rầm xuống đất, cuối cùng nằm bên cạnh cái đầu rụng.

“Học viện quân sự Colton vs Học viện tổng hợp đế quốc, ván thứ nhất kết thúc, người thắng: Học viện quân sự Colton.” Trọng tài lạnh lùng tuyên bố kết quả thi đấu.

“Ớ, lẹ dữ vậy?” Dẫu sớm biết sẽ thua, nhưng Domra đâu ngờ lại thất bại nhanh đến thế.

“Tới lượt tôi…” Đứa thứ hai lên sàn là Yotte, thành tích cậu ta cao hơn Kardon chút đỉnh. Tuy sắc mặt hơi trắng, song cậu ta vẫn là tuân thủ trình tự thi đấu. Ngặt nỗi kết quả cũng chẳng khá khẩm hơn Kardon, thậm chí thời gian kiên trì dưới tay Đao phủ còn ngắn hơn Kardon.

Khi trọng tài tuyên bố người thắng là Học viện quân sự Colton, Alvin ấy mà vươn tay điểm một phát lên nhóm tuyển thủ Học viện tổng hợp đế quốc!

Hắn không lên tiếng, nhưng ai cũng hiểu hàm nghĩa của tư thế ấy:

“Kế tiếp.”

Hắn đang lãnh khốc vô tình tuyên chiến với Đế tổng.

Vô, kế, khả, thi!

Dưới rãnh trời của thực lực tuyệt đối, đường sống để mưu kế phát huy tác dụng vô cùng nhỏ bé!

A a a a a! Tại sao lớp trưởng Mục Căn không lên sàn? Nếu là cậu ấy, nhất định có thể ngăn cản Đao phủ chết tiệt kia! Lớp trưởng Mục Căn là người xuất sắc tiến vào sàn đấu năm sao lận đó!

Trong lúc tuyệt vọng, đầu tiên ánh mắt mọi người lia qua Avery đứng cuối đội ngũ, sau cùng ném về phía Mục Căn trên ghế khán giả.

“Tôi, kế tiếp… để tôi lên sàn.” Sau khi tuyển thủ thứ ba của Học viện tổng hợp đế quốc bị nâng ra ngoài, thời điểm trọng tài tuyên bố tuyển thủ thứ tư ra sân, Avery đột nhiên đứng sau lưng Domra, chủ động đề xuất yêu cầu thi đấu.

“Cậu?” Nghe thỉnh cầu ấy, Domra ngẩn ra. Thực tình hắn không hề nghĩ tới việc cho Avery thi đấu! Hoặc cùng lắm chỉ cho Avery tham gia một trận, thua cũng chả sao, mình sẽ nghĩ cách thắng lại!

Cơ mà —

Hắn ngàn vạn không ngờ họ lại đụng độ sát thần Alvin ngay từ đầu!

“Làm ơn –” Avery lại cúi đầu.

Đầu óc rối như tơ vò, khi trọng tài thúc giục tuyển thủ lên sàn lần hai, Domra vô thức gật đầu.

Một lần nữa cúi đầu cảm tạn Domra, Avery thong thả đặt chân lên sàn đấu.

—–

Thiên hạ người ta đặt toàn tên oách xà ngầu như kỵ sĩ, quan chấp hình này nọ, hai đứa dại trai chọn ngay tên nhau, chởi dại trai cấm có sai  ̄▽ ̄

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.