Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 4: Ký ức thời niên thiếu




Khuôn mặt anh tuấn của Mộc Xuân Phong run rẩy, khép quạt lại nhìn đến gò má nàng rồi vòng quanh cái cổ, ghé vào bên tai nàng thổi khí như lan:“Đổ máu, ngươi nói xem? ” từ ngữ nhẹ nhàng, rất phiêu, rất nhẹ, người không biết nghĩ hắn ở cùng nàng, chỉ có hắn mới biết được giờ phút này hắn rất muốn lấy đao bổ nàng!!!

Tra Tiểu Tân xem thường, nhún vai nói: “Đổ máu cũng không nhất định là xử nữ nha, nói không chừng đến ngày kinh nguyệt.” Tay thuận tiện đẩy cây quạt đi đến ngực nàng đẩy trở lại.

Không khí nhất thời yên tĩnh.

Hồi Lâu, từ trong kiệu phát ra giọng nói dịu dàng dường như nghiến răng nghiến lợi: “An Ninh! Ngươi cho bổn công tử xuống kiệu!” Nếu nàng ở dưới kiệu, hắn không thể ngụy trang đi xuống! Hắn sợ mình không khống chế được bóp chết nàng.

Tra Tiểu Tân thân thủ nhanh nhẹn nhảy từ trong kiệu xuống nhìn người trong kiệu bướng bỉnh cười “Thực đã đến, ngươi cũng muốn xuống kiệu.”

Tất cả hạ nhân trong Mộc vương phủ đều thấp thỏm không yên, cảm thấy khác thường, bởi vì bọn họ nhìn thấy trên mặt Thập Tam Vương gia giăng đầy mây đen, sợ chọc giận hắn, tất cả đều thật cẩn thận, ngoại trừ bên người hắn có một nữ tử vừa đi vừa nhảy, họat bát đáng yêu, bọn họ có phần bội phục dũng khí của nàng, còn Thập Tam vương gia đang tức giận như thế vẫn mỉm cười.

“ Bẩm vương gia, Lâu Lan vương nói là có việc đến tìm ngài, giờ đang ở phòng khách”

Vừa đi vào nội phủ có một gia đinh tiến đến bẩm báo, quả nhiên, Tra Tiểu Tân vẫn líu ríu lúc này mới dừng miệng, vẻ mặt vui mừng hóa thành ưu thương, theo bản năng trốn sau người Mộc Xuân Phong, nàng không muốn thấy hắn, không biết đối diện như thế nào với hắn, dù sao trong lòng hắn cho rằng nàng là hung thủ hại chết hài tử Lục Uyển, thử nghĩ đối mặt với mặt với người giết chết cốt nhục mình, ai lại muốn nhìn đến? Gặp mặt chỉ khiến cho hắn chán ghét.

Thấy nàng trốn tránh Mộc Xuân Phong đang trầm mặt mới khôi phục nụ cười, vung quạt nói: “ Như vậy….a, vừa lúc, nói bổn vương muốn dẫn một người đi gặp hắn.” Cũng tốt, vương huynh thấy nàng và hắn ở chung một chỗ nhất định nổi giận, đến lúc đó không cần hắn xuất thủ, Vương huynh liền xử nàng.

“ A! Không nên.” Tra Tiểu Tân lập tức liều mạng lắc đầu, vẻ mặt cầu khẩn nắm lấy tay áo hắn “ Van cầu ngươi! Đừng đi vào cùng ta được không? Ta van ngươi.”

“ Dù thế nào nàng cũng là Vương phi của Vương huynh, mặc dù bị vứt bỏ, nhưng vợ chồng gặp lại cũng đâu có việc gì?” Mộc Xuân Phong giống như đang dỗ dành hài tử trìu mến vuốt ve đầu nàng, cười như hồ ly. Đi đi, đi vào thôi, đi vào nàng nhất định phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.