Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 24: Phiên ngoại 4 - phần 3




Người nọ vừa nghe lập tức cười cảm kích, Gia Luật Hằng nghĩ sẽ gặp chút khó khăn, hắn nghe cái gì kêu bắt hắn rồi dắt đi? Dắt đi? Nàng chấp nhận đưa mình đến nhà lão giàu có đó sao? Trong lòng tức giận lên đến đỉnh đầu, hắn hừ một tiếng liền theo người nọ đi bởi vì hắn “Dung mạo xinh đẹp” cho nên người tìm hắn không ít, nhưng đa số đều không có ý tốt, chỉ có người lần này nhìn đứng đắn nên hắn tin tưởng không có gì.

Hai người đến một tòa nhà có phong cách cổ xưa.

Vừa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy tranh sơn thủy treo trên tường, xem ra hắn quả nhiên là dòng dõi nhà quan, từ trong ra ngoài đều cho thấy hắn là người có học. Sau khi ngồi xuống nam tử trung niên kia rót cho hắn một ly trà, nói là đi lấy giấy bút và mực kêu hắn ở bên ngoài chờ một lát, Gia Luật Hằng thấy hắn cũng coi như người đàng hoàng, vì thế cũng buông lỏng đề phòng ngồi thưởng thức trà nhưng uống đến một nửa đầu đột nhiên choáng váng, ánh mắt nhìn sự vật cũng mơ hồ không rõ nhưng vào lúc này đột nhiên bị người phía sau ôm lấy.

“Như Hoa cô nương! Ta nhớ nàng muốn chết!” Nam tử trung niên tham lam ngửi mùi thơm trên người hắn, đôi tay bắt đầu sờ soạng trên người hắn.

Gia Luật Hằng nhất thời kinh ngạc, ánh mắt sắc bén liền đứng lên, mẹ kiếp!Lại là một con sói đội lốt cừu! Hắn vừa ra quyền nhưng phát hiện tay chân mềm yếu vô lực, trán ứa ra nhiều mồ hôi, lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ hắn đã dùng nhuyễn cân tán? Mà lúc này nam tử trung niên kia gấp gáp ôm hắn vào trong phòng, tất cả cửa phòng và cửa sổ đều khóa trái, mặt hắn càng ngày càng kề sát bản thân, Gia Luật Hằng vừa tức vừa giận, đều do Tra Tiểu Tân đáng chết kia! Hắn không ngừng dùng nội lực ép chất độc ra, ai ngờ không có tác dụng.

“Ha ha, Như Hoa cô nương! Ta theo dõi nàng lâu rồi! Hôm nay cuối cùng có được cơ hội! Đừng nóng vội đừng sợ, ta sẽ thật dịu dàng !” Nam tử trung niên kia nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa, thèm nhỏ dãi.

“Ngươi đừng tới đây, ta… ta sẽ hô to.” rơi vào tình thế cấp bách hắn đành phải viện đại một cái cớ, thân thể ngày càng vô lực, nửa người nằm trên giường y phục tụt xuống ,lộ ra bờ vai trắng nõn cộng thêm mắt hắn mơ màng, đầu tóc hỗn loạn, bộ dáng rất mê người.

Nam tử trung niên lòng đã sớm như lửa đốt đâu cần những thứ kia!Nhào tới trên mặt hắn vừa hôn trên cổ vừa cắn,giống như dã thú phát tiết đều rất thô lỗ,tay thì đưa đến ngực hắn vò lấy hai cái bánh bao, dĩ nhiên,hắn cũng không biết đó là bánh bao chỉ cảm thấy thật lớn thật mềm mại sảng khoái miệng phát ra tiếng rên rỉ không biết xấu hổ.

gương mặt tuấn tú của Gia Luật Hằng xanh mét, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Tiếc rằng hắn cả người có sức lực, hiện tại đều không có tác dụng gì ! Hắn âm thầm ổn định tâm tư khôi phục nội lực, còn phải né tránh nụ hôn và tập kích của hắn ta.

“Roẹt !!!” y phục bị hắn xé hơn phân nửa, hai bánh bao trước ngực cũng lăn ra ngoài, lộ ra khuôn ngực cường tráng gầy gò, Gia Luật Hằng nhân cơ hội nói to: “Ta là nam nhân !” Như vậy có thể may mắn tránh được.

Ai ngờ hơi thở của nam tử trung niên càng ngày càng khô ráp, ánh mắt hưng phấn càng đậm, nuốt nước miếng nói: “Ta có tình cảm với đoạn tụ! Không ngờ Như Hoa ngươi là nam tử! Đúng là hợp ý ta! Đúng là hợp ý ta! Ha ha ha!” Nói xong liền bắt đầu xâm lược chung quanh trên người hắn, hắn lưu lại trên da thịt nhiều nụ hôn đỏ bừng.

lửa giận của Gia Luật Hằng ngút trời, y phục cũng bị hắn cởi hết sạch, cặp tay kia không ngừng phủ lên người hắn vô cùng hạ lưu, hắn chỉ cảm thấy khí lực thân thể dần dần hồi phục, Gia Luật Hằng tỉnh táo hẳn, nam tử dưới thân đột nhiên trở mình bóp chặt cổ hắn, sắc mặt nam tử trung niên kinh ngạc giống như không nghĩ tới hắn lại có võ công.

“A! ! !” một tiếng hét thảm thiết cả người đột nhiên bị đẩy xuyên qua vách tường, phòng ở nháy mắt sụp đổ.

“Đồ không biết sống chết!” Gia Luật Hằng lạnh giọng nói giống như con gà đưa hắn đến cách vách chuồng lợn, lợn bị hắn giẫm đạp lên người, trong lúc nhất thời phân cùng vật bẩn toàn bộ dính vào trên mặt hắn.

Nam tử trung niên khóc cầu xin tha thứ: “Như Hoa cô nương tha chết! Ta không dám nữa,không dám…”

Gia Luật Hằng điểm huyệt câm của hắn, cười lạnh: “Ngươi ở nơi này từ từ chờ chết đi!” Nói xong cầm lấy mấy tảng đá dùng sức ném trên người lợn, lợn nhất thời luống cuống chạy trốn trong chuồng, hắn giẫm người kia đến máu thịt mơ hồ, chỉ nghe vài tiếng rên rỉ rất nhỏ khi tiếng động dừng lại. Ánh mắt thích thú của Gia Luật Hằng mới biến mất.

Hữu cầu tất ứng.

Trong căn phòng nhỏ hẹp mọi người chen chúc xếp hàng thật dài đều là đến nhờ Tra Tiểu Tân,chỉ thấy nàng vừa nghe những yêu cầu mọi người vừa múa bút. Đương nhiên tay kia cũng không nhàn rỗi thu tiền. Làm ăn quan trọng là đông người vừa vặn là chỉ thấy trong đội ngũ có nam nữ già trẻ,có người giàu người nghèo, đang tranh nhau thỉnh cầu nàng.

“Bà chủ Tra!Con ta vừa mới đầy tháng phiền ngài đặt cho nó một cái tên?Ta họ Cao!” Một lão gia mập mạp cười niềm nở hỏi, cầm trong tay một đống bảo vật.

“Gọi là Cao Thắng Hàn đi, người ta ở chỗ cao thì không sợ lạnh, nhà các ngươi từng chịu lạnh, tóm lại ngươi hiểu ta không giải thích thêm.” một tay Tra Tiểu Tân đoạt lấy bảo vật trong tay hắn nói giả làm bộ mặt đáng yêu.Người nọ nghe xong vừa lòng gật đầu không ngừng nói cảm tạ.

“Còn ta nữa Bà chủ Tra!Ta muốn hành hiệp trượng nghĩa nhưng lại không muốn người ta phát hiện làm sao bây giờ? !” Lại một người bận trang phục hiệp khách buồn rầu hỏi, trong tay không có tiền chỉ có một thanh kiếm.

Tra Tiểu Tân cúi đầu xuống cuối cùng ngẩng lên mặt vui vẻ: “Hành hiệp trượng nghĩa sao!Vậy chuẩn bị cho ngươi một phụ tá tạo hình đi ! Nói cho ngươi biết, ngươi về nhà làm liền một đôi mắt đen thui như ta dán lại trên mặt phải nhớ kỹ là chỉ để lộ ra hai con mắt,cố gắng che khuất nửa khuôn mặt kiêu ngạo lại, sau đó khoác một chiếc áo choàng đen, đầu đội nón, phía sau cầm một thanh kiếm thật khí phách vậy là OK ^_^!”

“Nhưng mà lỡ như đến mùa hè chẳng phải là rất nóng sao (ã_ã)? ” Hiệp khách kia trên mặt vui sướng thoáng chốc hiện vẻ buồn rầu.

“Đơn giản thôi!Vừa đến mùa hè ngươi liền sửa mặc com-lê là có thể !Sau đó cạo sạch tóc trên đầu nhưng không bịt mắt hay muốn kiên trì mang là tùy ngươi bởi vì như vậy thật tàn khốc.” Nghe Tra Tiểu Tân đề nghị như vậy vẻ buồn rầu trên mặt người nọ tan biến hết (^….^),thần thái phấn khởi luôn miệng nói cảm tạ sau đó mới rời đi. Gia Luật Hằng một bụng lửa chờ mọi người đi rồi mới tiến vào.

Sau nửa canh giờ…

tay Tra Tiểu Tân ôm đống châu báu nhìn chằm chằm Gia Luật Hằng vừa thẹn vừa giận “Phụt !!” cười thành tiếng, đĩnh vàng trong tay lộc cộc rơi xuống đất, chỉ thấy nàng ngủa trước ngửa sau lật tay ôm chặt bụng: “Ha ha ha ha! Chết cười nha! Chút xíu nữa bị cường bạo hả!”

Gia Luật Hằng nổi giận rõ ràng hơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn cười à? Không phải tại ngươi ta sao có thể bị người ta..” Hắn khó chịu hừ một tiếng, trên người đầy dấu hôn đau nhức làm hắn ghê tởm! Hận không thể lột da mình đi! ! !

Tra Tiểu Tân cười giả lả, cuối cùng mới thấy khuôn mặt tuấn tú giăng dầy đặc mây đen của Gia Luật Hằng, tay bắt chước động tác giống như dỗ tiểu hài tử không ngừng vuốt mặt hắn vừa sờ vừa dỗ: “Ngoan, ngươi coi như bị chó cắn có được không?” Tròng mắt đen sáng lóa mông lung hơi nước dịu dàng, ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.