Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 22: Phiên ngoại 4 - phần 1




“Cha mẹ nó, ngươi có tật xấu nha!” Nàng cuối cùng chịu không nổi thấy hắn mỉm cười nhìn mình liền đứng lên lớn tiếng quát.

Hắn nghiêng mặt lau vết máu bên môi, lông mày hơi nhíu, một đôi mắt sáng bởi vì đau nửa híp nửa mở giống như đau mà không phải đau,lại có bộ dáng lay động lòng người phong tình vạn chủng, chưa hết, cứ như bình thường thản nhiên dao động lắc lắc, nụ cười không giảm: “Như vậy, ta có thể may mắn được làm bạn với ngươi không?”

Tra Tiểu Tân thấy nửa bên mặt hắn bị đánh sưng lên còn thành tâm hỏi mình, lòng có chút áy náy, xem ra hắn là thật sự muốn làm bạn với nàng! Tình huống này thật khó xử chỉ có cách làm bộ không nghe không thấy chạy nhanh ra khỏi tửu lâu, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói như gió mát của hắn.

“Ngươi tên là gì.”

Đang chạy bước chân từ từ ngưng lại, nàng cũng không quay đầu:”Tra Tiểu Tân!”

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng đang chạy trốn, nụ cười trên mặt Mộc Xuân Phong mất đi ánh mắt chuyển sang lạnh lùng, sờ sờ vết thương bên phải gò má ánh mắt đen tối toát ra tia sát khí. An Ninh, hôm nay hắn dời lại kế hoạch sau khi thành công sẽ hoàn trả lại mười lần. Sau đó nắm chặt quạt xếp trong tay.

Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Tra Tiểu Tân chống tay lên tường thở hổn hển, tay vỗ ngực ngoái nhìn phía sau xem có ai đi theo không, thấy không có ai lòng mới nhẹ nhỏm, may mà, may mà hắn không có đuổi theo!

“Kì lạ thật, chẳng lẽ hắn thật lòng muốn làm bạn với nàng?!” Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói, hắn giảo hoạt như vậy gian trá như vậy không thể ngồi yên cho nàng đánh được, hơn nữa xem bộ dáng vừa rồi của hắn dường như thật sự không biết mình chính là An Ninh, mà cho rằng nàng là một nam tử bình thường, nghĩ tới đây lòng cảm thấy thoải mái hơn.

“Ngươi tiểu xong chưa, tiểu xong rồi chúng ta đi.” Phía sau truyền đến giọng nói khó chịu của một nam tử.

Tra Tiểu Tân quay đầu lại xém chút giật mình nhảy dựng, chửi ầm lên: “Oa là ngươi à! Sao ngươi lại ở nơi này? ” Người đứng trước mắt không phải là Như Hoa đó sao? Chỉ tiếc mặc y phục nữ tử cũng là một nam nhân anh tuấn bức người….hơn nữa… Cằm còn có râu mép.

Gia Luật Hằng vòng hai tay liếc xéo nàng tức giận nói: “ Ta không muốn ở chỗ này, ngươi cho rằng ngươi hôm qua về nhà bằng cách nào?”

“ Ngày hôm qua?” Tra Tiểu Tân nhớ lại,sau đó hét lên: “Người hôm qua cõng ta về là ngươi!” Nói lại sau khi tỉnh lại nàng phát hiện mình nằm ở nhà, nàng không nghĩ ra ai đã đưa về, thì ra là hắn, nghĩ đến đây lòng có chút cảm động.

“ Hừ!Làm sao có thể là ta? Bà chủ Tra ngươi lợi hại như thế, uống rượu say một mình đấu với mười mấy nam nhân, hôm nay vừa ra tay lại đánh Thập Tam Vương Gia, ta nào dám cõng ngươi về nhà, lỡ như trên đường về bị người ta ám sát chết thì chẳng phải oan uổng cho ta lắm sao!” Gia Luật Hằng nói lời kỳ quái, nói xong đi thẳng phía trước cũng không đợi nàng, nữ nhân này quá ghê tởm! Quan tâm lại bị nàng mắng! Nếu không phải ngày hôm qua hắn quên mang chìa khóa thì hôm nay sẽ không đến đón nàng.

Tra Tiểu Tân thấy hắn tức giận liền đuổi theo,vừa cười hòa vừa nói xin lỗi,thấy hắn vẫn làm bộ mặt khó chịu không biết làm gì đành khoát tay hắn cười hì hì lấy lòng: “ Hay là,ta hát cho ngươi nghe có được không?”

“ Hát à?” Gia Luật Hằng cau mày,thấy nàng giống như không có xương hơn phân nữa người tựa lên người hắn,lông mày càng nhíu lại: “ Mau tránh ra,toàn thân mùi rượu hôi chết người ta.”

“ Không tránh!Không tránh!Ngươi không cho ta hát ta không tránh.”Tra Tiểu Tân phát huy tài năng vô địch mặt dày cười vô lại.

Gia Luật Hằng tức giận,hừ một tiếng coi như cam chịu,tay âm thầm nhét hai bên lỗ tai,lỡ như nàng hát khó nghe làm điếc lỗ tai thì không xong!Hắn hoàn toàn tin tưởng nàng có năng lực này.

Tra Tiểu Tân giật mình đột nhiên men rượu ập lên làm nàng có cảm giác say thấy khó chịu nhưng kiên cường chống đỡ. Nhìn ánh sao trên trời đầu tựa ngực hắn thấp giọng hát: “ Tiếng sáo nhà ai vang vọng xa gần, vang lên bao nhiêu kiếp phù du, nhà ai hát hãy cắt đứt dây đàn, để lưu lại gió tây Lâu lãnh khuyết….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.