Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 19: Phiên ngoại 2 (hạ)




Mặt Tra Tiểu Tân bị đánh đến sưng đỏ, máu tươi từ khóe môi chảy xuống nhè nhẹ thấm vào áo, nhớ tới lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt, hắn muốn nàng lấy lòng hắn, nhưng đến cuối cùng đẩy xuống giường còn quất nàng, hắn còn nói “Bổn vương chưa bao giờ hài lòng, An Ninh, về sau ngươi cũng nên làm cho bổn vương hài lòng! Nếu không hậu quả giống như thế này!” Nói xong tự tay bẻ gẫy roi, là máu sao, hiện tại một lần nữa nhớ nhớ tới lúc ấy tay hắn bị roi ma sát chảy máu, lòng lại bắt đầu đau đớn, rồi nắm giữ tay hắn.

“Được, để xem còn ngươi mạnh miệng không? Vả miệng!” Người đàn ông vạm vỡ nói xong bắt đầu đánh miệng nàng, máu chảy không ngừng.

“A…” đau đớn đến nỗi sâu trong lồng ngực phát ra tiếng rên nhẹ, Tra Tiểu Tân khép chặt đôi mắt bắt đầu rơi lệ, hắn từng ôm nàng đi trên hành lang dài, nói tin tưởng nàng, cũng từng ôm chặt nàng nói hắn thật bẩn cho nên hai người rất xứng đôi. Nàng từng tựa vào lòng hắn nũng nịu kêu.

Mộc Xuân Phong mới đầu xem màn vui dần dần thay đổi ánh mắt, tay vuốt quạt xếp, nhìn không ra nàng mềm yếu thế nhưng tính tình thật bướng bỉnh, ngay cả nam tử chịu không được đánh nàng mà ngay cả đáp trả nàng cũng không đáp một lần, có lẽ chống đỡ không bao lâu nữa nàng sẽ ngoan ngoãn nhận sai.

Nam tử áo tím ngồi ở ghế khuyên nàng: “Chỉ cần ngươi giải thích, bổn công tử sẽ tha cho ngươi.”

Đau đớn trên người giống như đặt cả mình trong chảo dày vò.Tra Tiểu Tân chậm rãi đứng dậy, hình ảnh ngày xưa trong đầu nàng bắt đầu hiện ra thật nhanh, nước mắt vào lúc này mãnh liệt tuôn ra.

“Vì sao, chúng ta lại biến thành như ngày hôm nay…” Ngày ấy sau khi quất hắn ngồi xổm bên nàng nói giọng khàn khàn, một khi đã thương, không phải không yêu, mà là yêu đến không biết tại sao biến thành tổn thương.

“Có đau hay không?” Hắn xoa vết thương trên người nàng, vẻ mặt lạnh như vậy nhưng ánh mắt rất dịu dàng.

“Thật xin lỗi.” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, cánh tay bất giác ôm chặt nàng.

“Bổn vương đợi nàng thật lâu.” nam tử áo hồng ngồi đối diện nàng cười yêu nghiệt, ánh mắt không che dấu được tình yêu nồng nhiệt, nàng ngơ ngác đứng ở cửa ngượng ngùng nhìn hắn, lòng cảm thấy ngọt ngào.

……………………

“Đuổi nàng ra khỏi Lâu phủ, về sau không được bước vào” Đây là lời cuối cùng hắn nói với nàng.

Tra Tiểu Tân đưa tay che lại nước mắt đang rơi như mưa, thân hình đứng thẳng lung lay dường như chỉ cần gió thổi qua nàng liền ngã xuống, trên mặt đầy vết thương, tối đen giống quỷ.

Nam tử áo tím cho rằng nàng bởi vì đau mới khóc, thấy nàng không chịu cúi đầu thì hét to: “ Người đâu, đánh tới khi nàng quỳ xuống mới thôi.”

Một người đàn ông to lớn tiến đến dùng sức đá đầu gối nàng, Tra Tiểu Tân đau đớn quỳ xuống, máu trên người nàng chậm rãi chảy xuống, trên mặt họa ra nhiều vết thương.

Lâu Lan, làm sao ngươi có thể cưới nữ tử khác, làm sao có thể…

Chỉ trong chốc lát, nàng lại kiên cường đứng lên, nam tử áo tím hoảng sợ người này làm bằng sắt sao?!Nàng bị đánh thành này bộ dạng vô cùng thê thảm lại còn có thể đứng lên?! Nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn vì thế lại kêu lên: “Tiếp tục đánh!”

Lại một cước ngoan đá vào sau lưng nàng, cả người phía trước đánh tới, mười ngón tay nhất thời giống kim đâm đau đến nỗi toàn thân ướt đẫm. Nàng vẫn ngoan cường cười lại đứng lên lần nữa.

Ở một nơi tối tăm, nàng một lần lại một lần bị đánh ngã rồi đứng lên không lên tiếng nói với hắn, nàng thương hắn, nàng sẽ không dễ dàng buông ra.

Cho dù hắn không biết vì yêu hắn nàng chấp nhận bị hành hạ.

Cho dù hắn không biết vì muốn quên nàng uống rượu đến bất tỉnh.

Cho dù hắn cưới một nữ tử khác.

Cho dù hắn cùng nàng mặt đối mặt cũng không nhận ra nàng là ai.

Cho dù nhiều như vậy, chỉ muốn nói, yêu ngươi ta không rút lui.

Mộc Xuân Phong kinh hãi, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử quật cường như vậy, té ngã nhiều lần vẫn chịu được vết thương trên người, hơn nữa trên mặt còn hàm chứa nụ cười, mặc dù nụ cười kia nhìn thoáng qua cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng trong lòng hắn có phần bội phục đối với nàng, thế gian này phần lớn là rất sợ chết khó được gặp được một người có khí chất như thế, Tra Tiểu Tân một lần nữa đứng lên đối diện những người đó, sau đó dường như có người ra dấu, những người đó hiểu ý rời đi. Mộc Xuân Phong như có điều suy nghĩ nhìn nàng đi ra tửu lâu từng bứơc một, trái tim khẽ lay động trong lòng nảy ra một ý nghĩ mà hắn chưa từng có.

Nếu như, nếu như được một nữ nhân như vậy để yêu thương không biết cảm giác ra sao?

Lông ngỗng bay lả tả như bão tuyết.

Tra Tiểu Tân mới vừa đi ra liền ngã xuống mặt tuyết, cảm giác lạnh như băng còn vết thương trên mặt nóng đau như lửa, trong lúc nhất thời chịu lạnh lẫn nóng đau như đao xoắn.

“Phục ngươi luôn! Uống rượu có thể bị đánh thành như vậy.” Thân cải trang nữ nhi, Gia Luật Hằng chẳng biết lúc nào đã đi từ góc tối ra, vẻ mặt phức tạp tay đem nàng ôm nàng vào trong ngực, mấy người đi ngang kinh ngạc há to miệng họ nghĩ thầm một nữ tử như thế có thể không tốn chút sức ôm lấy nam tử say rượu.

Tra Tiểu Tân bởi vì đau nên tựa trong ngực hắn rên rỉ, máu và nước mắt trên mặt đều trộn lẫn vào nhau chưa khô, đầu óc một mảnh hỗn độn chỉ có mặt hắn rõ ràng như trước.

Trung tuần tháng mười hai, cả thành đầy hoa mai.

Trên người Tra Tiểu Tân đầy vết thương trải qua mười ngày chăm sóc cuối cùng cũng có thể ngồi dậy, nhưng số bạc kiếm được đều dùng để mời đại phu và mua thuốc uống, chỉ còn lại một ngàn lượng của Lục Uyển đưa nhưng nàng kiên quyết không dùng để trong ngăn kéo khóa lại, chờ đến khi ngày bọn họ thành thân ấy sẽ thiêu hủy.

“Tiểu Tân ngươi đến Lâu phủ có cần ta đi cùng không!” Gia Luật Hằng giống như người không xương tựa trên bàn, những đại thúc bán đồ ăn bên đường nhưng ánh mắt lại theo dõi khuôn mặt xinh đẹp và ngực của hắn. Gia Luật Hằng phát hiện tức giận trừng bọn họ ai ngờ bọn họ giống như ăn xuân dược vẻ mặt phơi phới làm hắn tức chết!

Tra Tiểu Tân làm như không nghe thấy, chỉ mang bút và vở theo nhìn thẳng hắn: “Nếu ngươi cũng đi cửa hàng ai trông coi?! Ta mướn ngươi đến chẳng lẽ không cần làm việc? “

“Một mình ta ở đây thường xuyên có nam tử vô lễ với ta, ngày đó trong lúc ta đang ngủ có người thừa dịp sờ soạn ngực ta, thiếu chút nữa lộ tẩy.” Gia Luật Hằng nói đến đây lòng còn sợ hãi, tay dùng sức che bánh bao dùng giả làm bộ ngực đầy đặn. Lại nhìn nàng cười quyến rũ nói: “Không bằng, ta không giả trang nữ nữa ha?” Ở nơi này sớm muộn cũng xảy ra chuyện!!!

“Không được! Ngươi còn ở đây nói nhảm ta sẽ đuổi ngươi!” Tra Tiểu Tân không muốn nói về đề tài rối rắm này với hắn nữa, xoay người bước đi mới đi vài bước sau đó quay đầu chỉ trước cửa dặn dò nói: “Này! Nhớ quét dọn sạch sẽ đống phân này! Nếu ta trở về còn thấy sẽ cho ngươi ăn!”

Đang ăn bánh đào Gia Luật Hằng chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, nhìn đống phân và bánh ngọt nằm trong tay mùi bắt đầu bốc lên, hắn liền nôn nằm gục trên bàn.

Mấy đại thúc kia thừa dịp Tra Tiểu Tân đi khỏi tất cả dũng mãnh tiến vào phòng trọ sờ mông hắn, một tay đặt sau lưng, mấy người khác cũng giở trò cười dâm đãng quan tâm hỏi: “Như Hoa, nàng không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.