Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 10: Lilith tà ác




Đầu tháng mười hai, lại thi thơ.

Cả đường phố vô cùng náo nhiệt, mọi người dường như đã quên đã là giá lạnh tháng mười hai, còn trong Mãn nguyệt Lâu là một mảnh ồn ào náo động, treo lụa màu, kết đèn đỏ, pháo hoa không ngừng nở rộ, ở trên trời mở ra một đóa hoa rực rỡ chói lọi, ánh đêm phản chiếu sáng rực.

“A! Nghe nói lễ thi thơ là do nữ nhi Ninh Thừa tướng tổ chức!”

“Đúng thế! Nàng vừa là tài nữ lại là mỹ nữ, cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy nàng!”

“Còn đứng ở đây làm gì! Mau vào chiếm chỗ trước đi!”

Mấy dân chúng tụm đầu ở cửa bàn luận, nói xong liền chen chúc vào trong, mà trong Mãn nguyệt Lâu sớm đã nước chảy không lọt nhưng lầu hai có mấy nam tử tao nhã ngồi chờ, tựa người vào cửa sổ gương mặt nõn nà, mắt như điểm nước, nam tử áo lam chẳng phải là Mộc Xuân Phong sao? Chỉ thấy hắn thản nhiên thỉnh thoảng phe phẩy quạt xếp trong tay nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh.

“Ninh Thanh cô nương ở đâu? Làm sao còn chưa thấy?”

“Nghe nói ở lầu ba, chỉ có thắng được danh hiệu đệ nhất mới có thể gặp nàng.” Nam tử bên cạnh trả lời, lời vừa nói ra, mọi người lại náo nhiệt bàn luận, tất cả đều đang nói chuyện về nữ tử kia.

Mộc Xuân Phong lộ ra nụ cười như có như không, đứng dậy liền đi tới sau bình phong, khép quạt lại, giọng nói cũng trở nên ân cần: “Vương huynh, ở lại một lát gặp nữ tử đó!”

Nam tử áo hồng mặt không chút thay đổi uống một ngụm rượu, đèn lồng màu đỏ ngoài cửa sổ mang hồng quang mông lung chiếu vào gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ngay cả lông mi đều nhàn nhạt màu hồng, da thịt như bạch ngọc, môi mỏng hồng như máu, đẹp đến chấn động lòng người.

Thấy Vương huynh không để ý đến mình, Mộc Xuân Phong cười gượng vài tiếng rồi ngồi xuống: “Vương đệ chỉ muốn nhìn nàng một chút xem sao, cũng chỉ tò mò thôi, huynh cũng biết vương đệ cho tới bây giờ không thích đọc sách, mà vương huynh bác học đa tài, thông cổ hiểu kim, huynh ngồi ở đây giúp vương đệ thi đấu, sẽ không có người phát giác đâu!”

“Chỉ một lần này thôi.” Lâu Lan cắt đứt lời hắn cằn nhằn nói, mắt phượng nhẹ liếc hắn cảnh cáo.

Mộc Xuân Phong xúc động ôm chặt hắn nói lời buồn nôn: “Vương huynh! Huynh thật sự quá tốt!” Lập tức, cảm nhận được ánh mắt người nào đó lạnh như hàn băng quét về phía mình, liền rút hai tay, nhìn hắn nói: “Vương đệ đi ra ngoài trước, vương huynh ngồi đây đợi một lúc sẽ bắt đầu ngay.”

Hắn đi rồi Lâu Lan tự rót tự uống, thân ảnh màu đỏ giữa nơi náo nhiệt ồn ào càng lộ vẻ thanh tịch, nghe được tiếng nữ tử cười bên ngoài truyền đến hắn ngưng động tác lại lông mày giật giật, ánh mắt dần tối, cứ nhìn rượu phía trước mắt không nháy, rơi vào trầm tư.

“Ai da! Lạc Hầu vương! Sao người đến trễ như vậy! Cũng gần bắt đầu rồi đó!” Vài người nhìn thấy Lạc Hầu Quân ào ào đứng dậy trách cứ, giữ chặt hắn kéo ra sau bình phong. Tra Tiểu Tân cẩn thận đi theo hắn sợ bại lộ thân phận nữ cải nam trang, may mà, không ai để ý đến người hầu nhỏ bé như nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.