Thuần Phục Vợ Trên Giường

Chương 5: Hàn gắn




Trong quá trình chờ đợi, Nhược Thủy đã bị Thôi Tiến Đông đánh lạc hướng suy nghĩ, hai người tán gẫu trời nam đất bắc.

Khi nói chuyện, Nhược Thủy phát hiện Thôi Tiến Đông cũng không giống bình thường biểu hiện như vậy, là một hoa hoa đại công tử dựa vào tổ tông bao che.

Sau khi kinh ngạc, Nhược Thủy ngẫm lại cũng hiểu được chính mình suy nghĩ quá đơn giản.

Thôi Tiến Đông đang giữ chức ở bộ giáo dục, chức vị không nhỏ, trong tay lại còn có nhiều sản nghiệp chìm như vậy. Ước chừng là vì hắn cũng ham chơi, tài sản riêng đa số là về ngành giải trí. Khi nhàn thoại nghe nhắc tới hắn, không chỉ có hội Sở Quán rượu, bar, ngay cả một công ty giải trí rất nổi tiếng cũng là của hắn, còn có một ít sản nghiệp khác liên wan tới giới showbiz.

Giáo dục cùng giải trí, hai lĩnh vực không liên quan đến nhau như vậy, hắn lại đùa thành thạo, không chỉ có thế lực Thôi gia ở phía sau hắn, phần lớn vẫn phải dựa vào chính hắn.

Những người đứng đầu đỉnh tháp này, nếu muốn để cho đời sau của mình tiếp tục thân phận quý tộc màu đỏ, nhất định phải có được năng lực cùng thân phận tương đ

Nhược Thủy có chút mờ mịt —— Thôi Tiến Đông là như thế này, vậy cậu nhỏ của cô thì sao?

Đối với cô hữu cầu tất ứng, cậu nhỏ luôn lời nói nhỏ nhẹ, cũng có một mặt kia cô chưa thấy qua sao?

☻☻☻

Ngụy Ương vừa vào cửa, liền nhìn thấy bộ dáng Nhược Thủy chống má tự hỏi. Nguyên bảnanh còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cô gái nhỏ đang khóc lê hoa đái vũ, vừa thấy anh sẽ ôm lấy anh, muốn được an ủi, cái này xem ra, là anh suy nghĩ nhiều quá.

Gặp sắc mặt Ngụy Ương không tốt, Thôi Tiến Đông giả ho một tiếng: "Ách, chuyện kia, Nhược Nhược cũng bị kinh hách, mày cũng đừng mắng con bé..."

Bị Thôi đại thiếu giả ho một tiếng hồi hồn, Nhược Thủy vừa thấy Ngụy Ương đến đây, nhất thời giống chuột thấy mèo, lén lút co rúm lại một chút, trong lòng lại là ủy khuất, lại là sợ hãi.

Ngụy Ương đứng lại, cũng không lại gần, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhược Thủy.

Được nửa ngày, ở trong lòng Nhược Thủy suy nghĩ có nên làm nũng để qua một cửa này không, rốt cục nghe được Ngụy Ương thở dài. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Ngụy Ương vẫy tay với cô, âm thanh coi như ôn hòa: "Lại đây, đưa con về nhà."

Thoáng nhìn ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời, Ngụy Ương cười khổ: anh làm sao có thể bỏ được mắng cô?

Anh chỉ tự trách mình đến không kịp thời, làm cho cô bị ủy khuất.

☻☻☻

Một đường không nói chuyện.

Xe dừng ở dưới lầu nhà Nhược Thủy, rối rắm một đường, cô gái nhỏ giữ chặt tay áo Ngụy Ương, nhẹ nhàng lắc lắc, âm thanh mềm ngọt ngào, tàn phá ý chí của anh: "Cậu, con sai lầm rồi, con thật sự sai lầm rồi, về sau cũng không dám nữa!"

Ngụy Ương nhẹ nhàng đóng mắt.

Nhược Thủy nghĩ đến Ngụy Ương giận cô rất lỗ mãng, càng thêm sốt ruột, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, nói nũng nịu yếu ớt kèm theo ủy khuất.

Trong xe nhỏ hẹp, hơi thở cô trong veo quanh quẩn ở bên người anh, dựa vào gần như vậy, từ trước tới nay giãy dụa cùng tưởng niệm đều ở giờ khắc này, hóa thành nước mắt trong suốt.

Nguyên bản Nhược Thủy còn đang lải nhải, khi thấy giọt nước mắt trong suốt thì im bặt.

Cô không biết làm sao nhìn Ngụy Ương, sợ sệt nói: "Cậu nhỏ..."

Giống như bị một tiếng kêu này đâm vào, Ngụy Ương chấn động, rốt cục nhịn không được đem cô ôm vào lòng, ôm gắt gao.

Nhược Thủy bị dọa choáng váng, toàn thân cứng ngắc, cảm giác được trên cổ có chất lỏng nóng bỏng, từng giọt từng giọt, dừng ở trên da thịt mềm mại của cô, cơ hồ làm cô bị bỏng.

Trong nháy mắt, phảng phất trời đất đều yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của cô của anh, cùng thành một làn điệu không biết tên.

Im lặng, trong không gian hẹp, anh gọi một tiếng liên tục: "Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược..."

Như vậy trầm thấp, tuyệt vọng, mỗi một tiếng đều gõ vào lòng của cô.

☻☻☻

Nhược Thủy không biết chính mình là như thế nào vào nhà, thậm chí, ở mấy ngày kế tiếp, trong đầu của cô đều rất hỗn loạn, không thể suy nghĩ.

Cảm tình cấm kỵ như vậy, một ngày bị khơi ra, ngoài ý muốn, Nhược Thủy lại không có cảm xúc chán ghét cùng phản cảm, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.

Cô không dám nghĩ nhiều, bởi vì ngày ấy trước khi rời đi, Ngụy Ương nói một câu: "Em, liền đem chuyện hôm nay quên đi." Cô bây giờ còn nhớ rõ thần sắc của anh khi đó, thần sắc đau lòng vì cô.

Nhưng khống chế không được, luôn suy nghĩ, anh từ khi nào thì bắt đầu, khi nào thì cảm tình bắt đầu đối với cô có không giống như trước như vậy?

Thậm chí, cô có chút hận anh, nếu không có tính toán, vì sao phải vạch trần tầng màng này, làm cho hai người lâm vào cục diện xấu hổ như vậy.

Ngày tư đêm tưởng, Nhược Thủy rất nhanh liền tiều tụy, thời điểm Đào Diệc Ninh gặp lại cô, rất kinh ngạc, rất đau lòng: "Như thế nào gầy nhiều như vậy?!"

Ngụy lão phu nhân thấy Đào Diệc Ninh hoảng sợ, cũng nhìn lại đây xem, cũng đau lòng không biết như thế nào cho phải: "Đây là như thế nào? Sắc mặt cũng không tốt, hay là sinh bệnh."

Nhìn hai vị trưởng bối quan tâm như vậy, Nhược Thủy cảm thấy áy náy, thiếu chút nữa đỏ mắt, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế tình cảm xuống dưới, giải thích là gần đây gần tới thi cuối kỳ, việc học nặng nề, cô bận rộn ôn tập, cho nên mới gầy nhiều như vậy.

Đào Diệc Ninh cùng Ngụy lão phu nhân biết cô ở trong nước học không bao lâu, ước chừng trụ cột không tốt lắm, nghe cô giải thích xong, tự nhiên không thể không tin, nhưng vẫn như cũ đau lòng, phân phó đầu bếp nấu canh cho cô bổ thân mình, lại luôn mãi trấn an cô không cần lo lắng kỳ thi cuối kỳ, thân thể quan trọng nhất.

Nhược Thủy mới ngồi không lâu, đã thấy Ngụy Ương từ trên lầu xuống dưới, nhìn thấy cô đến đâ sửng sốt một hồi lâu, đứng ở cầu thang thậm chí đã quên nhúc nhích.

Nhược Thủy hoảng hốt cúi đầu, trong lòng sôi trào: anh cũng gầy thật nhiều.

Ngụy lão phu nhân quay đầu, thấy Ngụy Ương đứng ở cầu thang nửa ngày không nhúc nhích, có chút kỳ quái: "Thúc An, con đứng đó làm gì?"

Ngụy Ương hoàn hồn, cười che giấu, không nói cái gì liền xuống lầu đi đến.

Ngụy lão phu nhân đánh giá con trai nhỏ, giận dữ nói: "Đây là làm sao vậy? Nay gần tới cuối năm, một đứa hai đứa đều gầy lợi hại."

Tim Ngụy Ương nhảy dựng, cúi đầu nói: "Sắp năm mới, sự tình công ty càng ngày càng nhiều."

Ngụy lão phu nhân cũng không lý luận, chính là càng không ngừng quở trách anh làm việc không để ý thân mình, Ngụy Ương trong lòng khổ, lại chỉ có thể gật đầu với bà.

Khi ăn cơm, Đào Diệc Ninh bỗng nhiên quan tâm vấn đề cá nhân của Ngụy Ương.

"Thúc An, gần đây Điền Điềm Điền gia về nước, ngày đó chị cũng gặp, trổ mã thật tốt. Nghe chị dâu cô ấy nhắc tới, cô ấy cũng vẫn độc thân, tụi em ngày bé còn cùng nhau chơi đùa, có muốn ngày nào đó hẹn thời gian đi ra ngoài ăn bữa cơm?"

Nhược Thủy dừng động tác một chút, liền nghe Ngụy lão phu nhân nói: "Tiểu Điềm Điềm về nước? Đứa nhỏ kia, bộ dạng từ nhỏ rất xinh, nói chuyện rất ngọt a! Thúc An con cũng không có bạn gái, đi gặp một lần cũng không sao. Thật sự không được, coi như bạn bè ngày bé cùng tụ tập."

Ngụy lão tướng quân không nói chuyện, nhưng xem trên mặt là đồng ý.

Nhược Thủy lẳng lặng gắp đồ ăn, giương mắt chạm ngay ánh mắt của Ngụy Ương.

Ngụy Ương cúi thấp giọng nói: "Con có người trong lòng."

Nói một câu, cả bàn an tĩnh.

Ngụy lão phu nhân dẫn đầu phản ứng lại, kinh hỉ vạn phần, cười nói: "Thật sự? Lần khác mang về để mẹ và ba con nhìn một cái!"

Ngụy lão gia tử lại không cười, nhìn NgụyƯơng, ánh mắt lộ ra trầm tư.

Quả nhiên, Ngụy Ương nhẹ giọng nói: "Nhưng, chúng con không có duyên phận."

Không có duyên phận, không có duyên phận.

Nhược Thủy cúi đầu, đôi mắt lặng lẽ đỏ, lòng chua xót rơi lệ.

Anh là cậu, cô là cháu gái, đúng vậy, không có duyên phận sao?

☻☻☻

Trong thư phòng Ngụy lão gia tử, Ngụy lão phu nhân nhìn con trai nhỏ ngày xưa hăng hái, nay tình tinh thần sa sút, nhịn không được lặng lẽ lau lệ.

Ngụy lão tướng quân thấy thế, lại cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.

Ngụy Ương tựa vào bên người mẹ, tiếng nói khàn khàn: "Đến tuổi này, còn làm cho ba mẹ lo lắng, là con bất hiếu."

Ngụy lão tướng quân vừa nghe, chinh chiến cả đời, mưa bom bão đạn cũng không đụng tới được người rắn rỏi, cũng đỏ đôi mắt.

Ngụy lão phu nhân lại nước mắt rơi như mưa, vỗ về tay con trai nhỏ đang run rẩy: "Con của mẹ a, mẹ biết trong lòng con khổ. Con nói cho mẹ, là cô gái nào, chỉ cần có biện pháp, thế nào đều được!

Ngụy Ương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cúi đầu không cho mẹ thấy nước mắt của mình: "Không có cách nào. Con cùng cô ấy, đời này, đều không có cách nào cùng một chỗ."

Một câu này, làm như hao hết tâm lực của anh, đau tựa như khoét tim của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.