Thuần Phục Vợ Trên Giường

Chương 2: Sấm sét trong đêm




Đảo mắt đã lại đến lễ Noel, hai người lớn Ngụy gia tìm các loại lý do kêu Nhược Thủy về nhà ăn cơm, kỳ thật lão nhân gia rất yêu thương cháu gái ngoại này, đáng tiếc không phải ở bên người mình lớn lên, cũng không phải ruột thịt, rất nhiều thời điểm thích lại biểu đạt không được.

Lần này Nhược Thủy rốt cục ở phòng khách Ngụy gia nhìn thấy cậu nhỏ đã lâu không gặp, vẫn hoan hoan hỉ hỉ như trước cùng anh nói chuyện.

Nhìn cháu gái nhỏ mặc một áo khoác dày màu đỏ, đi giày đế bằng, cười vui sướng, Ngụy Ương sửng sốt thật lâu.

Bỗng nhiên phát hiện, nhiều ngày nay cố ý tránh đi, cố ý không thèm nghĩ về cô, kết quả khi gặp lại, mãnh liệt nhớ mong.

Giống như, thật lâu, thật lâu đều không có thấy cô, nhưng cô nói mỗi một câu, mi một cái tươi cười giống như là mọc rễ ở đáy lòng anh, tịch mịch thành chất dinh dưỡng tốt nhất, khi gặp lại mới phát hiện, phát triển xum xuê như vậy.

"Cậu, sao lâu như vậy đều không gặp cậu? Cậu bận việc gì nha?" Ở trước mặt Ngụy Ương, Nhược Thủy chưa bao giờ cần che giấu, nhớ anh liền hỏi anh lý do.

Ngụy Ương giật mình, gợi lên một nụ cười thanh thiển: "Gần đây đi công tác, công việc công ty có chút nhiều."

Nhược Thủy gật gật đầu, xem như chấp nhận lý do này của anh.

Ngụy Bá Bình lâu lâu mới trở về được một chuyến, trong vẫn cười dài cùng Nhược Thủy trò chuyện học hành. Bị lãnh tụ quan tâm như vậy, Nhược Thủy có chút khẩn trương, nghiêm trang trả lời, nhàn thoại việc nhà.

"Được rồi, được rồi, nhìn anh kìa, khó trở về được một chuyến, lúc ăn cơm còn muốn hỏi chuyện học!" Đào Diệc Ninh nhìn ra Nhược Thủy không được tự nhiên, oán trách nhìn chồng một cái, chuyển hướng Nhược Thủy cười nói: "Nhược Thủy đừng để ý đến ông ấy, cậu lớn con chính là cái dạng này." Sau liền cùng Nhược Thủy nhắc tới chủ đề thoải mái thú vị khác.

Tiệc gia đình, đứa nhỏ đều lớn, không thiếu được hỏi chút vấn đề cảm tình.

Nhược Thủy cười, đem họa dẫn đi: "Cậu nhỏ còn chưa có bạn gái đâu, con còn nhỏ, không nóng nảy."

Nhắc tới chuyện này, quả nhiên, một đám trưởng bối lập tức đã đem đầu pháo nhắm ngay Ngụy Ương vô tội.

Ngụy lão phu nhân phóng ra đầu tiên, đi thẳng vào vấn đề: "Thúc An a, con cũng 27, chớp mắt sẽ ba mươi, mọi người nói 'Thành gia lập nghiệp', vốn là nên thành gia trước lập nghiệp sau. Nay sự nghiệp của con cũng phát triển không sai biệt lắm, là thời điểm nên lấy vợ rồi?"

Ngụy lão tướng quân nói ngụ ý: "Thời gian trước ở Đường gia, thấy cháu nội của ông ta đều đã sinh ra rồi, béo ú mập mạp, thật sự là đáng yêu!" Dứt lời mắt uy nghiêm nhìn Ngụy Bá Bình, ý bảo ông cũng lên đi.

Đang tính bàng quan, Ngụy Bá Bình bất đắc dĩ, mở miệng nói tiếp: "Ngạch, lão Tam Đường gia hình như nhỏ hơn một tuổi so với em, a ha ha ha..." Ngây ngô cười.

Đào Diệc Ninh giận người này không tranh, ghét bỏ nhìn chồng bình thường uy nghiêm ổn trọng, lúc này lại chỉ biết ngây ngô cười liếc mắt một cái, quyết đoán lên đỉnh: "Thúc An a, có đối tượng không? Nếu có, thừa dịp tết âm lịch mang về, cho ba mẹ gặp mặt một lần!

Vẫn hưng trí bừng bừng vây xem, Ngụy Dịch cũng thêm một câu: "Đúng vậy đúng vậy."

Đúng cái đầu con! Ngụy Ương trừng mắt nhìn Ngụy Dịch bỏ đá xuống giếng một cái, lại im lặng liếc nhìn sắc mặt Nhược Thủy như thường, trong lòng liền nhói, lúc này trong lòng quả nhiên là hàng trăm tư vị cái gì cũng có.

Trong chốc lát anh cũng không nói tiếp, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không khí có chút cổ quái.

"Không thích hợp." Đợi nửa ngày, mới chờ được Ngụy Ương thản nhiên một câu.

Trong lời nói mang chút hương vị bi thương, hai người lớn Ngụy gia liếc nhau, lại nhìn nhìn Nhược Thủy cùng Ngụy Dịch đang mờ mịt không hiểu, thức thời không nhắc lại, việc riêng như vậy không nên ở trước mặt tiểu bối thương nghị.

Ráng ăn xong một bữa cơm không khí vẫn quỷ dị như vậy!

☻☻☻

Vào đêm, trong phòng hai người lớn Ngụy gia, Ngụy lão phu nhân rốt cục vẫn là nhịn không được, mở miệng hỏi lão nhân nhà mình: "Ôi chao, ông nói bộ dáng của Thúc An, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngụy lão tướng quân đeo kính lão viễn thị, đang đọc một quyển sách cũ, nghe vậy ngừng tay, buông sách, tháo kính lão viễn thị xuống, chậm rãi nói: "Tôi làm sao mà biết được. Tùy tiện cầm lấy một khăn sạch sẽ lau kính, tinh tế lau: "Người trẻ tuổi, bất quá chính là tình yêu, còn có thể thế nào?"

"Vậy cũng phải có đối tượng a!" Lão phu nhân nhíu mày: "Từ khi lão Tam học đại học có một mối tình, sau lại không có nghe qua nữa. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một người, chẳng lẽ còn đối với cô gái năm đó nhớ mãi không quên?"

Ngụy lão gia tử cười xuy một tiếng: "Thôi đi, còn nhớ mãi không quênho rằng lão Tam còn không nhớ rõ tên người ta. Con chính bà sinh bà còn không biết, nó khi đó đều còn không có thông suốt đâu! Nếu cô gái người ta không theo đuổi nó, nó cũng không nghĩ tới sẽ ở cùng một chỗ, bà cho lão Tam là Đông tử cách vách à! Hắc, còn nhớ mãi không quên..."

Trong ngữ khí của ông đầy ý cười nhạo, Ngụy lão phu nhân thẹn quá thành giận, hung hăng đánh một chưởng lên người ông, cả giận nói: "Là tôi sinh, chẳng lẽ không phải con ông, ông cười cái cái gì!"

Tuy rằng đã bảy mươi, nhưng uy phong của lão phu nhân vẫn như cũ không giảm, đánh một chưởng, lão tướng quân xuất thân binh nghiệp đau nhe răng trợn mắt, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ai ai ai, là tôi sai lầm rồi, là tôi sai lầm rồi, bà nhẹ tay chút nha! Một bó tuổi to, còn hung hãn như vậy..." Càng nói càng nhỏ giọng, một câu cuối cùng là nói ở trong lòng.

Lão phu nhân lười xem ông như vậy, lại nói tiếp: "Tôi nghĩ a, lão Tam phỏng chừng là có chuyện, chính là theo đuổi không được. Hôm nay như vậy, tôi coi đều có chút đau lòng."

Ai, con trai nhỏ này từ nhỏ luôn tự giải quyết mọi việc, không cho người khác quan tâm, nay sắp ba mươi, lại thủy chung không tin tức. Nghĩ có thể đường tình của con nhấp nhô, trong lòng bà, thật sự vừa sốt ruột vừa đau lòng.

"Này cũng không nhất định." Ngụy lão tướng quân lắc đầu, bình tĩnh khách quan phân tích nói: "Nói không chừng là có đối tượng, sợ gia thế không tốt hoặc là có thứ khác không vừa lòng chúng ta, cho nên mới chậm chạp không dám mang đến gặp chúng ta..."

Dứt lời sờ sờ cằm, thở dài: "Tôi chỉ cần nó đừng giống Tam tiểu tử Thẩm gia kia giống nhau, dẫn đàn ông về nhà, tôi đây liền cám ơn trời đất." (lk: anh Thẩm tam này rất cute, tiếc là ko có ngoại truyện nói về anh!)

Nhắc tới chuyện này, Ngụy lão phu nhân rùng mình một cái, kinh sợ không thôi: "Không thể nào?" Càng nghĩ càng nặng lòng, không ngừng an ủi chính mình: "Sẽ không sẽ không, Thúc An không phải người như vậy..."

Ngụy lão gia tử nhìn bạn già đang tự hù dọa mình một cái, thở dài: "Nếu thật sự như vậy, cũng không có biện pháp. Tính hướng trời sinh, xoay cũng xoay không được. Bà xem Thẩm lão đầu, náo loạn hai tháng như vậy, còn không phải chỉ có thể chấp nhận, chính là không cho Thẩm tam mang tên nhóc kia tới cửa thôi, bình thường thì mặc kệ."

Lão phu nhân hoảng sợ nhìn ông.

Ông lại thở dài: "Có khi tôi nghĩ, chuyện của Tiểu Dịch, thực so với Thẩm Tam tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Ít nhất, nó thích phụ nữ."

Lão phu nhân đã muốn tuyệt vọng, nhận mệnh rằng con trai nhỏ của mình thích đàn ông là chuyện thực.

Ngụy lão tướng quân vỗ vỗ tay bà, trấn an nói: "Tôi cũng chỉ nói như vậy, tình huống chân chính như thế nào còn không biết đâu, bà cũng đừng lo lắng quá sớm. Chính là chuyện của Tiểu Dịch, bà cũng thả tâm, con cháu đều có phúc của con cháu."

Nhắc tới cháu nội, lão phu nhân sầu não chỉ có thể thở dài: "Thật sự là, làm sao có cha mẹ không thương con cái. Nếu nó thực thích, liền như vậy buông xuống, chúng ta cũng không có biện pháp, còn có thể không cho nó ra khỏi cửa? Nhưng tôi thật sự không thích nha đầu Tạ gia kia, cả người đều là nội tâm, chỗ Diệc Ninh cũng là cái nan đề, trong lòng nó không qua được, cho dù Như Tuệ gật đầu, nó cũng khó đồng ý." Cảm thán, vì cháu nội này, người một nhà xem như thao nát tâm.

"Bà rỗi rảnh liền khuyên nhủ Diệc Ninh đi, người một nhà vẫn nên hoà hảo. Nếu tương lai thực sự vào cửa, cũng không thể còn cầm sắc mặt làm cho người ta xem." Ngụy lão tướng quân nhẹ nhàng hí mắt: "Tạ gia bên kia, nay cũng là nước sông ngày một rút xuống, muốn đem con gái này gả lại đây, bọn họ thật đúng là nhọc lòng."

Ngụy lão phu nhân cười khẽ: "Nhà bọn họ là một thế hệ không bằng một thế hệ, đồng lứa này, chính là vài cháu gái trổ mã tốt. Thời gian trước gặp vợ Tiểu Lương, nó còn nói với tôi " dừng một chút, bà cười lạnh một tiếng: "Tạ gia cố ý đem thứ xuất kia ghép đôi với con trai nhỏ của nó."

"Con trai nhỏ của Tiểu Lương? Tên là Lương Thần?" Ngụy lão tướng quân ngạc nhiên nói: “Thằng nhóc kia rất không sai nha, Tạ gia làm sao dám đánh chủ ý với nó?"

Ngụy lão phu nhân nhàn nhàn nói: "Nghe nói thứ xuất kia khá xinh đẹp, Tạ lão đầu yêu thương hết mực. Tiểu Lương đang thăng tiến, con gái lớn đã đính hôn, chỉ còn con trai nhỏ, không đánh chủ ý lên nó thì đánh ai?"

"A, chuyện này ông ta tính nhầm rồi." Lão gia tử gặp bạn già tò mò nhìn qua, đắc ý dào dạt khoe khoang chính mình tin tức linh thông: "Hai ngày trước tôi đi lão Thôi cách vách ngồi, vừa vặn Đông tử cùng cháu dâu tương lai trở vềthăm ông ấy, chính là con gái của Tiểu Lương, gọi là Lương Hàm. Con bé nói cho tôi, nói nha đầu Nhược Nhược của chúng ta cùng thằng nhóc Lương Thần kia chơi rất thân." Dứt lời còn "Hừ hừ" hai tiếng, cười đến cực kỳ sảng khoái.

Lão phu nhân khó hiểu: "Chuyện này thì sao?"

"Hừ, bà nhìn bộ dáng kia của Nhược Nhược nhà chúng ta, con gái Tạ gia kia có thể so sánh với con bé nhà mình?" Ngụy lão tướng quân kiên nhẫn giải thích nói.

Ngụy lão phu nhân bất đắc dĩ nâng trán, lão nhân tử này sao càng già càng ngây thơ? Sao nghĩ đơn giản như vậy!

Bất quá, xem ông ấy vui vẻ, bà cũng liền không nói ra. Cùng người Tạ gia lão nhân đối địch mười năm, nay tiểu bối thắng người ta một bậc, nên cao hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.