Thuần Dương

Chương 54: Hoài nhân di nghiệp




Lúc này dưới màn đêm đen nhánh, toàn thân Lâm Lang tỏa sáng xanh như sóng gợn bay trong đêm đặc, hơi nước dày mang lại không khí ấm áp!

--- ------ ------

Quân Thương biết, chỉ cần đánh bại U Minh, là có thể thay đổi tất cả, nên khi đánh với U Minh, Quân Thương phát huy sức mạnh của mình đến cảnh giới cao nhất!

Trong lòng bàn tay hắn hiện ra những đóa kim liên (hoa sen vàng) xoay tròn, hoa sen phát ra quầng sáng vàng kim chiếu sáng bầu trời đêm, tỏa hương thơm thanh tịnh, mang đến không khí tốt lành.

Đây là tầng cao nhất của thuật Thiên thanh minh la, hóa liên ---- Dùng hoa sen của Phật để thanh lọc vũ trụ, lọc sạch những bụi bặm của cuộc đời, nhờ đó mà chống lại ác niệm!

Đóa kim liên cực lớn từ từ xoay tròn, ánh vàng rực rỡ chiếu sáng cả một vùng đất, mọi người dưới mặt đất đều vỗ tay, quỳ bái như nắm được cọng rơm cứu mạng trong giây phút tuyệt vọng!

Dưới màn đêm, vạn dân quỳ lạy: "Là thần tiên. . . Thần tiên hiển linh . . . Kim liên xuất thế, chúng ta được cứu rồi!"

Vạn dân ở hoàng đô đã trải qua quá nhiều bạn đêm, từ khi hỗn chiến bắt đầu ở hoàng cung, bầu trời hạ xuống cơn mưa độc, rồi yêu quái xuất hiện... Trong thời điểm tuyệt vọng này lại xuất hiện kim liên! Bọn họ mặc dù là phàm phu tục tử, nhưng vẫn cảm nhận được không khí trong lành do kim liên mang lại!

U Minh bị kim liên ngăn cản, không thể đến gần Quân Thương, đôi mắt đen đặc của hắn hiện lên tia máu, hắn liều lĩnh xông tới, nhưng chưa kịp chạm vào tầng sáng đầu tiên của kim liên đã bị văng ra ngoài!

Hắn nặng nề ngã xuống đất, nghiêng đầu phun ra máu tươi, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Thương, ánh mắt điên cuồng làm lòng người khiếp sợ: "Ha ha ha... Hóa kim liên là cảnh giới cao nhất của Thiên thanh minh la, mỗi lần chống đỡ đều phải dùng nguyên thần truyền tinh khí không ngừng... Ta cũng muốn xem, ngươi có thể duy trì bao lâu!"

Lời của U Minh còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo kim quang đánh tới, hắn lại bị bất động tại chỗ, không động đậy được!

"Không cần lâu! Chỉ cần đánh tan hồn phách của ngươi là đủ!" Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Quân Thương vang lên trong màn đêm!

U Minh trợn to mắt hoảng sợ, rống giận: "Ngươi điên rồi... Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận?" Lúc này hắn mới nhìn ra có cái gì không đúng. Một chiêu này của Quân Thương đã phải dùng hết tinh khí, nếu tiếp tục một lần nữa, chỉ sợ hắn sẽ hồn bay phách tán. Mà Quân Thương cũng không tốt hơn ---- e rằng nguyên thần của Quân Thương sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi vào luân hồi trong thế gian!

Sao hắn lại làm như vậy?

U Minh không dám tin nhìn chằm chằm cột sáng vàng kim lớn đánh tới tim mình, vô cùng hoảng sợ, trong mắt hắn chỉ thấy màu vàng rực. Giờ khắc này, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng!

Hắn chưa từng nghĩ Quân Thương sẽ vì vậy mà không để ý tới tính mạng của mình!

Đang ở lúc ngàn cân treo sợ tóc, chợt một bóng người màu đen bay đến trước người hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng kêu lớn, thân thể mềm mại tinh xảo kia đã bị bắn ra ngoài, rơi vào lồng ngực hắn!

Sức mạnh to lớn khiến hai người bay đi, ngã mạnh trên mặt đất, tạo thành một hố sâu!

Đồng thời, một thiếu nữ y phục màu xanh cũng rơi xuống trước người bọn họ. Kim quang còn lại đều bị nàng thu vào lòng bàn tay, sau đó thiếu nữ nhanh chóng đến chỗ Quân Thương!

Sau khi đánh một chưởng kia, kim liên như bị mất dưỡng khí đã nhanh chóng khô héo, thân hình cao lớn của Quân Thương cũng hiện ra vẻ mệt mỏi, tuy nhiên vẫn mạnh mẽ chống đỡ, nhìn về phía thiếu nữ đang nhào tới, không vui cau mày nói: "Sao nàng lại tới đây?"

Thân hình Lâm Lang thoáng cái đã tới sau lưng hắn: "Đừng nói!"

Hai tay Lâm Lang nâng nhẹ, đặt lòng bàn tay trên lưng hắn, một vầng kim quang bao quanh ánh sáng xanh không ngừng chảy vào cơ thể Quân Thương. Sắc mặt Quân Thương tái nhợt, nhưng có thể nhìn thấy hắn đang hồi phục nhanh chóng ---- trong nháy mắt đó, Lâm Lang đã lấy nguyên đan tập trung tinh khí trong nguyên thần của Quân Thương, lúc này đang không ngừng chuyển pháp lực của chính mình vào người hắn!

Lâm Lang đã sớm nghĩ đến ý định của Quân Thương, nhưng không ngờ mình vừa đến đã gặp chuyện như vậy. Lúc đến nơi này, nàng đã nhìn thấy một cảnh: kim liên to lớn xoay vòng ở dưới, nam tử áo đen như thiên thần đứng bên trong, kim quang bao quanh thân hình tuấn lãng cao ngất của hắn, một cột sáng ngất trời xông ra từ người hắn, mang theo sương trắng đánh tới um.

Lúc này trên mặt đất, U Minh ôm chặt cô gái trong ngực, không dám tin lẩm bẩm nói: "Thái Tố?"

Giống như muốn chứng minh cái gì, hắn trợn to hai mắt, run rẩy đưa tay gỡ khăn che trên mặt cô gái xuống, nhìn mặt cô gái trắng như tờ giấy, hàm răng cũng run run!

Đúng là công chúa Thái Tố, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, là công chúa Thái Tố cản cho hắn!

Vô cùng kinh hãi, trong mắt U Minh chảy ra hai giọt nước: "Tội gì mà nàng phải làm vậy?"

"Không khổ..." Mặt công chúa Thái Tố nhanh chóng biến sắc. "Ta đã phụ sự tín nhiệm của chàng..." công chúa Thái Tố ho ra một ngụm máu tươi, "Thần đỉnh vẫn không thể dùng..."

U Minh ôm chặt công chúa Thái Tố, cả người run rẩy, không nghe được nàng nói cái gì: "Nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể cứu nàng? Làm thế nào mới có thể cứu nàng…"

"Đúng rồi! Huyền Vũ đại đế! Chúng ta đi tìm phụ vương của nàng! Phụ vương nàng nhất định sẽ có biện pháp cứu nàng..." Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác hoảng sợ như thế này!

U Minh ôm ông chúa Thái Tố, thân thể lảo đảo suýt ngã.

Công chúa Thái Tố đưa tay kéo ống tay áo hắn, vội vàng nói: "Không... Không muốn đi!"

U Minh dừng lại, nhìn công chúa Thái Tố, chỉ thấy mặt công chúa Thái Tố lộ ra chút nhu hòa vui vẻ: "Không muốn đi... Ta phụ sự tín nhiệm của phụ vương... khụ khụ... Như vậy... Cũng rất tốt!" Phụ vương tín nhiệm nàng nên mới đưa chìa khóa bảo khố trong cung Huyền Vũ cho nàng, lại không nghĩ rằng, nàng lén mang thần đỉnh tam giới trong bảo khố ra, phụ vương... Khổ sở lan tràn trong ngực, nàng tựa sát vào U Minh!

"Chàng cũng đừng đau lòng... Cũng đừng hận Quân Thương...Thái Tố, coi như không có chuyện này, ta cũng không sống lâu được! Thần đỉnh ngưng tụ tiên phách, ta lừa chàng rằng có thể dùng bảy phách của chính ta, chỉ cần khống chế tốt, không hòa một thể với thần đỉnh thì có thể thu hồi bảy phách của mình mọi lúc. Nhưng sao chàng không suy nghĩ một chút? Một tiên tử nho nhỏ như ta, dù có khống chế hồn phách của mình không hòa vào thần đỉnh, nhưng thần đỉnh là một pháp khí như thế nào? Sao có thể dễ dàng lấy ra... khụ khụ... Đây cũng do ta mơ ước tam giới... Bị trừng phạt là đúng!"

U Minh nghe công chúa Thái Tố nói vậy, con ngươi đen nhánh thống khổ: "Không! Không phải lỗi của nàng... Đều là ta..." Đây đều là lỗi của hắn! Là lỗi của hắn...

"Không, không trách chàng được! Nếu không phải ta có ý nghĩ xấu trong lòng, sao có thể bị lời nói của chàng đầu độc? Là lòng tham của ta quá lớn..." Bên mép công chúa Thái Tố hiện ra nụ cười khổ nhàn nhạt, nàng có lòng tham gì đây?

Công chúa Thái Tố thấy Lâm Lang và Quân Thương cùng hạ xuống mặt nàng, đưa mắt qua: "Thanh Nhi, sau khi tỷ chết, muội nhắn với phụ vương, nói tỷ xin lỗi người!"

"Tỷ sẽ không chết..." Lâm Lang thấy công chúa Thái Tố như vậy, trong đầu nhớ ra cái gì đó, chợt thốt lên, sau đó quay đầu nhìn Quân Thương!

Trong bóng tối, mày Quân Thương nhíu lại, sóng mắt sâu không thấy đáy!

U Minh nhìn về phía Quân Thương theo ánh mắt của Lâm Lang, đột nhiên ôm công chúa Thái Tố quỳ xuống: "Cả đời ta, dù có khó khăn thế nào, cũng chưa từng cầu xin ai! Lần này. . .Ta cầu xin ngươi. . . Cầu xin ngươi cứu nàng!"

Lâm Lang đi tới bên cạnh Quân Thương, đặt tay vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn, trong mắt lấp lánh ánh cười!

Quân Thương nhìn nàng, mắt lóe lên sự cưng chiều bất đắc dĩ, đưa tay ra, khối cầu bằng bạch ngọc trong suốt rơi vào lòng bàn tay hắn, bạch ngọc cầu xoay tròn, bạch quang lượn nhẹ quanh thân!

"Đây là..." Công chúa Thái Tố kinh ngạc nhìn về khối bạch cầu!

Lâm Lang thở dài nói: " Các người kiếm tẩu thiên phong (*), lại hết lần này đến lần khác có người giúp đỡ, để lại đường lui! Tuy không giữ được mạng, nhưng một chút hồn phách bám vào hai khối ngọc này chỉ có thể giúp cho tỷ không bị hồn bay phách tán, rốt cuộc cũng không thể đứng vào hàng tiên ban. Về bảy phách của tỷ trong thần đỉnh, sau mấy đời luân hồi, có lẽ cũng không cần đến nữa!"

(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Dù sao công chúa Thái Tố cũng là tiên thai, mặc dù bảy phách quan trọng, nhưng chỉ cần có thể giữ được hồn không bị tiêu tán, thì vẫn còn nhiều thời gian, có thể từ từ bổ sung. Mặc dù không thể làm tiên, làm người phàm cũng đủ rồi!

Lâm Lang ném khối bạch cầu trong tay đi, U Minh đưa tay đỡ lấy, tà khí trong mắt đã bay đi không ít: "Cảm ơn!"

U Minh vừa nói vừa cúi đầu nhìn công chúa Thái Tố trong ngực, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng tròng mắt đen có sóng nước dồn dập, ánh nhìn nhu hòa thoáng hiện ra vẻ quật cường, trong mắt hắn lại như tụ tập tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời, vì vết thương trên người đau, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, chiếc mũi tinh xảo hơi nhăn, tóc đen tung bay trong gió đêm...

"Muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi!" Lâm Lang quay lại dìu Quân Thương!

Quân Thương ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lang có vẻ nhu hòa cưng chiều, sống lưng thẳng tắp, vững vàng như ngọn núi, bao trùm thân thể nhỏ nhắn của Lâm Lang!

Mặc dù không nhìn thấy vết thương của Quân Thương, nhưng U Minh biết một chưởng đó, Quân Thương đã hoa tổn nguyên thần của mình. Tuy đã được Lâm Lang gom lại tinh khí, nhưng thân thể chỉ đang miễn cưỡng chống đỡ.

U Minh nhìn lại Lâm Lang, trái tim dâng lên nỗi khổ sở, không khỏi cười rộ nên: "Quả nhiên, ta... Vẫn không yêu nàng bằng hắn!"

Gió đêm thổi bay tiếng thở dài của U Minh. Nếu như nói ngày thường hắn vẫn hỏi "Tại sao" thì hôm nay, ngay lúc Quân Thương dùng cả tính mạng của mình để đánh với hắn, hắn đã hiểu... Thử hỏi, chỉ vì muốn được ở bên Lâm Lang đời đời kiếp kiếp, hắn có thể đặt hết tính mạng của mình, rơi vào luân hồi sao?

"Chẳng qua, ta không thua, tính toán ngươi, coi như là hụt!" Giọng nói U Minh trầm xuống, không nghe ra ý đau khổ!

Sắc mắt Quân Thương co rút, tiếng trầm trầm vang lên: "Ta cũng không hy vọng hy sinh các ngươi để đạt được mục đích!"

"Ta biết!" U Minh trả lời rất nhanh, "Ngươi... Tự giải quyết cho tốt đi!"

Giống như hắn dùng hết sức lực để nói lời cuối cùng, sau khi nói ra những lời này, hắn ôn Công chúa Thái Tố đứng dậy, đi vào bóng tối! Giờ khắc này, con ngươi đen của Công chúa Thái Tố chợt lóe lên tia thỏa mãn, làm cho dung nhan tái nhợt của nàng có chút màu sắc!

Nàng hiểu U Minh, khi hắn nói ra những lời này cũng có nghĩa là hắn đã hoàn toàn buông tha cho Lâm Lang!

Lâm Lang nhìn dáng vẻ mang nặng trọng trách của Công chúa Thái Tố, trong lòng hơi rung động, nàng thấy mình cũng nên làm chút gì đó cho vị tỷ tỷ này, nhưng mới đuổi theo hai bước, còn chưa kịp mở miệng, trong không khí đã truyền đến tiếng phách mơ hồ ----

Nhất hướng niên quang hữu hạn thân,

Đẳng nhàn ly biệt dịch tiêu hồn.

Tửu diên ca tịch mạc từ tần.

Mãn mục sơn hà không niệm viễn,

Lạc hoa phong vũ canh thương xuân.

Bất như liên thủ nhãn tiền nhân. (**)

Rõ ràng Lâm Lang thấy U Minh chợt dừng bước, thân thể ngẩn ra, ôm chặt Công chúa Thái Tố rồi lại sải bước đi về phía trước!

Lúc này, bầu trời đêm đen như mực đang dần tản đi, mặt trăng hé ra khuôn mặt thẹn thùng, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống xua sương mù dày đặc!

Trong chốc lát, không gian như ngừng lại, mọi người đang la hét chạy trốn xung quanh cũng bất động!

Hai tiếng hạc truyền đến từ không trung, Lâm Lang và Quân Thương không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một thanh y nữ tử cưỡi tiên hạc bay trên trời. Cổ tiên hạc cao ngạo, cô gái mặc y phục màu xanh rực rỡ nhưng nước chảy, không đeo một chút trang sức màu mè nào, mặt mũi dịu dàng tĩnh mịch, bên môi ẩn hiện nụ cười nhẹ, lại làm cho người ta không dám nhìn gần!

(**) Bài “Hoán kê sa”

Dịch thơ:

Một thoáng năm đi tuổi một lần

Thói thường ly biệt chết trong hồn

Tiệc rượu vui đi vì ít có

Non sông phóng mắt cõi mênh mông

Mưa gió tội xuân hoa tàn rụng

Chi bằng họp mặt với nhau luôn

(Bản dịch của Nguyễn Đương Tịch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.