Thuần Dương

Chương 37: Vạch mặt




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Hồng Bác Văn hình dáng phúc hậu, thân thể hơi tỏ ra mập mạp, nheo mắt, nhìn chằm chằm bên dưới chốc lát, hắn đáp lại Hình Vũ Viễn: “Can thiệp trận chiến linh hồn, sẽ dẫn lên rất nhiều biến hóa không thể đoán trước, cho dù là ta... Cũng không dám mạo muội cắt ngang”.

“Vậy làm sao bây giờ?”. Hình Vũ Viễn nôn nóng nói.

“Chờ, chờ Tần Liệt thắng lợi!”. Hồng Bác Văn trầm giọng nói.

“Tần Liệt... Nhất định sẽ thắng?”. Hình Vũ Viễn lo lắng nói.

“Nói lời thừa!”. Hồng Bác Văn hừ một tiếng: “Trình độ cường đại của linh hồn Tần Liệt, xa xa vượt qua ngươi tưởng tượng! Ngươi cho rằng hắn có thể đem linh hồn chìm vào thân thể thủy tổ, còn có thể khống chế thân thể thủy tổ tác chiến, là dễ như vậy?”.

Hình Vũ Viễn ngạc nhiên.

“Não hải thủy tổ tồn tại bảy tầng hồn đàn, có thể đem linh hồn chìm vào trong đó, làm một ngón tay của thủy tổ hoạt động, đối với võ giả Thông U cảnh mà nói, đã khó như lên trời”. Trong mắt Hồng Bác Văn huyết quang rạng rỡ, truyền âm nói: “Có thể khống chế thân thể thủy tổ phi hành, còn có thể vận dụng lực lượng thủy tổ tác chiến, ngươi biết cần linh hồn cường hãn cỡ nào hay không? Cần tâm chí cứng cỏi cỡ nào?”.

Hình Vũ Viễn á khẩu không trả lời được.

Phía dưới, Tần Liệt sừng sững bất động, một đôi mắt lôi quang lóe ra, từng đạo điện mang mãnh liệt bay ra.

Thân thể Miêu Thái càng thêm gầy yếu, không ngừng ngưng kết ấn ký, từ trong ấn ký hút ra linh hồn chi năng, hình thành trăng tàn tử quang, điên cuồng đánh về phía các điện mang từ trong mắt Tần Liệt bắn vọt ra.

Không bao lâu, Miêu Thái đã mồ hôi đầm đìa, đã gầy da bọc xương.

Chợt thấy, Miêu Thái như biến thành một bộ xương khoác da người, hốc mắt hãm sâu, hình thái càng thêm đáng sợ.

Hắn vẫn đang điên cuồng kích phát tiềm năng!

Trái lại, Tần Liệt sắc mặt lãnh khốc, khóe miệng còn mang nụ cười lạnh, trong cơ thể sinh mệnh khí tức nồng đậm, mênh mông như núi lửa phun trào.

Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, ở trong linh hồn ý thức giao phong, Miêu Thái ở cửa dưới tuyệt đối.

Từ vẻ mặt thoải mái có thừa của Tần Liệt, mọi người có thể dần dần nhìn ra, hắn thật ra còn chưa lấy ra toàn lực.

Miêu Thái, thì là ngay từ đầu, đã lấy bí thuật Huyễn Ma tông Huyễn Ma Nghịch Lưu thuật để thúc giục tiềm lực, ý tưởng sau khi liều mạng bị thương nặng, muốn cho Tần Liệt bị đòn đau.

Loại phát huy ra tiềm lực siêu mạnh này, còn biểu hiện càng lúc càng không chịu nổi, khiến mỗi một tộc nhân Miêu gia sắc mặt đều trầm trọng bất an hẳn lên.

“Miêu Thái, ngươi nếu tiếp tục kiên trì, ngươi sẽ hao hết một tia hồn lực cuối cùng, dẫn phát chân hồn hủy diệt mà chết”. Đột nhiên, Tần Liệt lại ở trong linh hồn giao phong, thoải mái nở nụ cười.

Hắn vừa nói chuyện, toàn bộ tộc nhân Miêu gia đều biến sắc.

Mắt Miêu Văn Phàm cũng hiện ra sự kinh dị, vội quát: “Miêu Thái! Chủ động từ bỏ! Không nên tiếp tục ngưng tụ linh hồn ý thức!”.

Rất nhiều tộc nhân của Miêu gia cũng đều vội vàng khuyên bảo.

Chỉ cần không ngốc, đều có thể từ biểu hiện thoải mái có thừa của Tần Liệt nhìn ra sự tự tin của hắn.

Trận này, vận dụng Huyễn Ma Nghịch Lưu thuật, Miêu Thái vẫn toàn diện tan tác, căn bản nhìn không ra chút khả năng có thể thắng lợi.

Nhưng, Miêu Thái ở dưới rất nhiều tộc nhân Miêu gia khuyên bảo, vẫn không chịu từ bỏ.

Tầng ngoài làn da hắn đã dần dần chảy ra máu, cái này nói rõ hắn ngay cả lực lượng trong máu tươi cũng đã cùng nhau vận dụng.

Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, Miêu Thái sắp dầu hết đèn tắt, nếu hắn còn kiên trì, không cần bao lâu, Miêu Thái sẽ hao hết toàn bộ sinh cơ chết tại đây.

“Dừng tay!”.

Phá Toái cảnh hậu kỳ Miêu Văn Phàm rốt cuộc không nhìn được nữa, đột nhiên từ trong tầng mây bay xuống.

Đôi mắt âm hiểm của hắn chưa nhìn về phía Miêu Thái, mà là ánh sáng lạnh lẽo ngắm hướng Tần Liệt.

Miêu Văn Phàm nâng tay, một đoàn năng lượng khủng bố như gió lốc, nháy mắt tập trung Tần Liệt, ầm ầm lao xuống.

“Vô sỉ!”. Hình Vũ Viễn hét lên.

“Không biết xấu hổ!”. Mỹ nữ phía sau Tần Liệt cũng lớn tiếng kêu.

Miêu Văn Phàm muốn ngăn cản linh hồn ý thức của Tần Liệt và Miêu Thái kịch chiến, không phải bảo Miêu Thái lui bước, mà là muốn thông qua nháy mắt chém giết Tần Liệt, để một trận chiến này mạnh mẽ cắt ngang.

Cách làm như thế, quả thực vô sỉ đến cực điểm, cũng đã thật sự chọc giận Hồng Bác Văn vẫn luôn xem cuộc chiến.

“Hậu nhân của Miêu Phong Thiên vậy mà lại lưu lạc đến mức vô sỉ như thế!”.

Một đoàn huyết quang ở lòng bàn tay Hồng Bác Văn nổ tung, vô số tia máu như linh xà, quỷ dị nhúc nhích, đột nhiên chui vào trong gió lốc Miêu Văn Phàm đánh xuống.

Từng đạo huyết quang, ở trong gió lốc năng lượng Miêu Văn Phàm đánh ra, không ngừng ra ra vào vào, như lưỡi đao sắc cắt thân thể.

Thể lao xuống một nửa của Miêu Văn Phàm, đột nhiên cố định ở trên hư không, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn hoảng sợ nhìn về phía Hồng Bác Văn.

“Miêu gia thật thế hệ sau không bằng thế hệ trước!”. Hồng Bác Văn hừ lạnh.

Thân thể Miêu Văn Phàm dừng hình ảnh ở giữa không trung, khóe miệng máu tươi như suối phun, hoảng sợ nhìn về phía Hồng Bác Văn đột nhiên toát ra, trong mắt tràn đầy kinh sợ: “Hồng, Hồng Bác Văn! Ngươi thế mà còn sống trên đời?!”.

“Muốn ta chết?”. Hồng Bác Văn mập mạp nở nụ cười, như phật Di Lặc, trong mắt lại phun ra sát ý: “Người muốn ta chết rất nhiều, nhưng ta đến nay vẫn sống khỏe! Năm đó lúc Miêu gia dựa vào Huyết Sát tông, đã cực kỳ không thành thật, ta còn nhớ rõ ta từng thay tông môn đi Miêu gia một chuyến, từng chém giết không ít tinh anh Miêu gia các ngươi! Có lẽ thời gian cách quá lâu, có một số người đã không nhớ rõ thủ đoạn của Huyết Sát tông, đừng lo, hôm nay ta có thể cho Miêu gia các ngươi nhớ lại một chút quá khứ!”.

Phen lời này vừa ra, cả người Miêu Văn Phàm cứng đờ, trong lòng không biết từ đâu trào lên sự sợ hãi nồng đậm.

Hắn biết rõ lão nhân Huyết Sát tông mập mạp trước mắt này, năm đó có bao nhiêu đáng sợ, thủ đoạn tanh máu tàn khốc cỡ nào.

Nhớ lại chuyện cũ, từng màn ký ức phủ đầy bụi hiện ra, Miêu Văn Phàm càng thêm kinh hãi, ý sợ hãi trong mắt càng là càng lúc càng thâm.

Ngàn năm trước, ở trước khi Huyết Sát tông bị các thế lực bao vây tiễu trừ, Miêu gia thân là đứng đầu năm đại gia tộc, thường xuyên âm thầm làm một ít động tác, giao nộp thiếu một bộ phận cống phẩm, tích tụ lực lượng cho gia tộc.

Miêu gia cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, cho rằng Huyết Sát tông khó có thể phát hiện, cho nên vẫn bình yên tự tại.

Thẳng đến... Thẳng đến Hồng Bác Văn tươi cười dễ gần đột nhiên đến chơi Miêu gia.

Lúc ấy gia chủ Miêu gia, vừa vặn chính là Miêu Phong Thiên hùng tài đại lược, hắn lúc ấy không hiểu Hồng Bác Văn, đem Hồng Bác Văn tươi cười đầy mặt biến thành con cừu dịu ngoan vô hại, chưa cho coi trọng nên có, vẫn ý đồ giấu giếm chân tướng.

Kết quả, Hồng Bác từ đầu tới cuối cười tủm tỉm, ở Miêu gia trước mặt Miêu Phong Thiên đại khai sát giới, đem rất nhiều tộc lão Miêu gia kháng cự Huyết Sát tông, không chịu giao nộp cống phẩm liên tục giết sáu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.