Thuần Dương

Chương 12: Khởi nghiệp võ lâm




Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nói ra:

- Mặc kệ là lúc nào, cho dù kết cục ra sao, ta đều dùng lấy ngươi làm kiêu ngạo. Ngươi mới thật sự là người trực chỉ bản tâm, chỉ có ngươi mới có thể đạp phá tất cả, không có gì có thể ngăn cản con đường ngươi đi tới cuối cùng, đồ sát cũng tốt, thủ hộ cũng được, ngươi chưa từng lùi bước, ngươi chưa từng thỏa hiệp. Ta không bằng ngươi, ta không có dũng khí như ngươi.

- Quản chi là giết đến cuối thế giới, quản chi là giết đến máu chảy thành sông, quản chi ai mắng chửi tuyên cổ, mắng ngươi là độc thủ, mắng ngươi là ác ma, ngươi vẫn kiên trì, ngươi không bởi vì đổ máu mà nhu nhược, ngươi không bởi vì thóa mạ mà dao động! Ngươi vĩnh viễn là ngươi!

Nói đến đây ánh mắt Thiên Tố Vân vô cùng thanh tịnh cũng trở nên dao động nhẹ nhàng.

Lý Thất Dạ lẳng lặng trầm mặc như thế, thật lâu không nói lời nào, quá nhiều thứ còn chưa có tiêu tan, giống như là ngày xưa, bọn họ kề vai chiến đấu, bọn họ trải qua hoạn nạn cùng thuyền, bọn họ còn cầm tay nhau đi qua gian khó, trải qua tất cả, đều làm cho không người nào có thể vong tình.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, nhìn qua Thiên Tố Vân, nói:

- Có ngươi nói như thế, ta đã thỏa mãn. Độc thủ cũng tốt, thủ hộ giả cũng được, tất cả đều có ý nghãi của nó.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng tươi cười nhàn nhạt, nàng cũng không phải người có mỹ mạo tuyệt thế, nhưng mà thời điểm nàng tươi cười, dáng tươi cười của nàng cực đẹp, an tĩnh như vậy, tường hòa như vậy, giống như một đóa hoa sen nở trong băng tuyết, một loại xinh đẹp ôn nhu tỏa khắp lòng người.

- Mặc kệ thế giới có xa lắm không, mặc kệ muôn đời có luân hồi hay không, ta sẽ lấy ngươi làm kiêu ngạo.

Cuối cùng nhất, Thiên Tố Vân nói ra lời này chẳng khác gì dao động nội tâm của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn qua Thiên Tố Vân, cuối cùng nhất vẫn thở dài một hơi, nói ra:

- Mặc kệ thời gian xa xưa bao nhiêu, mặc kệ kết cục như thế nào, ta vẫn là như vậy.

- Ta và ngươi sẽ là như thế, thời gian không cách nào phai mờ chúng ta.

Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng nhìn Thiên Tố Vân, nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều tươi cười.

Bọn họ nói không bao lâu, chìm đắm trong trao đổi mà không cần nói chuyện, vào thời khắc này tất cả đều trở nên nhỏ bé, thời gian cũng dừng lại.

Qua thật lâu sau, Thiên Tố Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

- Để cho ta sờ ngươi.

Lý Thất Dạ đứng lên, đi đến trước mặt Thiên Tố Vân, Thiên Tố Vân nhẹ nhàng duỗi bàn tay trắng ra, ôn nhu vuốt ve gương mặt Lý Thất Dạ.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ nắm chặc bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn qua đôi mắt sáng ngời kia, Thiên Tố Vân cũng nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, nàng nói ra:

- Ta thật đáng tiếc, không thể cùng ngươi chiến đấu tới cuối cùng, không thể theo ngươi đi tận cùng thế giới.

- Không, chỉ có thể nói, đạo không giống nhau mà thôi.

Lý Thất Dạ nắm bàn tay trắng nõn của nàng, nói:

- Vào năm đó, ở thế giới bên kia, vào thời điểm ta khó khăn nhất, ngươi một đường làm bạn với ta, ngươi một đường ủng hộ ta trở về cửu giới, năm đó sau khi ngươi rời đi, ta đã hiểu ta và ngươi không cùng một đường. Ngươi dùng thương sinh làm niệm, ta chỉ là con đường sát phạt tới cùng, bất kể là thời đại gì, ta chỉ có thể ngủ cùng máu tươi.

- Gặp lại, người ta yêu nhất, hồng trần, ta đã không còn mong chờ, hôm nay gặp ngươi lần cuối ta đã cảm thấy mỹ mãn, thế gian sẽ không còn có gì phải lo lắng.

Cuối cùng nhất Thiên Tố Vân thu hồi bàn tay trắng nõn, thời điểm này nàng khôi phục vẻ bình tĩnh, bước ra hồng trần, thoát ly luân hồi, vào lúc này nàng chính là phật chủ phật quốc.

- Gặp lại, Tố nhi, mặc kệ bao lâu, một ngày nào đó ta sẽ đứng ở tận cùng thế giới!

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ hít một hơi thật sâu giống như kim thạch.

Sau khi nói xong, Lý Thất Dạ quay người mà đi, là kiên quyết như vậy, là kiên định như thế, hắn không hề quay đầu lại, hắn không hề ngoái đầu nhìn lại, tất cả với hắn lần cuối cùng này sẽ tiêu tan thành mây khói.

Thiên Tố Vân đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa, cuối cùng nhất, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thời điểm nàng mở mắt ra đã là một đôi phật mục, phật âm hưởng lên, bầu trời có phật luân hàng lâm.

Từ đó về sau, thế gian không còn Thiên Tố Vân, không còn cô bé năm xưa, thế gian chỉ có một phật chủ lấy thương sinh làm niệm của mình.

Thời điểm Lý Thất Dạ đi ra khỏi phật quốc, cả táng phật cao nguyên không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy cảnh này, vào lúc nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an vô sự đi ra thì nội tâm rất nhiều người chấn động mạnh mẽ, thậm chí là hít khí lạnh.

- Thật nghịch thiên, như thế vẫn toàn thân trở ra.

Ngay cả Thần Vương thế hệ trước cũng phải thì thào tự nói.

Khiêu khích cả táng phật cao nguyên, đạp nát phật môn vẫn có thể bình yên vô sự đi ra khỏi phật quốc, chuyện như vậy cũng quá mức nghịch thiên rồi, chuyện như thế bất kể là ai, bất kể là thiên tài nghịch thiên cỡ nào, tất cả đều nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả táng phật cao nguyên yên tĩnh tới cực điểm, đệ nhất hung nhân đã lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí của mọi người.

Đi cho tới hôm nay, bất luận là ai chỉ sợ cũng không cách nào làm được, thậm chí có thể nói, trăm ngàn năm sau, người dám khiêu khích táng phật cao nguyên như thế chắc không có mấy người.

- Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, khó trách hắn có thể bao trùm trên Cơ Không Vô Địch, khó trách Mai tiên tử cũng phải thần phục, đương thời còn có người nào có thể sánh ngang đệ nhất hung nhân đây?

Cho dù là thế hệ nghịch thiên, vào ngày hôm nay cũng phải cảm thán, dù là người cao ngạo, ngày hôm nay cũng phải cúi thấp cái đầu xuống, thừa nhận không bằng đệ nhất hung nhân.

Lý Thất Dạ trầm mặc, không có nói bất cứ lời nào, hắn cứ đi như thế, bước vào phật thành.

- Công tử --

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an trở về, Lý Sương Nhan các nàng cũng buông lỏng một hơi, các nàng đều lo lắng công tử gia tiến vào phật quốc thì sẽ đánh nhau với phật chủ.

Nhìn qua chúng nữ, Lý Thất Dạ thở dài, khoát khoát tay một cái, nói ra:

- Ta hơi mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi.

Nói xong xoay người tiến vào phòng ngủ.

Thấy thần thái Lý Thất Dạ như vậy, Mai Tố Dao các nàng cũng nhìn nhau, từ đầu đến cuối các nàng không hiểu ra sao. Các nàng cũng không biết ở trong đó đã xảy ra chuyện gì.

Vào trong phòng ngủ, Lý Thất Dạ trầm mặc ngồi xuống ghế, hắn thần thái lạnh lùng. Vào thời khắc này hắn như hóa thành cây khô, tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế gian đều không liên quan tới hắn.

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ giống như đoạn tuyệt với toàn bộ thế gian, hắn cứ như vậy lạnh lùng ngồi ở đó, không chút gợn sóng, giống như hóa đá vậy.

Lý Thất Dạ cứ ngồi như vậy không biết tới bao lâu, cuối cùng nhất hắn vẫn phục hồi tinh thần lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.