Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 57: Mệnh không do mình




Cô ngẩng phắt lên, nghe thấy tiếng hắn đi lại phía trước. Bình thường khi hắn về sẽ luôn đến gặp cô trước, uống trà nóng với cô. Không hiểu vì nguyên nhân gì, cô để lại bình trà bơ và ấm nước đang đun được một nửa, chột dạ cầm lấy khăn lau chuồn ra khỏi phòng bếp. Ai biết vẫn chậm một bước, đâm phải hắn đang đứng trong sân.

Nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh lùng của hắn chợt dịu lại trong nháy mắt.

Tim cô đập rất nhanh. Cô nghe thấy mình mở miệng nói.

“Huynh về rồi à?”

“Ta về rồi.”

Hắn bước về phía cô, suýt nữa cô không nhịn được lùi về phía sau, cổ họng thít chặt, giọng nói khàn khàn: “Ta. . . . . . A Linh muốn ta dọn lại tủ thuốc. . . . . . Trà ta đặt trên bàn. . . . . .”

Không biết có phải là ảo giác của cô không mà nhìn hắn dường như có chút thất vọng, nhưng hắn đáp: “Nàng bận thì cứ đi đi, ta tự làm được.”

Cô gật đầu, nắm chặt khăn lau, vội vàng bước đi.

Cô đứng ở tủ thuốc rất lâu, đến khi lấy lại được dũng khí mới trở lại phòng bếp. Hắn đã nấu xong món canh thịt dê đơn giản và cơm, cô lấy một ít đưa đến cho A Linh, chần chừ trên đường một lúc rồi mới quay lại.

Trong phòng bếp, hắn đã dọn xong bát đũa nhưng không ăn trước, vẫn đang chờ cô.

Cô ngồi xuống ghế dài, ăn cơm với hắn.

Gạo ở đây không phổ biến, nhưng A Linh chỉ thích ăn cơm, nên họ cũng ăn giống cô ấy. Hai người đều hiểu đây là ý tốt của cô ấy, nên chưa bao giờ phàn nàn.

Trước kia cùng ăn cơm với hắn luôn là chuyện khiến người ta thả lỏng. Hắn sẽ kể mấy chuyện xảy ra ở chợ, cơm nước xong, hắn sẽ đưa tiền bán hàng hôm đấy cho cô, để cô cất đi, sau đó lại làm nến với cô.

Nhưng bữa cơm này, cô lại không nghe thấy bất cứ lời nào của hắn, trong đầu mãi ám ảnh bàn tay to của hắn ôm lấy vòng eo của cô gái kia, cô gái kia ôm hắn, hôn môi hắn, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hình ảnh này làm cô không nuốt trôi cơm.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng vẫn không nhịn được nhìn đôi tay đang cầm bát đũa của hắn.

Tay hắn rất to, có thể dễ dàng ôm lấy cô, cô nhớ cảm giác được hắn ôm. Tay hắn đặt trên bộ ngực sữa của cô, lướt qua eo cô, đến giữa hai chân cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên nóng lên, đỏ ửng.

“Nàng có sao không?” Nhìn vẻ mặt cô là lạ, hắn lo lắng nâng tay sờ nhẹ mặt cô: “Cảm lạnh sao”

Cô giật mình, theo phản xạ hơi rụt lại, tránh khỏi bàn tay to ấm nóng của hắn.

“Không. . . . . . Ta không sao. . . . . .”

Cô rụt lại khiến hắn căng thẳng, bàn tay to dừng ở giữa không trung, sau đó mới rụt lại.

Không hiểu sao cô lại thấy áy náy, đành đứng dậy vội vàng nói: “Ta ăn no rồi, ta đi đun nước.”

“Nàng đã đun một ấm rồi.” Hắn nói với cô: “Ta để ra đằng kia cho nguội.”

Nhìn nước trong ấm, cô há hốc miệng, dưới tình thế cấp bách, chỉ đành đỏ mặt, thốt lên: “Đó là nước để uống, ta muốn đun nước tắm.”

Vừa dứt lời, cô liền thấy hắn ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng đỏ hơn.

Cô quả thực có thói quen tắm rửa, nhưng đáng lẽ không cần phải nói hẳn ra như vậy. Hắn biết cô thích sạch sẽ, sau khi cơm nước xong sẽ cố tránh đi để cô có thời gian tắm. Thậm chí buổi chiều hắn còn đổ đầy lu nước, giúp cô nung nóng đá để cô có thể mang vào nhà tắm, giữ không khí ấm áp. Nhưng hai người chưa bao giờ nói thẳng ra, đó là sự ăn ý giữa hắn và cô.

“Vậy chắc không đủ củi đâu.” Hắn hạ giọng, đứng dậy nói: “Ta đi lấy ít củi cho nàng.” Hắn vừa ra khỏi cửa, cô không nhịn được nâng tay vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, vội vàng xoay người đi đun nước.

Chủ nhân trước đây của căn nhà này có lẽ là người Hán, cho nên kiểu phòng cũng được xây phỏng theo Đường Tống, nhưng nhà tắm lại hoàn toàn mang đặc điểm của nước ngoài. Ngoại trừ cái bể hình vuông ra, trên tường và trong bồn tắm còn lát đầy gạch sứ nhiều màu từ những đất nước rất xa vận chuyển tới.

Cô chưa bao giờ đổ nước đầy bồn tắm, thứ nhất là vì nó quá to, thứ hai cũng bởi vì bên trong có không ít gạch sứ đã hỏng từ lúc chiến tranh, qua năm tháng, nó cũng dần loang lổ. Nhưng nhà tắm kiểu nước ngoài rất đẹp, sau khi tắm xong cũng dễ cọ sạch.

Hắn rót nước nóng vào chậu gỗ, mang vào nhà tắm cho cô. Sau khi chắc chắn cô đã đủ nước ấm lại cầm đá đã được nung nóng đặt vào góc, chờ không khí lạnh lẽo trong buồng trở nên ấm áp hơn, rồi mới đi ra.

Cô không từ chối ý tốt của hắn, chỉ lấy khăn vải sạch đứng ở một bên, đỏ mặt từ đầu tới cuối.

May mà hắn không nói thêm gì nữa.

Sau khi hắn ra ngoài, cô mới cởi quần áo trên người ra, ngồi xổm bên cạnh bồn, hòa nước nóng với nước lạnh, bắt đầu tắm.

Nước ấm bốc hơi, khói trắng nhanh chóng tỏa ra khắp buồng.

Nước ấm làm ấm người rất nhanh, cô ngồi trên ghế nhỏ cạnh bể, lấy xà phòng bôi lên khắp cơ thể. Hơi nóng bốc lên làm cô từ từ bình tĩnh lại.

Hai tháng này, dù cô được ăn uống đầy đủ nên đã có da có thịt hơn lúc ở trong doanh trại nô lệ nhưng nhìn vẫn còn rất gầy yếu. Chẳng trách cô gái yểu điệu đầy đặn kia nói nhìn cô chẳng được mấy lạng thịt.

Cô nhìn bộ ngực sữa trắng như tuyết bên trong vạt áo mở rộng của cô gái kia, rất giống hai cái bánh bao to, gần như sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Tú Dạ rũ mắt xuống nhìn ngực mình phập phồng. Không phải cô không có ngực, nếu không lúc trước đã không phải quấn vải. Chỉ có điều cô thật sự không được đầy đặn như cô gái kia thôi.

Một tay hắn có thể thoải mái ôm lấy bầu ngực mềm mại trước ngực cô, cô nhớ rõ cảm giác bị hắn nắm trong tay, nhưng đồng thời cô cũng nhớ đến vết sẹo trên lưng mình.

A Linh nói nếu cô trao thân thể cho hắn, hắn sẽ không tơ tưởng tới những cô gái khác.

Nhưng A Linh sai rồi.

Hắn đã từng nói cơ thể cô rất xấu, cô không thể dựa vào cơ thể xấu xí chồng chất vết thương này quyến rũ đàn ông. Cô biết, lưng cô đầy vết sẹo do bị đánh, cô không nhìn thấy nhưng vẫn sờ được. Cảm giác sờ lên rất tệ, sần sùi vằn vện.

Nếu cô cúi đầu, còn có thể nhìn thấy một ít vết sẹo hồng bên hông, trông chúng vô cùng dữ tợn, giống cái móng vuốt của con yêu quái chộp lấy cô từ phía sau.

Chắc chắn trên người cô gái kia không có những vết sẹo như thế.

Cô ôm lấy mình, vuốt vết sẹo lồi lõm bên người, tim như bị bóp nghẹt, cổ họng cũng siết lại.

Sau một lúc lâu, cô mới đưa tay cầm cái gáo gỗ, múc nước ấm dội lên người. Cô rất hy vọng những vết sẹo này có thể trôi đi theo dòng nước, nhưng chúng vẫn đang chiếm cứ ở đó.

Cô biết chúng vẫn ở đó, vĩnh viễn không thể xóa đi được.

Cho nên, cô chỉ có thể mang cay đắng trong lòng, cầm khăn vải lau sạch người, rồi khoác lớp áo trong lên, che đi cơ thể xấu xí.

Trăng trên trời bị mây che mất.

Hắn đến phòng A Linh dọn dẹp, rửa sạch bát, lau bàn, xong xuôi mới về sân, đi vào trong phòng. Trên đường, lúc đi qua ngoài nhà tắm, hắn nghe thấy tiếng nước, không khỏi dừng bước. Cửa vẫn đóng chặt, hắn có thể nhìn thấy hơi nước từ từ thoát ra từ cửa sổ thông khí trên nóc nhà.

Hắn biết, lúc này cô đang ở bên trong, trần như nhộng, không một mảnh vải che thân. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã khiến thứ giữa hai chân hắn co rút, căng cứng. Chưa kể, hắn biết cô sẽ dùng bánh xà phòng kia lướt qua da thịt trắng như tuyết của cô, dùng đôi bàn tay nhỏ bé kia mơn trớn thân thể mềm mại trần trụi non mềm của cô.

Tiếng nước rào rào, khói trắng tỏa lên.

Hắn siết chặt hai đấm, ép mình phải đi về phòng.

Sợ bẩn sàn, hắn cởi giày để bên cạnh cửa, bước vào trong căn phòng đã được cô lau không có một hạt bụi. Trong không khí lưu lại mùi hương trên người cô.

Cô rất thơm, có lẽ là do cô sinh ra ở phương nam ẩm nóng nhiều nước, gia cảnh lại tốt nên cô thích sạch sẽ, ba ngày hai bữa sẽ không chịu được muốn tắm.

Ngay từ khi còn ở doanh trại nô lệ, cô đã không chịu được muốn lau sạch cơ thể.

Cô thích sạch sẽ như thế, khiến hắn dù trong trời đông giá rét cũng phải cách ngày tắm rửa một lần, không muốn để cô thấy hắn quá bẩn, quá hôi.

Khi hắn đặt tiền hôm nay kiếm được lên bàn, thì cô đẩy cửa đi vào.

Thấy hắn, cô rũ mắt xuống, vén mái tóc dài hơi ẩm ra sau tai.

Cô gội sạch mái tóc đen, hơn nửa được quấn trong khăn vải. Cô vừa tắm xong nên càng thơm hơn, hai gò má bình thường tái nhợt, giờ lại có chút hồng hồng, cái miệng nhỏ đầy sức sống không hiểu sao vẫn còn vương một giọt nước trong suốt, đến cả hai tai xinh xắn kia cũng non mềm hồng hào.

“Trong nhà tắm còn ít nước nóng, huynh muốn tắm không?”

Hắn nhìn cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi đóng mở, gần như không ý thức được cô đang nói gì, trong đầu chỉ muốn cúi đầu xuống, dùng lưỡi liếm đi giọt nước còn vương trên đó, nếm thử xem nó có thơm ngọt như hắn nghĩ không.

“Trương Dương?”

Cô khàn giọng nói, làm hắn hoàn hồn. Nhìn cô gái nhỏ quyến rũ gần ngay trước mắt, hắn mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào mình đã đi tới trước mặt cô, thậm chí còn giơ tay lên muốn chạm vào mặt cô.

Hắn kinh hãi, gương mặt ngăm đen hơi nóng lên, lùi lại một bước, không dám ở cùng phòng với cô nữa, hắn vội vàng mở miệng đáp.

“Ta đi tắm.”

Nói xong, liền đi vòng qua cô, bước nhanh ra cửa. Trên đường đi hắn cởi hết bộ quần áo dày trên người ra. Không khí lạnh ập vào, nhưng không thể khiến thân thể nóng rực hạ nhiệt, cũng không thể khiến trái tim kinh hoàng trong lồng ngực cùng dục vọng sắp sôi trào bình tĩnh lại.

Hắn sải bước đến nhà tắm ẩm ướt vẫn còn ấm. Vừa bước vào cửa, hắn liền phát hiện ra đi tắm là một quyết định sai lầm. Trong căn phòng nóng hổi này tràn đầy mùi hương quyến rũ trên người cô.

Cô vừa ở đây, cởi quần áo ra, để lộ thân thể mềm mại trắng nõn trần trụi, dùng hai tay vuốt ve thân thể sạch sẽ của chính mình. Hắn gần như muốn lao ra ngoài ngay lập tức, nhưng lại không thể nào nhúc nhích được. Hơi nóng khiến hắn có cảm giác như mình được cô ôm lấy, khiến hắn lập tức cứng như gậy sắt.

Cô không phải là người phụ nữ mà hắn có thể chạm vào.

Hắn nắm chặt nắm tay, tự nhủ với mình như vậy. Hắn không muốn dọa cô, hoặc phả hỏng tất cả những gì đang có.

Nhưng thỉnh thoảng, có khi hắn vẫn sẽ mơ mộng xuân cùng cô làm tình mãnh liệt quấn quýt. Hắn luôn hoảng sợ mình sẽ chìm đắm, ngay cả trong mơ cũng không dám để mình tiếp tục. Nhưng đến khi say mê, hắn phát hiện tay hắn không an phận đặt trên người cô, dục vọng giữa hai chân vừa cứng vừa nóng để sát vào cô.

Bắt buộc mình phải rời khỏi cô càng ngày càng khó, càng ngày càng lâu, càng ngày càng nhiều. Hắn không kìm chế được mà muốn nán lại một lúc, cảm nhận sự ấm áp của cô.

Có đôi khi, hắn thật sự rất muốn liều lĩnh giả vờ mình vẫn đang mơ để thật sự muốn cô.

Nhưng hắn đã làm sai rất nhiều, quãng thời gian này quá quý giá, hắn không muốn mất đi sự tin tưởng của cô, không muốn cô lại dùng ánh mắt sợ hãi, thậm chí còn là coi thường nhìn hắn.

‘Em ở ngõ nhỏ cách vách, trước nhà trồng hai cây Hoa. Tối nay giờ tý, em sẽ để đèn sáng, chàng tới gõ cửa sổ, em sẽ mở cửa cho chàng vào.’

Đề nghị của A Lị Na vang lên trong đầu, có lẽ hắn nên đi tìm cô ta, giống như lời cô ta nói, cái đó là theo nhu cầu.

Lâu lắm rồi hắn không có phụ nữ, mà A Lị Na muốn hắn, không cần hắn trả tiền mua, không cần hắn lo lắng lấy lòng, cô ta muốn cơ thể hắn, hắn chỉ cần xoay người đi ra ngoài, qua nửa tòa thành, đi gõ cửa sổ của cô ta là được rồi.

Có lẽ chỉ cần phát tiết một lần, hắn sẽ không còn muốn chuyện này nữa.

Có lẽ thứ hắn cần chỉ là phụ nữ, loại phụ nữ sẽ cam tâm tình nguyện hoan nghênh hắn.

Không nhất định phải là cô.

Nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi hương của cô, có thể cảm nhận được mùi thơm trên thân thể cô vây quanh hắn.

Hắn đóng cửa lại, cởi mấy món quần áo còn trên người, ngồi lên băng ghế cô vừa ngồi, dùng gáo gỗ và xà phòng cô vừa dùng, chậm rãi tắm rửa.

Đây thật sự là tra tấn, hắn không biết vì sao hắn lại ngu xuẩn như vậy.

Không nhất định phải là cô.

Cô đã tỏ thái độ rõ ràng rằng cô không cần hắn.

Vì tốt cho cả hắn và cô, có lẽ hắn nên đi tìm A Lị Na giải quyết nhu cầu của hắn, phóng thích mệt mỏi và áp lực.

‘Nhớ nhé, giờ tý đêm nay, em chờ chàng.’

Hắn nên đi tìm A Lị Na, thế nhưng hắn chỉ nhắm nghiền mắt lại, cầm lấy vật kia của mình, nghĩ đến cô gái nhỏ không muốn hắn chạm vào kia, nghĩ đến cô dùng đôi bàn tay nhỏ bé linh hoạt kia vuốt ve hắn, làm chuyện cô không biết, cũng không thể làm ấy.

Đêm ngày càng sâu.

Người đàn ông kia tắm xong rồi, Tú Dạ có thể nhìn qua cửa sổ, thấy hắn đi từ trong nhà tắm ra, trên người còn bốc hơi nóng.

Hắn ở bên trong rất lâu, cô thấy tóc hắn ướt, biết hắn cũng tiện thể gội đầu luôn.

Hắn đi về phía phòng, được vài bước lại ngừng lại, nhìn về phía cửa lớn.

Gương mặt ngăm đen nhăn lại, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Trái tim đập thình thịch. . .

Cô biết hắn đang nghĩ gì, hắn suy nghĩ đến lời mời gọi của cô gái kia.

Hắn nâng tay vò mái tóc ẩm, đôi môi mím lại, tấm lưng chắc nịch khẽ căng lên.

Cô níu chặt vạt áo trước ngực, ấn ngực, cách song cửa sổ nhìn hắn đứng trong bóng đêm.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn quay sang nhìn. Cô nín thở, biết rõ là hắn sẽ không nhìn thấy cô, nhưng vẫn không nhịn được mà trốn sau bức tường cạnh cửa sổ.

Bên ngoài lặng yên không một tiếng động, hắn chưa đi đến, nhưng cô cũng không nghe thấy tiếng then cửa ở cửa lớn bị mở ra.

Sự yên tĩnh này làm cô cảm thấy bất an và hoảng hốt. Sau đó chờ cô phản ứng lại thì cô đã cầm khăn vải sạch, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Suýt nữa cô đâm đầu vào người hắn, chẳng biết từ lúc nào người đàn ông kia đã đi tới cạnh cửa, đang định mở cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.