Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 53: Bức tranh thuyền trên sông




Một nỗi đau bỗng trào lên.

Cô nhớ quãng thời gian ở doanh trại nô lệ, khi đám đàn ông này bàn tán về phụ nữ, cô biết hắn cũng bị kích thích. Không được phát tiết sẽ rất khó chịu, cho nên cô cố nén sự xấu hổ, cầm lấy của hắn. Lần này, không hề cách một lớp vải nào, thứ đó của hắn phình to trong tay cô, hắn cầm lấy tay cô.

“Để ta giúp chàng. . . . . .” Cô nhìn hắn, đỏ mặt lí nhí nói: “Ta muốn giúp chàng. . . . . .”

Hắn nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Sau một lúc lâu, hắn buông tay ra.

Cô nắm lấy hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve, ma sát, một lần rồi lại một lần, nhìn mắt hắn càng ngày càng đen càng sâu, hơi thở gấp gáp, ngực căng lên, gân xanh trên trán lại nổi lên, hàm dưới nghiến chặt. Sau đó cô nhìn thấy đồng tử hắn co lại, cắn chặt khớp hàm, gầm nhẹ một tiếng, không chịu được bắn ra trong tay cô.

Nam căn của hắn run nhẹ trong tay cô, sau đấy mới từ từ mềm lại.

Lúc này, người đàn ông trước mắt trông thật yếu ớt, ngay cả lúc hắn sắp chết nhìn cũng không yếu đến vậy. Không hiểu sao cô lại có cảm giác tự hào.

Người đàn ông này là của cô, thuộc về cô.

Có lẽ đây là ảo giác, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà nghiêng người, hé mở đôi môi ra, sợ hãi hôn hắn, đưa hơi thở nóng rực và cánh môi của hắn vào miệng mình.

Cơ thể hắn bị trêu đùa chảy đầy mồ hôi. Hắn ngồi quỳ tại chỗ nhìn cô, hai nắm đấm siết chặt đặt trên đùi trần trụi vẫn đang run rẩy.

“Chàng là của ta. . . . . .” Cô nhỏ giọng tuyên bố bên môi hắn: “Của ta.”

Hắn chỉ có thể lặp lại, khàn khàn đồng ý.

“Đúng vậy, ta là của nàng.”

Câu đồng ý của hắn khiến cơ thể cô nóng hơn. Cô nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, không hiểu sao tim bỗng đập thình thịch. Cô rũ mắt tiếp tục lau cho hắn, sau đó hắn cầm lấy khăn vải, lau chất lỏng ở nơi đó và trên đùi cô, vò sạch khăn vải lau lại cho cả hai một lần nữa.

Lúc hắn định xuống giường, cô kéo hắn lại.

“Đừng làm nữa, để mai hẵng dọn.”

Cô ngước nhìn hắn, nắm tay hắn, nhẹ nhàng lôi hắn lên giường.

Hắn nhìn cô, sau đó để khăn vào trong chậu nước, lên giường như cô mong muốn, nằm bên cạnh cô, đưa hai tay ôm cô vào lòng.

Đêm đã khuya, không gian thật yên tĩnh.

Ánh trăng dịu dàng luồn qua ô cửa sổ.

Cô chui vào vòng ôm vững chãi ấm áp của hắn, có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, có thể vuốt ve làn da hắn, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập của hắn.

Đây là lần đầu tiên từ khi tới nơi này, hắn và cô cùng ngủ trên giường đất, hơn nữa hắn cũng không đưa lưng về phía cô. Cô thích hắn ôm cô như vậy, thích cảm giác hắn áp sát vào cô như vậy, da thịt thân cận, tim kề tim. Tú Dạ áp mặt lên ngực hắn, bàn tay nhỏ bé vòng qua hông hắn, ôm lấy hắn.

Trái tim trong lồng ngực hắn đập từng nhịp đều đều giống như một khúc hát ru. Cô yên lặng thở dài, ngủ thật say trong tiếng tim đập ấy.

Ngày hôm sau, cô vừa thức dậy liền phát hiện ra cả người mình đều đau, chân mềm nhũn mỏi nhừ.

Nhưng hắn chăm sóc cô, bưng trà đưa cơm cho cô, giúp cô thu dọn đồ, thậm chí còn chải tóc cho cô.

Vì đêm qua không khống chế được, hắn rất day dứt, mặc dù cô nói mình đã đỡ nhiều rồi, hắn vẫn cố chấp muốn cô nghỉ ngơi trên giường.

Thấy hắn nhận trách nhiệm như thế, Tú Dạ ngoan ngoãn nằm lại giường, ngủ thêm hai canh giờ. Nhưng vì không có hắn nên giường đất lại lạnh. Tuy cô vẫn ngủ thiếp đi vì mệt nhưng thỉnh thoảng vẫn giật mình tỉnh lại.

Nhìn căn phòng vắng vẻ, nếu không phải người đau chân mềm, ngực và bên hông vẫn còn sưng đỏ do đêm qua giao hoan để lại, trên giường cũng có mùi của hắn, cô thật sự sẽ cho rằng đó là một giấc mộng.

Đến gần trưa, cô vẫn không chịu được mà xuống giường, đến phòng bếp nấu đồ ăn cho hắn.

Sức ăn của hắn thật sự không hề nhỏ, lúc về dù rất đói hắn cũng không bao giờ kêu đói. Nhưng cô biết, hắn không bao giờ để thừa đồ ăn cô nấu. May là chỗ A Linh cũng không thiếu gạo.

Cô đưa phần cơm của A Linh đến phòng cô ấy, cô ấy không ngồi ăn một cách vô cảm, như thể không nếm được bất cứ mùi vị gì, nhưng cô ấy vẫn bắt buộc bản thân đưa đồ ăn vào miệng.

Tú Dạ đứng dậy, không quấy rầy cô ấy, chỉ nói, “Lát nữa, ta ra chợ đưa cơm, cô cần mua gì không?”

A Linh nghe vậy, động tác cầm đũa đưa miếng cơm vào miệng bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn cô, nhìn một lúc lâu vẫn không đáp lời.

Cô bị cô ấy nhìn đến mức đỏ cả mặt, đến cả tai cũng nóng.

Không hiểu sao, cô lại cảm thấy cô gái này cái gì cũng biết, biết vì sao cô dậy muộn, biết lát nữa cô định làm gì.

Sau đó, nữ pháp sư kia bỗng giật giật khóe môi, còn có vẻ như cười như không.

“Không, ta không cần gì, cô đi đi, không cần về vội đâu.” Câu nói này lại làm cô thấy xấu hổ, chỉ đành quay mặt đi, vội vàng rời khỏi phòng.

Để hắn ăn cho tiện, cô đã nướng một cái bánh to, làm thịt dê nóng hổi đặt vào bát sứ, cho vào hộp gỗ, phủ một lớp vải cũ lên, mang ra chợ tìm hắn.

Ngoài chợ, tiếng người ồn ào, cô đi qua đám người, đến quầy hàng đơn giản được hắn dựng bằng gỗ thừa. Tuy quầy đơn sơ, nhưng cũng có đủ chỗ cho hắn bày nến, không cần đi rong. Bức tường phía sau treo một tấm ván gỗ cô viết, ngoài chữ Hán, cô còn nhờ A Linh viết cả chữ dị tộc lên đó, để thương nhân từ nước khác tới cũng có thể đọc hiểu.

Hắn đang bán nến cho người ta, ngước mắt lên nhìn thấy cô thì sững sờ.

“Sao nàng lại đến đây?”

“Ta mang đồ ăn đến cho chàng.”

Cô đi đến cạnh hắn, hắn kéo ghế ra, để cô có thể ngồi xuống.

“Nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Cô ngồi xuống, thấy hắn vẫn đứng, lông mày nhíu lại, cô đưa tay nắm nhẹ tay hắn, ý bảo hắn cũng ngồi xuống. Cái ghế nhỏ này là hắn và cô nhặt được trong căn nhà bỏ hoang sau đó sửa lại. Hai người ngồi thật ra có hơi chật, nhưng cô đã yêu cầu, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chen chúc cạnh cô.

Cô đặt hộp gỗ lên đùi hắn, mở ra, lại nghe thấy hắn hỏi nhỏ bên tai.

“Nàng đi đường có thấy đau không?”

Chỗ này người nhiều như vậy, cô không ngờ hắn sẽ hỏi thẳng như thế. Dù hắn nói rất nhỏ nhưng cô vẫn sợ bị người khác nghe được. Nhưng hắn quan tâm như thế, cũng khiến trái tim cô ấm áp.

Mặt Tú Dạ lặng lẽ đỏ lên, vừa lấy bánh nướng ra, vừa đặt đũa lên bát thịt dê cho hắn, rũ mắt khẽ đáp: “Không sao, đi lại nhiều mới nhanh khỏi. Bận cả buổi sáng, chắc chàng đói bụng rồi? Mau ăn đi.” Nói xong, cô bưng bát thịt dê và bánh nướng đưa cho hắn.

Hắn nhìn cô, chắc chắn cô thật sự không sao mới đưa tay nhận lấy, sau đó chia bánh cuốn thịt dê làm hai nửa, một nửa cho cô.

“Nàng cũng ăn đi.”

Trái tim lại ấm áp hơn.

Thật ra cô không đói, nhưng vẫn nhận lấy ý tốt của hắn, cắn một miếng. Thấy cô ăn, hắn mới bắt đầu ăn phần ăn trong tay mình. Hai người vai kề vai, ngồi cạnh nhau, cùng ăn bánh cuốn thịt nướng, nhìn dòng người tấp nập trước mắt. Tuy gió lạnh thấu xương, nhưng không hiểu sao lại thấy trong lòng thật ấm áp.

Chỉ một lát sau hắn đã ăn xong phần của mình, cô lại đưa phần còn chưa ăn được hai miếng của cô cho hắn.

“Ta no rồi, chàng ăn hộ ta đi.”

“Nàng ăn thêm một miếng đi.” Hắn rũ mắt nhìn cô, thấp giọng dỗ.

Tú Dạ nhìn hắn, cắn một miếng như hắn mong muốn, nhưng lại là một miếng rất rất nhỏ.

Trên mặt hắn tỏ vẻ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Ta không đói, thật đấy, chàng ăn đi.” Cô đưa bánh thịt nướng đến bên miệng hắn, dịu dàng nói.

Chưa bao giờ có người đút cho hắn. Hắn sững sờ, yêu thương dâng lên không thể che dấu, thấy cô cứ khăng khăng liến há miệng cắn bánh thịt trong tay cô.

“Ngon không?” Cô nhìn hắn hỏi.

“Ừ.” Hắn gật đầu, lại cắn tiếp một miếng bánh thịt cô đưa bên miệng.

Cô mỉm cười.

Hắn căng thẳng, tim bỗng đập lệch hai nhịp.

Cô rất ít cười, rất ít khi hắn thấy cô cười, nhưng mỗi khi cô cười lại khiến hắn không tài nào dời mắt đi được. Trên khóe môi cô dính một ít nước thịt, hắn nâng tay lau cho cô, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng. Nhưng lúc này, cô không tránh sự đụng chạm của hắn.

Suýt chút nữa thôi hắn đã cúi đầu hôn cô rồi.

May là lúc ấy có khách tới, hắn mới hoàn hồn, đứng dậy đi lên chào hỏi khách hàng.

Tú Dạ xấu hổ nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nóng lên. Cô chắc chắn lúc này hai má mình đã đỏ ửng. Khoảnh khắc vừa rồi cô biết hắn muốn cúi đầu hôn cô.

Từ khi đến nơi này, sau không phải làm Bách phu trưởng ác độc nữa, cô mới phát hiện ra hắn là người ít nói. Xưa kia cô không biết hắn nghĩ gì, không biết vì sao có đôi khi hắn sẽ đột nhiên khựng lại thậm chí còn xoay người bỏ đi.

Nhưng hôm nay, cuối cùng cô cũng biết lý do.

Nhớ lại, mỗi lần hắn như vậy, ánh mắt đều giống khi nãy.

Trước kia cô nhận không ra, nhưng sau khi trải qua đêm qua, cô đã hiểu rõ.

Hắn đột ngột im lặng, đột nhiên bỏ đi đều là bởi vì hắn muốn cô.

Nhưng hắn kìm chế, bởi vì cô không muốn bị chạm vào, cho nên hắn kìm chế, hết lần này đến lần khác.

Trái tim lặng lẽ đập nhanh hơn. Những chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng như vô nghĩa hắn làm vì cô đều khiến tim cô rung động, ấm áp.

Có đôi khi, cô thật sự không hiểu, người ngốc là hắn hay là cô.

Nhìn người đàn ông trước mặt dùng tiếng địa phương lưu loát mua bán với người ta, cô không khỏi bội phục hắn.

Tuy rằng cô có thể đọc viết chữ Hán, nhưng hắn lại biết rất nhiều thứ tiếng dị tộc. Nếu đổi thành cô đứng bán, có khi còn không bán được nhiều bằng hắn. Dù sao, tiếng Hán ở đây mới thật sự là ngôn ngữ dị tộc.

Khách mua nến xong liền rời đi.

Hắn quay lại ngồi cạnh cô, cô lấy khăn tay ra lau tay, cũng lau cho hắn, sau đó không nhịn được đưa tay lau đi nước thịt trên khóe miệng hắn.

Hắn cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Cô không rút tay ra, chỉ đỏ mặt mặc hắn nắm, sau đó nhìn hắn nói: “Chàng dạy ta tiếng dị tộc được không? Chàng dạy ta, ta viết cho chàng xem.”

Hắn ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới lên tiếng.

“Được.”

Giọng hắn hơi khàn, lại làm cô thấy căng thẳng, không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt hắn, tai hắn.

Kết quả, ban ngày ban mặt, ngay trước mắt biết bao người, hắn cúi đầu hôn cô.

Lúc hắn lùi lại, cô nhìn thấy cô gái tên A Lị Na kia đứng cách đó không xa, mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn cô và hắn. Đúng lúc ấy, cô mới chợt nhớ ra cô chịu đau đi xa đến đây là để làm gì.

Nhìn thấy hắn, cô đã quên mất sự bất an sáng nay của mình.

Chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cô gái kia, cô đoán rằng mình đã đạt được mục đích rồi.

Nhưng để phòng ngừa, cô vẫn đưa tay ra, cố nén xấu hổ, to gan ôm lấy eo hắn.

A Lị Na thấy thế, vênh mặt, xoay người bỏ đi.

Tuy rằng cảm thấy mình cố ý công khai chủ quyền thế này đúng là không biết xấu hố, nhưng cô vẫn cố nén, yên tâm dụi mặt vào trong lòng hắn.

Đây là người đàn ông của cô, của cô.

Sau ngày đó, hôm nào cô cũng đưa cơm cho hắn, cùng ngồi ăn trên ghế nhỏ này với hắn.

Lâu ngày, tiểu thương ở gần đấy, ai cũng biết cô là vợ hắn. Tuy thỉnh thoảng sẽ vẫn gặp vài cô gái lẳng lơ, to gan hào phóng, nhưng hắn không thèm liếc nhìn ai.

Mọi người biết, tình cảm giữa hắn và thê tử rất tốt, mặc dù không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo cô, cô cũng thường tựa vào người hắn, khi cho rằng không có người phát hiện, hai người còn lén nắm tay.

Công việc ở chỗ A Linh không nhiều nên sau khi hắn gánh nước cho cô vào sáng sớm sẽ ra chợ tìm việc vặt, giúp bán đồ, dỡ hàng, đến buổi trưa, mới đến quầy bán nến.

Khi đó, cô sẽ đến với hắn.

Đến hoàng hôn, các sạp dọn hàng quay về nhà.

Nhưng đôi khi, cô sẽ bị A Linh gọi đi giúp việc không đến đươc. Không thấy cô, hắn sẽ về nhà một lượt xem cô có cần giúp gì hay không, sau đó mới quay lại chợ. Hôm nay cũng thế.

Có người đến xin chữa bệnh, là một thương nhân không cẩn thận ngã ngựa. Vì A Linh không thích chạm vào người khác nên nếu không thật sự cần thiết, cô ấy tuyệt đối sẽ không chạm vào. Tú Dạ giúp làm sạch và khâu vết thương.

Hắn nhìn thấy liền không quấy rầy cô nữa, quay lại chợ làm việc.

Trên đường đi, hắn nhìn thấy cửa hàng bán lược, trâm cài tóc, hộp gỗ lần trước cô đứng ngắm.

Hắn bất giác dừng bước trước sạp hàng đó.

Hắn nhìn chằm chằm cây lược kia.

Người qua lại nườm nượp như nước, tiểu thương thương lữ đi lại, mặc cả, rao hàng.

Hắn biết cô thích chiếc lược này.

Hắn từng thấy cô nhìn nó chăm chú, phía trên khắc phong cảnh sông nước Giang Nam, khảm bằng vỏ sò biển.

Hắn chưa từng nhìn thấy biển bao giờ, nghe nói biển còn to hơn cái hồ to nhất hắn từng nhìn thấy.

Thứ này làm cô nhớ nhà. Mỗi lần đi qua, dù cô không dừng lại, nhưng cũng không nhịn được mà liếc trộm, thậm chí còn bất giác siết chặt tay hắn.

Cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện về nhà, hắn đoán cô không thể nào về được quê hương cách xa ngàn dặm ấy. Không phải không muốn, mà là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.