Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 46: Người tính việc (p1)




Nước ở hoang mạc cực kì quý giá, không ai nghĩ tới chuyện dùng nước như vậy. Nhưng nơi này ở dưới chân Tuyết Sơn, quanh năm không thiếu nước, điều đó chứng tỏ bản vẽ xe lầu cứu hỏa dùng được, hơn nữa còn cực kì thực dụng. Hắn cưỡi ngựa đánh trận nhiều năm, tới vô số quốc gia, nhưng chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy.

Hắn ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Sao nàng lại biết thứ này?”

Cô không trả lời, chỉ mím môi.

“Tú Dạ?” Hắn nhỏ giọng hỏi lại.

“Bởi vì. . . . . .” Cô liếm đôi môi khô ráp, lúng túng nói: “Cha ta là thợ ở Đại Tống, ta từ nhỏ đã đi theo ông. Ông ấy dạy ta đọc sách, vẽ, thiết kế. . . . . . Mấy thứ này. . . . . .” Phát hiện tay mình đang run, cô đặt bút lên bàn.

“Chàng đừng nói là do ta vẽ, hãy nói. . . . . . Nói là thương lữ qua đường cung cấp. . . . . .”

“Vì sao?” Hắn không hiểu, cô có thiên phú, mặc dù là phụ nữ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới tài năng của cô, sao cô lại muốn giấu?

“Bởi vì. . . . . . Ta. . . . . . Cha ta. . . . . . Đắc tội với. . . . . .”

Cô nói đến một nửa, cuối cùng không nói được nữa, cắn môi ngừng lại.

“Cha nàng đắc tội với ai?”

Hắn lại hỏi, muốn biết nguyên nhân khiến cô rời quê hương nghìn vạn dặm. Ai biết vừa hỏi xong, đã thấy cô bịt miệng, nước mắt lại trào lên rồi lặng lẽ rơi xuống như chuỗi hạt trân châu.

Nước mắt của cô bóp nghẹt trái tim hắn, khiến hắn lại luống cuống tay chân.

Chết tiệt, từ khi quen biết tới nay cô rất ít khi khóc, hôm nay cô lại giống như được làm từ nước vậy.

“Thôi, ta xin lỗi, không sao, cha nàng đắc tội với ai cũng không quan trong, nàng đừng khóc, đừng khóc nữa. . . . . .” Hắn kích động ôm cô vào trong lòng, vỗ về lưng cô, nói: “Ta sẽ nói là thương lữ cho ta, sẽ không nói là nàng vẽ.”

Những lời quan tâm và dịu dàng của hắn chỉ làm cho tim cô càng đau hơn. Cô túm chặt vạt áo hắn, ở trong lòng hắn khóc không thành tiếng, cuối cùng không chịu nổi thốt lên: “Không phải. . . . . . Chàng không hiểu. . . . . . Không phải cha. . . . . . Là ta. . . . . . Là ta vẽ bản vẽ Hắc Hỏa, là ta đốt bản lẽ ấy. . . . . .”

Một khi đã mở miệng liền không ngừng được. Cô vừa khóc vừa không đầu không cuối kể cho hắn nghe bí mật đã chôn dấu trong lòng suốt hai năm qua. “Là ta đắc tội Vương gia, cha là vì. . . . . . Là vì muốn bảo vệ ta. . . . . . Cho nên mới nói là ông vẽ, mới nói bản vẽ là ông đốt . . . . . . Ông đưa mẹ con ta chạy trốn, nhưng tin tức về Hắc Hỏa đã truyền ra ngoài. . . . . .”

Ban đầu hắn không hiểu cô đang nói cái gì, sau đó mới bắt được trọng điểm.

Hắc Hỏa.

Hắn đã từng nghe danh thứ này, uy lực của Hắc Hỏa ngay cả hắn ở xa ngàn dặm cũng từng được nghe.

Hắn nghe người ta nói thợ Đại Tống chế tạo ra Hắc Hỏa, uy lực cực mạnh, một phần to bằng nắm tay đã có thể rung trời động đất, dễ dàng hủy diệt cả một căn nhà. Một phần to bằng đầu có thể làm nổ tung cửa thành. Khi tin tức này vừa truyền ra đã kinh động tới Đại Hãn Mông Cổ đang có ý định xâm lăng phía nam. Lời đồn về sức mạnh của Hắc Hỏa nhanh chóng lan truyền trong quân doanh, ai ai cũng muốn xem đồng thời cũng sợ sẽ gặp phải hắc hỏa.

Nhưng sau này, hắn cũng nghe nói người thợ kia vì một nguyên nhân nào đó đã đốt bản vẽ, trốn tới phương Bắc. Khi bị tướng quân Mông Cổ tìm được, người thợ đó đã kiên quyết không chịu vẽ lại, còn phóng hắc hỏa tự thiêu, ngang cả vợ con cũng táng thân trong biển lửa.

Hắn nhớ người thợ đó họ Tả, cô cũng họ Tả.

Hắn kinh sợ, thốt lên: “Cha nàng là Tả Thanh Thu?”

Cô nghẹn ngào gật đầu, nước mắt làm ướt đầu vai hắn.

“Cha phóng hỏa tự thiêu chỉ vì bảo vệ ta và mẹ . . . . .” Cô khóc khàn cả giọng: “Đêm đó. . . . . . Ông ấy đã nói rằng sẽ gặp ta và mẹ ở ngoài thành. Ông ấy chưa bao giờ nói dối nên ta không biết ông ấy lại. . . . . . Ta không ngờ ông ấy lại lừa ta. . . . . . Ta nhìn thấy Hắc Hỏa, nghe thấy tiếng nổ, ta muốn quay lại tìm cha, nhưng mẹ giữ ta, không cho ta về. . . . . .” Cô đau đớn ôm chặt hắn, nước mắt không ngừng rơi.

Hắn có thể cảm nhận được sự đau khổ của cô, nỗi đau ấy siết chặt trái tim hắn khiến tim hắn cũng đau.

“Ta không cố ý . . . . . . Ta chế tạo nó. . . . . . Là để ngăn địch. . . . . . Ta chỉ sửa lại phương pháp phối chế của Vạn Nhân Địch, ta không biết Hắc Hỏa lại gây ra tai họa lớn đến thế. . . . . . Ta cho rằng chỉ cần uy lực đủ mạnh, kẻ địch nhìn thấy sẽ không dám tiến lên, sẽ không dám tấn công. . . . . . Nhưng ta đã quá ngây thơ. . . . . . Khi ta phát hiện Vương gia định dùng nó để làm gì, khi ta phát hiện hắn không chỉ muốn dùng để thủ thành mà còn để công thành, ta lập tức đốt bản vẽ. Cha trở về phát hiện ra liền lập tức đưa ta và mẹ chạy trốn. . . . . . Là lỗi của ta, không phải cha, là ta. . . . . . Đều là tại ta. . . . . .”

Cô đau khổ tự trách, khóc đến mức không đứng vững, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong lòng hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cha cô vì cô mà chết, mẹ cô lại vì cứu cô mà chết, khó trách lần đầu gặp cô trong mắt cô lại có vẻ tuyệt vọng đến vậy.

“Cha đã chết. . . . . . Mẹ đã chết. . . . . . Đều là tại ta. . . . . . Nếu không phải bởi vì ta. . . . . . Nếu không phải vì ta. . . . . .” Cô nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, chỉ nằm trong lòng hắn khóc lớn.

Hắn không thể tưởng tượng nổi sao cô có thể chịu đựng được những chuyện này. Hắn biết cô buộc phải rời xa quê hương, nhưng không ngờ đằng sau lại có nguyên nhân khúc chiết đau khổ như thế.

“Ta xin lỗi, ta rất xin lỗi. . . . . .”

Hắn không biết nên an ủi cô như thế nào, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút, cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào lòng, để cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lên đầu vai đã sớm ướt đẫm của hắn, khóc một hồi.

Cô khóc thật lâu thật lâu, hắn không ngừng vuốt lưng cô, cảm thấy trái tim mình như bị nước mắt của cô đốt cháy, đã hóa thành tro nhưng vẫn cứ đau.

Sau đó, giống như đã qua cả trăm ngàn năm, cô cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại. Tuy thỉnh thoảng vẫn nức nở một chút nhưng cũng không khóc đến mức khiến ruột gan hắn đứt từng khúc nữa.

Hắn thầm thở phào, vạn phần thương tiếc hôn lên trán cô.

Cô lại nức nở một tiếng, yên tĩnh cuộn mình trong lòng hắn.

Ngọn nến trên bàn đã cháy hơn nửa, sáp nến chảy xuống như những giọt nước mắt của cô, nhưng vẫn lặng lẽ cháy, tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi lên bản vẽ cô vẽ vì hắn.

Lúc này, hắn mới bỗng nhiên nhận ra cô vừa mới làm cái gì.

Cô vẽ vì hắn, hơn nửa đêm cô còn dậy vẽ cũng là vì hắn.

Xe lầu cứu hỏa đó cô vẽ vì hắn.

Buổi chiều cô đến tìm hắn là vì vụ hỏa hoạn, cô trốn trong nhà tắm khóc là vì vụ hỏa hoạn, cô đuổi hắn đi là vì vụ hỏa hoạn.

Tất cả đều vì hắn ở trong đám cháy, bởi vì cô quan tâm.

Quan tâm hắn. . .

Người con gái này quan tâm hắn, cô không nói ra miệng, nhưng cô lo cho hắn hơn bất kỳ ai. Ý nghĩ này khiến ngực hắn chấn động, tim bỗng nhiên đập như điên, khiến toàn thân đều nóng lên.

Cô dậy vẽ, bất chấp gió lạnh, bất chấp điều này có thể làm lộ thân phận cô che giấu bấy lâu nay. Cô vẽ xe lầu cứu hoả này vì không muốn để hắn lại phải mạo hiểm xông vào đám cháy, để hắn có thể mau chóng dập lửa.

Chưa từng có ai làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, trả giá vì hắn nhiều như vậy.

Có lẽ cô không nhận ra nhưng bản vẽ đó không đơn thuần chỉ là một tờ giấy, đó là sự tin tưởng, là trái tim của cô.

Chính vào giây phút ấy, hắn biết mình yêu cô, đã sớm yêu cô.

Lúc hắn nói muốn giao tính mạng cho cô đâu có ngờ trái tim cũng trao cho cô, ngay cả linh hồn cũng đã bị cô trộm đi.

Nhận ra tình cảm sâu sắc mãnh liệt trong lòng mình khiến hắn không tài nào nhúc nhích được, nhưng đồng thời hắn cũng muốn vùi cô vào cơ thể mình, khiến cô không bao giờ có thể mang theo trái tim của hắn rời đi mất.

Trời ạ, nếu để người khác biết được cô là con gái Tả Thanh Thu, nếu để người khác biết cô mới là người chế tạo ra Hắc Hỏa, hắn sẽ mất cô vĩnh viễn.

Bởi vì chỉ cần có được cô là có thể có được thế giới này.

Mọi người sẽ tranh nhau bước qua xác hắn, chỉ vì tranh đoạt cô, nắm giữ cô trong tay.

Điều đó khiến hắn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Hắn biết chỉ có một cách duy nhất có thể giải quyết chuyện này. Hắn cầm bản vẽ xe lầu cứu hoả, đưa nó đến bên ngọn nến, đốt.

Thấy hắn cử động, cô ngước mắt lên nhìn, thấy trong mắt hắn có ánh lửa, quay đầu mới phát hiện hắn đang làm gì. Cô vội giữ tay hắn, định lấy lại bản vẽ từ tay hắn. Nhưng đã không kịp nữa rồi. Bản vẽ trong tay hắn bắt lửa, chỉ nháy mắt đã bị đốt hơn nửa.

“Chàng làm cái gì vậy? !” Tú Dạ quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Vì sao lại làm như vậy?”

“Ta không cần thứ này.” Hắn đốt nốt phần giấy còn lại thành tro sau đó thả vào đồ rửa bút của cô, rũ mắt nhìn cô nói: “Hỏa xoa, hỏa tác, túi nước, máy bơm nước, chỉ cần những dụng cụ cứu hỏa bình thường này là đủ rồi, ta cũng sẽ phái người xây vọng lâu, sai người trông coi. Những ý kiến của nàng đều có thể thực hiện, nhưng ta không cần xe lầu cứu hoả này.”

Cô sững sờ nhìn hắn, “Chàng không tin thứ này sẽ hữu dụng sao?”

“Không, ta tin thứ này hữu dụng.” Hắn nhìn cô, “Đây là dụng cụ cứu hỏa tốt nhất ta từng thấy.”

“Nhưng chàng lại không cần?” Tú Dạ hoang mang nhìn hắn.

“Ta không cần.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột.

Tim Tú Dạ khẽ run, nhìn vào mắt hắn, đột nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn. Nhưng cô vẫn nhìn hắn, đè ngực, run giọng hỏi.

“Vì. . . . . . Vì sao?”

Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt của cô, nói: “Bởi vì xe lầu này quá tốt, quá gây chú ý, nó sẽ truyền ra, sẽ khiến người ta tìm đến, muốn biết là ai thiết kế, muốn tìm ra là ai làm. Mà ta thà rằng chết cũng không muốn mạo hiểm mất nàng.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn.

“Ta là Trương Dương, mà nàng là vợ của ta, như vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi.”

Cô bịt miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Nhưng. . . . . . Ta không muốn không muốn chàng mạo hiểm. . . . . .”

Có câu nói này của cô, hắn đã thấy mãn nguyện lắm rồi, cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối nữa.

Hắn vuốt ve khuôn mặt cô, kéo người con gái nhỏ nhắn nhưng dũng cảm kia vào lòng, hôn lên trán cô, lên đôi mắt vẫn còn vương lệ của cô nói: “Ta không yếu ớt như vậy, sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu. Ta là quái vật, là A Lãng Đằng. Nàng biết mà, ta là của nàng, mạng của ta là của nàng, nàng không cho phép, ta không thể chết, không được phép chết, đúng không?”

Nước mắt nóng bỏng lại trào lên.

Cô nâng tay ôm chặt lấy hắn, ghé vào bên tai hắn nghẹn ngào đồng ý.

“Đúng vậy, chàng là của ta. Ta không cho phép, chàng không thể chết, không được phép chết.”

“Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ không chết. Dù có chết cũng sẽ trở lại bên cạnh nàng, bảo vệ nàng cả đời cả kiếp.” Hắn gằn từng tiếng, như vàng ròng khắc vào trong tim.

Cô không tài nào đáp lại được, biết rõ không nên nhưng vẫn không nhịn được, thốt lên: “Nếu như thế, ta nguyện cả đời này làm vợ chàng.”

Hắn ngừng thở, bỗng nhiên lùi ra, nhìn vào mắt cô, kinh ngạc khàn giọng hỏi: “Nàng nói thật sao?”

Cô không nên nói như vậy, không nên cho hắn hi vọng, không nên kéo hắn vào cuộc đời bất hạnh của cô. Nếu để ai đó biết thân phận thật của cô, cả đời cô sẽ mãi không được an bình.

Nhưng hắn khát vọng như vậy, chờ đợi như vậy, lại sợ hãi bị cự tuyệt như vậy, mà cô lại muốn ở bên hắn biết nhường nào. Cho nên cô đưa tay vuốt ve mặt hắn, môi hắn, vừa nghẹn ngào khóc vừa cười, gật đầu.

“Thật. Từ nay về sau, chúng ta chỉ là Trương Dương cùng Trương thị.”

Hắn nói không ra lời, chỉ có thể thất thần nhìn cô, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Thấy hắn không trả lời, tim cô khẽ run, bỗng sợ hắn không muốn. Cô lo lắng khẽ hỏi: “Chàng không muốn sao?”

“Muốn.” Hắn kích động nhìn cô, cuối cùng đã có thể mở miệng, giọng khàn khàn: “Ta đương nhiên muốn, nàng biết ta rất muốn, lại không dám. . . . . . Không dám. . . . . .” Trong đôi mắt sâu và đen của hắn chất chứa thâm tình động lòng người. Sau đó hắn hôn cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khắc vào tim cô.

Hắn ôm cô lên, mang cô về giường, lại cùng cô triền miên.

Một đêm ba lần quả thật có hơi nhiều, nhưng hai người vẫn cảm thấy không đủ, hận không thể biến người kia thành một bộ phận của mình, không bao giờ chia lìa nữa.

Trời sắp sáng, Tú Dạ gối lên người hắn, mơ mơ màng màng nói cho hắn biết tin tức cô nghe được ban sáng. Cô nói cho hắn từ đầu hạ Lạp Tô đã dẫn đại quân đi tây chinh, ai biết hắn chỉ gật đầu nói một câu.

“Ta biết, ta nghe nói rồi.”

Cô sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Chàng biết, sao không nói cho ta?”

Đôi mắt hắn tối lại, nhưng không chuyển tầm mắt, chỉ có hầu kết bởi vì căng thẳng mà trượt lên xuống, sau đó khàn giọng thừa nhận: “Ta sợ nói ra nàng sẽ đi mất.”

Vẻ lo âu của hắn thật khiến người ta đau lòng, cô lại gối lên người hắn, lỗ tai áp lên ngực hắn, nhỏ giọng hứa hẹn: “Ta sẽ không đi, nếu như may mắn, ta nguyện cả đời ở bên chàng.”

Trong nắng sớm hắn nắm chặt tay cô, ôm thật chặt người con gái trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.