Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 38: Trần thị dạy con




Vì đang vội nên hắn cưỡi ngựa đưa cô về ngõ Quạ Đen. Cô vào phòng xem Cổ Lệ Na Nhĩ, nhanh chóng phát hiện tình hình ko ổn. Sản đạo Cổ Lệ Na Nhĩ đã mở, nhưng cô có thể thấy một ngón tay nho nhỏ từ chỗ đó.

Hơn một năm qua, cô thường giúp A Linh đỡ đẻ, đây không phải sản phụ đầu tiên cô gặp. Cô biết tình trạng này rất xấu, bản thân cô không thể xử lý được nên vội vàng ra ngoài hắn.

“Mau tới tường thành tìm A Linh.”

Tát Lâm ở bên nghe vậy, sắc mặt trắng xanh, suýt nữa ngất xỉu ngay tại trận. Nhưng hắn dùng sức vỗ một cái vào lưng Tát Lâm.

“Tỉnh táo lại.”

“Đúng, cậu phải tỉnh táo, Tát Lâm. Mau đi rửa tay, ta cần cậu vào đó trấn an vợ cậu.”

“Ta? Đi vào? Ta nghĩ ta nên đi tìm A Linh. . .”

“Trương Dương sẽ đi.” Cô nhìn cậu ta, nói: “Cổ Lệ Na Nhĩ cần cậu, tiếng Hồi ta nói không tốt, nên cậu phải ở bên cô ấy.”

Mặt Tát Lâm trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh, xoay người đi rửa tay.

Chờ Tát Lâm ra cửa, Tú Dạ mới quay sang nhìn hắn, nói: “Thai vị bất chính, chàng mau đi tìm A Linh tới, lúc này chắc hẳn cô ấy đang ở trên cửa thành phía nam. Ta sợ càng kéo dài, Cổ Lệ Na Nhĩ sẽ không chịu được.”

Hắn biết sự tình nghiêm trọng, lập tức đi về phía tường thành tìm nữ pháp sư kia.

Tú Dạ trấn an sản phụ nằm ở trên giường rên rỉ, trải thảm lót dưới người cô ấy, lau mồ hôi cho cô ấy, cho cô ấy uống nước. Cổ Lệ Na Nhĩ là cô gái đầu tiên trong thành dám can đảm gả cho người trong đội Quạ Đen. Mặc dù trên mặt Tát Lâm có ấn ký nô lệ, cô ấy vẫn không hề sợ hãi. Tát Lâm cực kì yêu thương nàng kiều thê này.

Tú Dạ thiệt lòng hi vọng cô ấy có thể bình an vượt qua cửa ải này.

Tát Lâm lần lựa một lúc mới vào, cô biết cậu ta rất sợ hãi. Những người đàn ông này tuy cao to cường tráng, đỡ đẻ cho trâu ngựa dê lừa rất thuần thục, nhưng đổi thành người phụ nữ của mình thì ngay cả nhìn cũng không dám. Nhưng sau khi Tát Lâm bước vào, phát hiện thê tử thở yếu ớt liền quên hết cả sợ hãi, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của kiều thê, rưng rưng ngồi quỳ ở bên cạnh cô ấy an ủi.

Nhưng cơn đau bụng sinh lại tới, Cổ Lệ Na Nhĩ rên rỉ khóc kêu, dùng sức nắm chặt tay Tát Lâm như muốn bẻ gãy tay hắn. Tú Dạ muốn giúp cô ấy, nhưng đứa bé bị mắc kẹt ở đó, tiến lùi đều không được. Cổ Lệ Na Nhĩ thét chói tai, cô dường như cũng nghe thấy Tát Lâm đang hét lên. Ngay khi cô cảm thấy mình sắp sụp đổ thì A Linh xuất hiện như thần tiên giáng trần.

Cô lập tức trán qua một bên, để A Linh xử lý.

Sau nửa canh giờ, cô đi ra khỏi phòng, thật sự cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức. Ngoài cửa các thành viên đội Quạ Đen đang lo lắng chen chúc ngó vào, nhưng hắn đứng đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt cô, hắn vươn hai tay về phía cô.

Tú Dạ không thể khống chế được mình lao vào lòng hắn, cảm thấy nước mắt nóng bỏng trào ra.

Đám đàn ông thấy cô khóc, trong lòng nặng nề, sắc mặt đều lặng lẽ trắng xanh.

“Không sao đâu.” Hắn ôm người con gái này vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu.”

“Cô ấy sinh con trai.” Cô vùi mặt trong lòng hắn, thân thể khẽ run.

Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm lấy kiều thê đang run rẩy trong lòng hắn, yêu thương hôn lên đầu cô an ủi.

Một giây sau đó, hắn nghe thấy trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.

Nghe được tiếng khóc, thần kinh mọi người đều run lên, Ba Đồ Nhĩ cười hô to một tiếng.

“Tẩu tử, tỷ dọa chết mọi người, ta còn tưởng có chuyện!”

Hắn cũng ngẩn ra, cúi đầu mới phát hiện cô trong lòng hắn đang cười, chứ không phải khóc khóc, cô vui mừng phát khóc.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nghe có vẻ rất khỏe mạnh, Cổ Lệ Na Nhĩ thì sao?”

“Cô cũng ổn, mẹ con đều an.” Cô ngẩng đầu, rưng rưng cười nói.

Mọi người nghe thế liền hoan hô như sấm dậy. Đầu bếp giơ thìa tuyên bố buổi tối sẽ mở tiệc chúc mừng ở ngõ Quạ Đen, mọi người càng thêm vui vẻ, ào ào tản ra khắp nơi đi báo tin vui cho bạn bè.

“Nàng rất giỏi.” Hắn nói.

“Người giỏi là A Linh.”

Sau đó cô nói cho hắn nữ pháp sư kia quyết đoán đẩy tay đứa bé trở về như thế nào, lại xoay đứa bé về vị trí chính xác để Cổ Lệ Na Nhĩ sinh đứa bé ra như thế nào.

Hắn yên lặng nghe, vừa nghe vừa lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Ta tin rằng cô ấy đã trải qua những chuyện thế này rất nhiều lần, nàng thì không. Nhưng nàng vẫn quyết định ở lại đó giúp đỡ, đổi là ta ta đã sớm chạy mất rồi.”

Cô bật cười, “Chàng còn lâu mới chạy.”

Hắn nhíu mày, “Vậy sao?”

“Nếu đứa bé biết người đỡ đầu là chàng, chắc chắn nó sẽ tự chui về xoay người lại rồi tự chui ra.” Cô nghiêm túc nói, rồi chính cô lại không nhịn được bật cười.

Hắn nghe xong, khuôn mặt ngăm đen ửng đỏ, sau đó cũng cười theo.

Tối hôm đó, ngõ Quạ Đen hẻm đầy ấp người, mọi người ăn uống, còn có người đốt lửa trại trên đường, vây quanh vậy đống lửa khiêu vũ ca hát, thậm chí có mấy người còn dùng nhạc khí diễn tấu đàn hát.

Tú Dạ bận rộn ở bên ngoài, không quên chăm sóc Cổ Lệ Na Nhĩ. Cô và Trương Dương mang đồ ăn tới cho Tát Lâm và Cổ Lệ Na Nhĩ, vừa vào cửa lại thấy A Linh ôm đứa bé kia đứng ở trong sân, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, miệng khẽ khe ngâm nga khúc hát không biết tên.

Cô ấy hát rất hay, rất êm tai, nhẹ nhàng văng vẳng trong đêm tối.

Đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt A Linh có vẻ dịu dàng giống con người.

Cô và hắn đều ngẩn người, ngừng bước.

Nhưng A Linh nhìn lên thấy họ liền ngừng lại, đôi mắt sâu và đen chợt lóe lên một chút xấu hổ, nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt. Cô ấy lãnh đạm giao đứa bé cho cô, chỉ nói một câu.

“Nó khóc, điếc tai ta.”

Nói xong, cô ấy liền đi.

Tú Dạ ôm đứa bé, có chút sững sờ. Khi cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy khóe mắt đứa bé vẫn còn nước mắt, nhưng bây giờ đã được dỗ ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.

Tú Dạ cùng Trương Dương đi vào trong phòng, chỉ thấy Tát Lâm và Cổ Lệ Na Nhĩ đều mệt đến mức thiếp đi. Trương Dương đặt đồ ăn xuống, cô cũng đặt đứa bé lên trên giường rồi cùng hắn ra sân ngồi.

“A Linh hát hay quá.”

“Ừ.” Hắn đáp.

“Chàng có biết vì sao mỗi ngày cô ấy đều lên trên cửa thành không?”

Hắn chần chờ, sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ, là đang tìm người.”

“Không biết cô ấy đến từ đâu?” Cô tựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh, nói nhỏ: “Có khi ta cảm thấy đôi mắt cô ấy thật tang thương, giống như đã sống rất lâu rất lâu, lâu đến mức mệt mỏi.”

Hắn không phản bác, bởi vì hắn cũng có cảm giác như vậy. Nữ pháp sư kia rất uyên bác, biết rất nhiều thứ, ngay cả một vài ngôn ngữ hắn chưa bao giờ nghe qua cô ta cũng có thể đối đáp lưu loát. Có khi hắn thậm chí còn cho rằng cô ta có thể nói chuyện cùng chim, không chỉ là đàn quạ đen trên nóc nhà mà ngay cả bò dê lạc đà trên đường cũng vậy, chúng nó luôn tự động nhường đường cho cô ta.

Có một lần hắn cưỡi ngựa ra ngoài thành, còn thấy cô ta đứng ở bờ sông, một con báo tuyết đứng uống nước ngay cạnh chân cô ta, để cô ta vuốt ve lông nó, giống như nó được cô ta nuôi từ nhỏ vậy.

Hắn không làm phiền cô ta và con báo tuyết, chỉ lặng lẽ giục ngựa xoay người đi. Dù thế nào đi chăng nữa thì nữ pháp sư kia cũng chưa bao giờ lam hại hắn cùng Tú Dạ. Mà hắn biết, mỗi người trên đời này đều có bí mật không muốn làm cho người ta biết.

“Ta nghĩ, nếu cô ấy đang tìm người, chứng tỏ người nọ rất quan trọng với cô ấy.”

Lời hắn nói khiến cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Có lẽ chúng ta nên hỏi xem cô ấy đang tìm ai, chúng ta có thể giúp một chút.”

Hắn nhìn người con gái lương thiện này, trong lòng thật ấm áp. Hắn không cho rằng bọn họ sẽ giúp được gì cho nữ pháp sư kia, nhưng hắn không phản đối, chỉ không nhịn được cúi đầu hôn môi cô.

Nụ hôn ấy rất nhẹ, rất dịu dàng, tràn ngập ngàn vạn nhu tình.

Trái tim cô khẽ run, chỉ nghe thấy hắn lại gần bên tai nói nhỏ ngôn ngữ dị tộc kia, khiến đầu ngón chân cô đều cuộn lại. Một năm qua, cô đã cố gắng học tập nhiều loại ngôn ngữ, đã sớm nghe hiểu được những lời hắn nói với cô khi hoan ái.

“Nàng là ánh trăng dịu dàng của ta, là mưa trong sa mạc của ta, là bông hoa nhỏ dũng cảm trong trời đông lạnh giá của ta, tình nhân xinh đẹp, tình yêu của ta. . . . . .” Những lời tâm tình cảm động như thế được hắn nói ra lại càng động lòng người hơn. Cô suýt nữa đã bật thốt lên nói cho hắn tất cả tình ý trong lòng, giống như lần đầu tiên cô nghe hiểu những lời ấy, giống như mỗi khi hắn nói cho cô nghe những lời đầy tình ý như vậy.

Nhưng mỗi khi định mở miệng, cô đều cố gắng ép những lời đó trở về. Tuy rằng hắn đã nói với cô rằng hắn là của cô, nhưng cô cũng luôn nhớ là cô buộc hắn ở bên cô, chưa kể đến thân thế đặc biệt của cô vốn là mầm tai vạ.

Còn cô. . . Lại . . . . . . Yêu người đàn ông này sâu đậm như thế. . . . . .

Cô chưa bao giờ ngờ mình sẽ yêu hắn, chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu đời này của mình sẽ là hắn.

Nhìn thâm tình trong mắt hắn cô không thể kìm chế được nâng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tai hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn.

Cô không dám nói với hắn, không dám thổ lộ tình cảm sâu trong đáy lòng, sợ một ngày nào đó những tội lỗi khi xưa sẽ mang đến tai họa, khiến hắn vì cô mà mất mạng.

Đời này hắn đã rất khổ rồi.

Cô không nỡ. . .

Cô không cần hắn hi sinh mạng sống vì cô, cho nên chỉ có thể kìm nén không nói ra miệng những lời tâm tình, thay vào đó là hành động, hồi báo bằng nhiệt tình sâu sắc nhất.

Cô biết những ngày yên bình ngọt ngào này là cô trộm được.

Luôn luôn nhớ rõ. . .

Cô nhẹ nhàng, dịu dàng hôn lên cằm hắn, mũi hắn, môi hắn, một chút, một chút, lại một chút. Đang lúc hắn ôm lên cô, muốn đưa cô về nhà họ lại thấy tiếng nhạc bên ngoài ngừng lại, bắt đầu có người tranh cãi ầm ĩ.

Hắn không muốn để ý tới, hắn chỉ muốn ở bên cô, nhưng có người chạy vào nhà Tát Lâm gọi to.

“Đại ca, đại ca. . . Á, xin lỗi, xin lỗi. . .” Thiết Mộc Nhĩ vào cửa liền thấy tẩu tử giạng chân ngồi trên đùi đại ca, tuy rằng quần áo hai người vẫn cởi nhưng dáng vẻ này rõ ràng là đã động tình. Thiết Mộc Nhĩ ngẩn ra, vội im miệng, ngượng ngùi lùi ra ngoài.

Tú Dạ đỏ bừng mặt, cánh tay nhỏ bé vẫn bám ở trên cổ hắn. Giây phút vừa rồi, cô thật sự hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, cho đến khi Thiết Mộc Nhĩ xông vào.

Hắn đã hoàn toàn động tình, ôm chặt lấy cô.

“Xin lỗi, ta. . . . . .”

Cô đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn đứng lên, hắn lại ôm chặt cô, khàn khàn yêu cầu.

“Đợi chút, đừng nhúc nhích, một chút nữa thôi. . .”

Cô không dám động đậy, chỉ cảm thấy hắn vùi mặt trên vai cô, thở dốc.

Sau một lúc lâu, nơi đó mới bình ổn. Hắn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm oán giận: “Nếu không phải chuyện quan trọng, ta nhất định sẽ làm thịt tên khốn kiếp kia.” Nói xong, hắn vẫn không nhịn được hôn cô một cái rồi mới buông tay ra, để cô đứng dậy. Sau đó hắncũng đứng lên, âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nói: “Nàng về nhà chờ ta, xong việc ta sẽ về.”

Lời hắn nói khiến cô sững sờ, bất giác ấn chặt lên ngực.

Hắn dường không ý thức được mình vừa nói cái gì, đi ra ngoài.

Nhà. . .

Cô nghẹn ngào, trái tim nóng lên, đến lúc này mới đột nhiên giật mình.

Đúng vậy, cô cũng đã sớm coi nơi đó là nhà. Nhà của hắn và cô, tuy còn có thêm một nữ pháp sư tính tình cổ quái, nhưng đó quả thật là nhà của bọn họ.

Ngay cả A Linh cùng đám quạ đen đều là người nhà.

Cô đứng dưới ánh trăng thật lâu, xúc động trước câu nói tưởng như rất đơn giản ấy.

Bởi vì xấu hổ nên cô đợi một lát mới đi ra ngoài.

Ai biết, tiếng cười vui bên ngoài đã sớm biến mất. Đám đàn ông không đàn hát nữa, các cô nương đến giúp vui cũng rời đi từ lâu, ngay cả lửa trại cũng bị dập tắt.

Đại đa số mọi người đã rời đi, chỉ còn lại vài người vẻ mặt bất an ở lại dọn dẹp, mà hắn đang cùng mấy người đàn ông khác đứng ở đầu ngõ thấp giọng vội vàng nói chuyện với nhau.

“Ba Đồ Nhĩ, đã xảy ra chuyện gì?” Không muốn quấy rầy hắn, cô gọi tiểu đệ đang giúp khiêng cái bàn ở bên lại hỏi.

Ba Đồ Nhĩ nhìn cô, lại nhìn mấy người đàn ông ở đầu ngõ, sau đó mới thấp giọng nói ra tin tức xua tan một đêm vui vẻ này.

“Đại Khả Hãn đã chết.”

Cô ngẩn ra, trong lòng phát lạnh, không khỏi lại ngẩng đầu nhìn hắn đi.

Như phát hiện tầm mắt của cô, hắn cũng ngẩng đầu lên, hai người đứng nhìn nhau cách một con phố dài.

Tại giây phút ấy, cô biết, những ngày hạnh phúc cô trộm được đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.