Thừa Tướng Ngoan Ngoãn, Đừng Chạy

Chương 37: Cái giá phải trả p2




Vương Quốc Hoa nói thật nên được Hứa Phỉ Phỉ khẳng định:
- Em tin anh.
Sau đó cô còn bổ sung thêm:
- Ủng hộ về mặt tinh thần.

Du Phi Dương thiếu chút nữa cắn lưỡi, con bé này không ngờ thân với người ngoài hơn anh ruột. Có lẽ chỉ mình Vương Quốc Hoa mới làm cô vui vẻ. Cũng có lẽ hắn xuất hiện là làm người Hứa gia đều vui vẻ. Du Vân Vân đang cầm một cốc trà đứng bên cạnh cũng nghĩ như vậy.

Nếu không phải vậy hôm nay lão Hứa sao ăn thêm một bát nữa. Du Vân Vân không suy nghĩ xa vời gì, chồng và hai con gần như là toàn bộ cuộc sống của cô, từ góc độ nào đó mà nói Du Vân Vân hy vọng Vương Quốc Hoa có thể thường xuyên xuất hiện ở trong nhà.

Tương Tiền Tiến cũng đang có suy nghĩ, thầm nói hai con của bí thư Hứa nổi tiếng là lạnh nhạt, người ở tỉnh ủy ai cũng biết và nói nhà bí thư Hứa quá lạnh lùng, chuyện hôm nay đúng là hiếm có. Xem ra Vương Quốc Hoa không đơn giản chỉ là may mắn.

Ăn tối xong Vương Quốc Hoa đứng lên muốn về, Hứa Nam Hạ có chút kinh ngạc, Du Vân Vân thật ra không quá để ý mà nói:
- Cháu ở đây, nhà có phòng khách.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Cháu ra khách sạn ở vẫn hơn.
Hắn nói như vậy, Du Vân Vân cũng không khuyên, Hứa Phỉ Phỉ thật ra bất mãn lẩm bẩm một câu nhưng không ai nghe rõ. Du Phi Dương càng dứt khoát, y cầm áo khoác lên nói:
- Đi, tôi ra khách sạn với ông, tối còn nhiều chuyện muốn bàn với ông.

Cử động này làm Hứa Nam Hạ chú ý. Du Phi Dương gần đây lãi được không ít tiền, ông cũng biết. Tiền kiếm được là tiền của Mỹ, so với con cái đám quan chức khác đều là dựa vào quyền lực của phụ huynh mà kiếm hạng mục thì tốt hơn nhiều. Trong lòng ông cũng có chút đắc ý vì biểu hiện của con trai mình.

Thực tế Hứa Nam Hạ sớm chú ý một vấn đề, Du Phi Dương hình như luôn nghe lời Vương Quốc Hoa, hiện tượng này không thể không làm ông chú ý. Xem ra lát phải hỏi vợ mới được, hỏi xem con mình gần đây làm gì. Có thể làm Phi Dương nghe lời là việc rất nghiêm trọng. Chẳng may thằng này giựt đây Phi Dương làm chuyện gì xấu thì sao?

Vương Quốc Hoa rất lễ phép cáo từ, Hứa Nam Hạ ngồi im chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lễ.

Hứa Phỉ Phỉ đi theo đưa ra cửa, ba người ở cửa như nói chuyện gì đó. Hứa Nam Hạ nhìn Du Vân Vân, Du Vân Vân hiểu ý đi tới gần ngồi xuống nhỏ giọng nói:
- Sao vậy anh? Lo cho Phi Dương à?

Sự ăn ý của vợ chồng làm Du Vân Vân không khó phát hiện ra suy nghĩ của chồng. Hứa Nam Hạ luôn để chuyện ở trong lòng, theo Du Vân Vân thấy đây là sự hấp dẫn nhất của ông.

- Phi Dương kiếm được bao tiền ở Mỹ? Tiền này làm thế nào mà có được?
Hứa Nam Hạ hỏi một câu, Du Vân Vân nhìn vẻ ngưng trọng của ông chỉ muốn cười. Cô không nhịn được lườm ông:
- Nghĩ linh tinh gì thế? Ba triệu lúc trước Vương Quốc Hoa đưa cho, chú Phi Dương giúp đỡ tìm chút quan hệ để mua vài cổ phiếu.

- Kiến Thiết hồ đồ.
Hứa Nam Hạ chỉ thấp giọng lẩm bẩm, Du Vân Vân cười cười biết rõ tâm lý của chồng. Tiền trong thị trường chứng khoán, mọi người đều kiếm, Du Phi Dương lấy tiền vốn của mình đi kiếm cũng không quá đáng. Ít nhất theo Du Vân Vân thấy là không quá.

- Chú cũng là thương Phi Dương nên mới vậy. Lại nói Phi Dương nhà mình rất giỏi, kiếm được một số vốn là sang Mỹ, bây giờ chưa đầy năm con đã có mấy trăm triệu.
Du Vân Vân không thể không tự hào nói, Hứa Nam Hạ thất thanh nói:
- Em nói gì? Mấy trăm triệu? Tiền Mỹ dễ kiếm như vậy sao? Thằng này có bản lĩnh đó từ bao giờ?

Lúc này Hứa Phỉ Phỉ vào nghe vậy, cô bé đi tới dựa vào bố:
- Phi Dương ca không có bản lĩnh, là Quốc Hoa ca. Tất cả đều là làm theo lời Quốc Hoa ca, quá lợi hại.

Hứa Nam Hạ hơi do dự nhìn Du Vân Vân, thấy vợ đang gật đầu cười, ông không khỏi chấn động. Vương Quốc Hoa còn có bản lĩnh này? Không ra nước ngoài mà có thể chỉ điểm Phi Dương kiếm nhiều tiền như vậy. điều này nói gì? Nói rõ cậu thanh niên này có tầm mắt cực kỳ trống trải, hiểu sâu sắc về thế giới, hơn nữa dành nhiều thời gian tìm hiểu. Vì thế có thể thấy cậu ta dành tâm trí chính vào học và công việc. Ôn Xương Thịnh lúc báo cáo cũng không ngừng nhắc tới tên Vương Quốc Hoa, đây không đơn thuần là lấy lòng lãnh đạo mà Vương Quốc Hoa này quả thật là nhân tài.

Hứa Nam Hạ rất nhanh rơi vào dòng suy nghĩ, Du Vân Vân nhẹ nhàng kéo Hứa Phỉ Phỉ, hai người sang bên nhỏ giọng nói chuyện. Không lâu sau Hứa Nam Hạ nói với Tương Tiền Tiến:
- Tiền Tiến, không còn sớm nữa, văn bản giữ lại mai xử lý. Anh về đi, đúng nhớ liên lạc với lão Lãnh, bảo mai tôi tìm anh ta nói chuyện.

Du Phi Dương đi theo Vương Quốc Hoa lên xe, y cười hì hì:
- Đến biệt thự, tôi nói với ông, ở nhà buồn chết được, không phải ông tới tôi đã sớm chuồn.

Vương Quốc Hoa nhận thấy thái độ của Vương Quốc Hoa thay đổi không ít, hắn vừa lái xe và thuận miệng nói:
- Sao, quen cuộc sống bên Mỹ nên về không quen?

Du Phi Dương lắc đầu:
- Cuộc sống Mỹ tôi không quá thích, bọn họ thích tiệc tùng, chuyện bé tẹo cũng tụ tập cả đống người hát hò, uống rượu. Tôi thích ngồi với mấy người nói chuyện được, nói chuyện về đề tài mình thích. Đúng, Giang Thúy Thúy thật ra thích tiệc của Mỹ, rảnh là ăn mặc như yêu tinh đi dự tiệc.

Nhắc tới Giang Thúy Thúy, Vương Quốc Hoa không tiện nói gì. Du Phi Dương không chú ý mấy biến hoá của hắn mà nói tiếp:
- Lần này tôi về chủ yếu là bàn một việc với ông, tôi muốn lập quỹ tài chính. Sang Mỹ tôi mới hiểu được một điều mặc kệt ở nước ngoài hay là trong nước, tài chính đều là cá lớn ăn cá nhỏ, nhà cái ăn khách lẻ. Không đủ tài chính thì đừng chơi tài chính.

Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận, Du Phi Dương nhận thức rất chính xác về bản chất của hệ thống tài chính. Hắn đồng tình:
- Tư bản cho tới bây giờ đều là trục lợi, quỹ củ ông nếu như làm ở nước ngoài thì tôi đề nghị ông tốt nhất không nên.

Du Phi Dương bị bác bỏ không giận mà nghiêm túc gật đầu nói:
- Tôi hiểu, lấy chút tiền ra nước ngoài đầu cơ có thể, muốn chơi thì nhất định bị người ăn sạch. Tôi coi như thấy rõ hay là thừa dịp thị trường tài chính trong nước còn béo thì chui lỗ hổng pháp luật, như vậy vừa kiếm được nhanh, vừa an toàn không ảnh hưởng đến gia đình.

Du Phi Dương có suy nghĩ này làm Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng. Du Phi Dương này cũng là người biết chú ý.

Xe đến biệt thự, nơi đây đã sáng đèn, bên trong truyền ra tiếng nhạc làm Du Phi Dương nhíu mày bĩu môi nói:
- Cô ả này không biết lại tụ tập ai tới đây.

Vương Quốc Hoa không để trong lòng chỉ thuận miệng nói:
- Người trẻ tuổi thích náo nhiệt là bình thường.

Du Phi Dương cười khổ nói:
- Vấn đề là vốn định nói chuyện với ông, bây giờ bị cô ả phá hủy kế hoạch rồi. Tết không tiện ở nhà. Mà chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ông, bán biệt thự giá cao cho Giang Thúy Thúy, bây giờ cô ả có tiền nên càng chơi nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa cười mắng:
- Ông sao cũng học cách nói kiểu này? Đó là bạn gái ông, ông không thể không lo cho cô ấy, vậy mà còn oán tôi bán giúp biệt thự.

Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Đây là học theo cô ấy. Cô bé này từ trước đến giờ đều không nói lý. Hơn nữa đúng là làm người ta đau đầu, không biết cô ả học kiểu gì mà mỗi lần đi dự tiệc về đều làm ra mấy thứ “đâu đâu”
Du Phi Dương nói và lộ vẻ mặt “ông là đàn ông, ông hiểu” Vương Quốc Hoa cười cười, nói về kiểu cách thì sao nhiều bằng sau này. Chuyện quan hệ vợ chồng của người ta ở trên giường, Vương Quốc Hoa không tiện nói.

Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Giang Thúy Thúy đứng cửa đã hô to:
- Các em, tài thần tới.

Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương nhìn nhau không rõ có việc gì. Sau tiếng thét lanh lảnh, mấy cô gái lao ra. Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương, thầm nghĩ bảo sao tên này lộ vẻ khó chịu, thì ra tụ tập toàn phụ nữ.

Trong phòng có bốn cô gái lao ra, còn có cả Giang Thúy Thúy. Mấy người phụ nữ đang làm gì đó trong phòng khách, ở giữa bàn còn đặt một tấm biển: “Đại hội cổng đông bất động sản Liên Hợp lần thứ nhất”

Công ty bất động sản của Giang Thúy Thúy, Vương Quốc Hoa không hiểu rõ mấy, Du Phi Dương cũng không nói. Nhưng Vương Quốc Hoa biết mấy cô ả không biết trời cao đất rộng này nhất định thấy mình giỏi kinh doanh nên công ty loại như thế này được ra đời.

Vương Quốc Hoa còn chưa đứng vững, Giang Thúy Thúy đã lao tới như cơn gió kéo hắn vào trong:
- Nào nào, mời các em nhìn cho kỹ tài thần của chúng ta.

Ba cô gái trong phòng từ trái đến phải, một cô cao gầy, tóc đen đang đứng cạnh ghế, hai tay khoanh trước ngực, bên dưới mặc quần tất là loại sợ người khác không biết cô chân dài. Ở giữa đang ngồi trên ghế hai mắt đảo loạn, vừa nhìn là biết loại nhiều mưu mô. Cuối cùng đang dựa lưng nằm dài trên ghế, cố ưỡn ngực để biểu diễn sự hấp dẫn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.