Thừa Tướng Ngoan Ngoãn, Đừng Chạy

Chương 33: Tâm bệnh




Vương Quốc Hoa đang định về nhà đã có người gọi điện tới. Lý Dật Phong ở bên kia nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, lập tức đến văn phòng tôi.

Vương Quốc Hoa theo bản năng hỏi một câu:
- Hội nghị thường vụ họp xong rồi?

Lý Dật Phong nói:
- Họp gì chứ? Trực tiếp báo cáo với bí thư Ôn, lãnh đạo chỉ thị chúng ta phải giảm thiểu ảnh hưởng. Cậu lại đây, tôi thiếu người giúp, những người kia bây giờ tôi không tin được.

Vương Quốc Hoa nhìn Sở Sở, bất đắc dĩ giơ máy lên. Sở Sở khẽ đẩy hắn:
- Đi đi, công việc quan trọng hơn, sáng mai tôi tự đi.

Vương Quốc Hoa chạy đến ủy ban, Lý Dật Phong vừa thấy hắn đã nói:
- Thịnh Trường Công sợ tội tự sát, lưu lại thư tuyệt mệnh và một phần tài liệu, vấn đề ghi rất rõ ràng ở trong đó.

Vương Quốc Hoa giật mình nói:
- Rốt cuộc là sao chứ?

Lý Dật Phong thở dài một tiếng:
- Nói ra cũng đáng giận, Thịnh Trường Công nhận chức chưa đầy tháng lại bị một ả phụ nữ quyến rũ đến điên đảo thần hồn. Còn nhớ khoản tiền Quỹ tín dụng lần trước không? Hắn nhận được tiền rồi dán hết lên ả kia. Ả kia không biết làm ăn, thích chơi cổ phiếu, không đầy nửa tháng lỗ hết. Ả không cam lòng, bảo Thịnh Trường Công chuẩn bị tiền cho mình. Thịnh Trường Công liền nghĩ đến khoản tiền đền bù. Hắn lén nói với cán bộ các xã, mỗi một mẫu đất hắn lấy 500 đồng, người bên dưới có thể châm chước. Lỗ hổng này đã mở rồi còn gì nữa. Vạn Thiện Hòa ở xã Cương Đầu, bí thư và chủ tịch xã liên hợp ăn chặn tiền đền bù, đất bình thường một mẫu năm ngàn giảm còn một ngàn, đất đặc thù thì giảm từ bảy ngàn xuống hai ngàn. Tình hình Vạn Thiện Hòa càng đặc thù do là hồ nước, tập đoàn Huy Hoàng trả một mẫu tám ngàn, đám kia chết không biết bao lần mới đủ tôi. Bây giờ hai cán bộ có vấn đề nghiêm trọng nhất đã bị Ủy ban kỷ luật quận và công an quận phái người đi bắt. May mắn chính là đám cán bộ xã mới chia phần nhỏ còn đâu lưu lại để mua nhà, mua xe, vẫn có thể thu hồi lại.

Vương Quốc Hoa nghe xong mới hiểu rõ.
- Thịnh Trường Công chết như thế nào?

Lý Dật Phong nói:
- Ả kia chơi chứng khoán thua hết sạch, tối qua còn đến tìm Thịnh Trường Công đòi tiền. Thịnh Trường Công nói không có tiền, kết quả ả kia lấy ảnh chụp hai người uy hiếp hắn không đưa tiền sẽ tố cáo. Thịnh Trường Công tức giận giết ả, rồi thắt cổ tự tử. Lúc bí thư Tằng gọi điện cho tôi vừa lúc đồn công an địa phương báo tin lên phát hiện hiện trường giết người và tự sát.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Thịnh Trường Công tóm lại cũng không làm quá đáng, bây giờ xảy ra chuyện như vậy thật sự không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Vấn đề bây giờ là tụ tập tài chính, phải phát đủ cho dân trước tết. Cậu tới xã Cương Đầu, lão Cổ đi xã Hiền Hương, tôi ở ủy ban nhìn chằm chằm phòng Tài chính để chuẩn bị tiền. Bây giờ bí thư Tằng đang trên thị ủy chờ tin, cậu mang mấy người ở văn phòng xuống xã, nhất định phải xử lý xong việc này trước tết, tranh thủ khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.

Vương Quốc Hoa không có ý kiến khác, hắn bảo với Đỗ Tường đang ngồi bên:
- Thông mấy người trẻ ở tổ quy hoạch làm thêm, những người này tôi dùng quen rồi.
Chờ Đỗ Tường ra ngoài gọi điện, Vương Quốc Hoa lại nói:
- Chủ tịch, bên bệnh viện ngài nên sang đó thay mặt ủy ban tỏ thái độ, chỉ cần nhà Vạn Thiện Hòa không làm ầm là khống chế được vụ việc.

Lý Dật Phong gật đầu nói:
- Chờ tôi gọi điện báo cáo xong sẽ sang ngay.

Vương Quốc Hoa dẫn người suốt đêm xuống xã. Ủy ban kỷ luật và công an quận đã bắt bí thư, chủ tịch xã lại. Vương Quốc Hoa tìm hiểu qua tình hình. Trong quá trình thẩm vấn cho thấy bộ máy cả xã không ai chạy thoát, hơn năm triệu tiền đền bù không ngờ bọn họ chặn hơn nửa, tiền tới tay là mua xe mới cho xã, sau đó chia tiền thưởng. Đáng chết chính là bí thư các thôn cũng dính vào, tất cả cán bộ lớn nhỏ của xã xong đời hết.

Vương Quốc Hoa nhìn tài liệu mà thấy giật mình. Có mấy trăm hộ dân bị thu hồi đất. Vương Quốc Hoa đi ra ngoài gọi điện cho Lý Dật Phong:
- Chủ tịch, tôi đề nghị nếu cán bộ các thôn trả lại tiền thì cảnh cáo, có nhiều hộ dân phải đền bù, còn cần bọn họ phối hợp.

Lý Dật Phong do dự một chút mới nói.
- Chuyện này tôi xin chỉ thị của bí thư Ôn đã.

Ôn Xương Thịnh cũng rất lo lắng, Thịnh Trường Công là cán bộ do thị ủy quản lý, có vấn đề thì y là bí thư thị ủy cũng bị liên quan. Đáng chết chính là quyết định bổ nhiệm mình còn chưa có, chuyện đâm lên thì chức phó chủ tịch tỉnh cũng bay. Chưa đầy ba tiếng Ôn Xương Thịnh đã hút hết ba bao thuốc, y không ngừng giục quận Lưỡng Thủy báo cáo lên.

Nhận được điện của Lý Dật Phong, Ôn Xương Thịnh thở dài một tiếng, đề nghị này của Vương Quốc Hoa vô hình chung đã giảm thiểu được sự bắn ngược của bên dưới.

- Được, anh nói với đồng chí Vương Quốc Hoa nhất định phải trấn an quần chúng, tuyệt đối không thể loạn.

Vương Quốc Hoa rất nhanh nhận được chỉ thị, hắn cho người thông báo bí thư các thôn họp suốt đêm. Tất cả xe của xã đều được Vương Quốc Hoa huy động, các bí thư thôn trước 12h đã tới đầy đủ.

Cán bộ thôn tới thấy cảnh sát đứng giữ cửa không khỏi sợ hãi. Vương Quốc Hoa vào phòng hội nghị, cán bộ càng sợ. Tiếng xấu của Vương Quốc Hoa truyền khắp, ở hiện trường không có cán bộ xã nào càng nói rõ xuất hiện vấn đề.

- Thưa các vị, xảy ra chuyện gì tôi nghĩ chắc mọi người đều biết. Một số đồng chí, tôi muốn chúc mừng các vị, Vạn Thiện Hòa đã được cứu, không bị các người ép chết. Mẹ nó chứ, đây là xã hội mới hay xã hội cũ? Tôi muốn hỏi mọi người đó.
Vương Quốc Hoa đầy tức giận nói, mười mấy bí thư thôn không ai dám ngẩng đầu lên tiếng.

Vương Quốc Hoa thấy thế đập mạnh bàn nói:
- Theo ý của tôi tất cả ngồi đây đều phải vào tù.
Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Quốc Hoa.

- Bí thư quận ủy Tằng, chủ tịch quận Lý có chỉ thị các đồng chí bên dưới rất nhiều là bị động làm như vậy, có thể tha thứ. Cho nên quận ủy quyết định hễ là người chủ động trả lại tiền và tích cực giúp đỡ chính quyền phát tiền đền bù bổ sung thì quận ủy có thể xử lý nhẹ, không truy cứu trách nhiệm hình sự. Ý của tôi mọi người rõ chưa? Rõ thì biết nên làm như thế nào chứ?

- Hiểu hiểu …
- Tôi xin trả lại tiền….
Đám người tranh nhanh tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, sớm biết như vậy thì trước còn làm như vậy làm gì?

Dù sao là cuối năm các khoản tiền đều gửi vào tài khoản nên tiền đền bù bổ sung rất nhanh đã có. Sáng hôm sau tất cả các hộ dân bị thu hồi đất được thông báo, nhiều người căn bản không biết tiền của mình bị ăn chặn. Vương Quốc Hoa yêu cầu cán bộ thôn về nói với các hộ dân là quận cân nhắc đến tình hình cụ thể của mọi người nên quyết định tăng thêm tiền đền bù.

Chuyện ở bên xã Cương Đầu không ầm lên, đến 9h sáng ngày 29, tiền phát hết. quận ủy căn cứ vào vấn đề nặng nhẹ của cán bộ nên chỉ xử lý mấy lãnh đạo chủ yếu của các xã, người khác cảnh cáo.

Bận hết ngày 30, Vương Quốc Hoa cuối cùng đã có thể lên quận. Hắn báo cáo xong với Lý Dật Phong đã là 1h chiều. Lý Dật Phong vỗ vỗ trán nói:
- Quốc Hoa vất vả rồi, mau về nhà đi. Chuyện đáng lẽ không cần cậu ra mặt nhưng biết sao được, cả quận Lưỡng Thủy to như vậy tôi lo có một số người động tay chân.

Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ hiểu. Hắn thu dọn một chút rồi về nhà. Trước khi ra cửa, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở nói cho cô nghe kết quả. Sở Sở nghe xong nói:
- Anh quả thật là người có năng lực, năm mới vui vẻ, phải nhớ người ta đó.

Bên kia truyền tới giọng khá già.
- Ai gọi thế? Là cậu bé nhà ai? Sao không mau mang về cho ông ngoại xem?
Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Chúc mừng năm mới.
Sau đó hắn dập máy ngay.

Về tới nhà đã là 4h chiều, cả nhà đang chờ một mình hắn. Vương Quốc Hoa vội vàng đi tắm rửa, mặc quần áo mới, cô cháu gái chỉ chờ lúc này để đốt pháo.

Tiếng pháo báo hiệu năm cũ dần qua, năm mới dần tới.

Năm nay nhà Vương Tú Tú khá tốt, trên bàn ăn Tạ Mãn Hòa không ngừng cảm ơn Vương Quốc Hoa, nói không có hắn thì nhà mình không thay đổi như vậy. Vương Quốc Hoa nói không cần phải khách khí, người nhà cả. Lúc sau Vương Quốc Hoa lén đưa một quyển sổ cho Vương Tú Tú:
- Tiền này em cho hai cháu, đừng để anh rể biết.

Vương Tú Tú thấy là sáu con số không khỏi choáng váng. 500 ngàn đối với gia đình Vương Tú Tú mà nói là quá lớn, có thể thay đổi tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.