Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 7: Hết thảy từ đầu 7




Đám người Tiêu Phàm cùng tiến vào Tu La Cổ Thành, xuyên qua con đường rực rỡ sắc màu, nơi này cũng không khủng bố như tưởng tượng của Tiêu Phàm, tựa như chỉ là một tòa thành trì bình thường.

Hai bên đường phố, mặt hàng gì cũng bày bán, hơn nữa ở đây không chỉ có người của Tu La tộc, mà có cả tu sĩ Nhân tộc, Thú tộc.

Ngẫu nhiên trên đường có thể nhìn thấy tu sĩ xảy ra xung đột đang chiến đấu kịch liệt, nhưng không thấy người nào quản, ngược lại người vây xem rất đông.

“Trong Tu La Cổ Thành có thể tùy ý chiến đấu?” Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia hưng phấn, chỉ cần có thể chiến đấu, vậy hắn không còn phải e ngại gì nữa.

“Có thể, quy luật sinh tồn trong Tu La nhất tộc chính là nắm đấm của ai cứng rắn, kẻ đó chính là đạo lý.” Tiếu Thiên Dương giải thích nói. “Ở chỗ này, có thể tùy ý chiến đấu, nhưng nếu muốn quyết đấu sinh tử, tốt nhất là đến Sinh Tử Đài.”

"Sinh Tử Đài?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt.

“Chính là nơi dùng để quyết đấu sinh tử, người chết trên Sinh Tử Đài, cho dù là con cháu của một vị Trưởng lão ở Tu La Sơn, thì vì Trưởng Lão này cũng không được gây phiền phức cho người kia.” Tiếu Thiên Dương lại nói.

Tiêu Phàm lộ vẻ hiểu rõ, Tu La Nhất Tộc, vốn là một tộc hiếu chiến, chỉ có chiến đấu mới khiến bọn hắn nhanh chóng trưởng thành.

Đây cũng là lý do Tu La Cổ Thành không cấm chiến đấu, cùng chiến đấu với người từ bên ngoài đến chính là phương pháp tốt để tu sĩ Tu La Nhất Tộc rèn luyện.

“Ta cũng từng ở đây ít lâu, nhưng không thấy người như thế.” Sở Khinh Cuồng nhìn đám người xung quanh, đột nhiên buồn bực nói.

Trước kia hắn vì chờ Tiêu Phàm đến, tuy không dám tới gần Tu La Sơn, nhưng có ở lại Tu La Cổ Thành một khoảng thời gian.

“Có vẻ như thời gian Huyết Hồ Thùy Điếu sắp diễn ra.” Thanh Phong lão tổ đột nhiên mở miệng nói, trong mắt lão lóe lên quang mang hừng hực, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Huyết Hồ Thùy Điếu?” Ánh mắt Tiếu Thiên Dương cũng lộ vẻ chờ mong, “Đây chính là đại sự trăm năm một lần ở Tu La Cổ Thành, không nghĩ tới chúng ta đúng lúc gặp được?”

Tiếu Thiên Dương từng là Tứ vương tử của Thương Sinh thần quốc, đương nhiên đã được nghe câu chuyện liên quan đến Huyết Hồ Thùy Điếu, nhưng hắn chưa tham dự qua, bởi vì Huyết Hồ Thùy Điếu này trăm năm mới diễn ra một lần, thời điểm cử hành lần trước hắn còn chưa sinh ra.

“Có vẻ như Huyết Hồ Thùy Điếu này không đơn giản?” Tiêu Phàm thấy hứng thú, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Công Tử có từng nghe tới Áo Nghĩa Thần Ngư?" Tiếu Thiên Dương hưng phấn giải thích, nhìn thấy Tiêu Phàm lắc đầu, hắn lại tiếp tục nói: "Tu La Cổ Thành xây quanh Tu La Sơn, giữa Tu La Cổ Thành và Tu La Sơn có một hồ nước màu đ.

Cái hồ này, chính là Huyết Hồ, bên trong Huyết Hồ có một loại cá rất đặc biệt, loại cá này do Áo Nghĩa thuần túy ngưng tụ thành, sau khi thôn phệ rồi luyện hóa chúng thì có thể làm Áo Nghĩa tăng nhanh."

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, thật lâu không cách nào bình tĩnh được.

Áo Nghĩa Thần Ngư?

Trên đời này vẫn còn có sinh vật kỳ lạ như vậy? Thôn phệ rồi luyện hóa chúng thì có thể lĩnh ngộ Áo Nghĩa, vậy chẳng phải là mỗi người đều có thể lĩnh ngộ nhiều loại Áo Nghĩa?

“Thanh Phong lão tổ, Xích Vân lão tổ, hai người chắc cũng đã từng tham gia Huyết Hồ Thùy Điếu?” Tiếu Thiên Dương đột nhiên nhìn về phía Thanh Phong lão tổ nói.

Ánh mắt đám người lập tức rơi vào trên người hai người, hai người cay đắng gật đầu.

“Áo Nghĩa Thần Ngư thực sự tồn tại, nhưng rất khó câu được, ta đã tham gia năm lần, mỗi một lần đều chỉ câu được mấy con nhị văn Thần Ngư mà thôi, miễn cưỡng thu đủ phí tham gia.” Xích Vân lão tổ thở dài nói.

“Ta ngược lại có một lần may mắn, câu được một con thất văn Thần Ngư, về sau cũng nhờ đó mà lĩnh ngộ được bảy thành Điêu Linh Áo Nghĩa, nhưng lần đó ta suýt bỏ mạng lại ở đây, vì thế sau đó ta không dám tới Tu La Cổ Thành nữa.” Thanh Phong lão tổ tựa như đang nhớ lại sự tình năm đó.

“Thanh Phong lão quỷ, ngươi cũng giấu đủ sâu, nếu như ngươi không nói, ta còn tưởng rằng ngươi tự thân cố gắng để lĩnh ngộ Điêu Linh Áo Nghĩa đấy?” Xích Vân lão tổ trợn to hai mắt, vẻ mặt xem thường nhìn Thanh Phong lão tổ.

“Không phải bản thân ta cố gắng, chẳng lẽ là ngươi cố gắng à?” Thanh Phong lão tổ mắng trả lại, chỉ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó đã khiến cho hắn rùng mình run sợ rồi: “Khi đó ta đã là cửu biến Chiến Thần, thế mà lại suýt chết trong Huyết Hồ chỉ vì đầu thất văn Thần Ngư đấy.”

“Câu con cá mà thôi, nguy hiểm như vậy sao?” Kiếm La có chút không tin nói.

“Ngươi đừng không tin, một con thất văn Thần Ngư, ẩn chứa bảy thành Áo Nghĩa thuần túy, công kích của chúng mạnh hơn nhiều so với cửu biến Chiến Thần bình thường.” Thanh Phong lão tổ nói.

“Điều này là thực, ta có nghe nói, từng có một con thập văn Thần Ngư, cũng chính là ẩn chứa một loại Áo Nghĩa viên mãn, đã giết chết một người kế thừa.” Xích Vân lão tổ cường điệu nói.

Vẻ mặt đám người Tiêu Phàm đều hiện vẻ ngưng trọng, thất văn Thần Ngư đã có thể so với cửu biến Chiến Thần, vậy bát văn Thần Ngư cũng tương đương với Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Cứ thế mà suy ra, cửu văn Thần Ngư, giết chết Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không phải nói chơi.

Về phần thập văn Thần Ngư, ẩn chứa Áo Nghĩa viên mãn, cho dù tự xưng là vô địch dưới Thiên Thần cảnh cũng không kém nhiều.

“Cái này ta cũng đã nghe nói qua, mỗi lần tiến vào Huyết Hồ Thùy Điếu, chí ít có một nửa người sẽ chết ở trong đó, trừ một số trường hợp các tu sĩ tàn sát lẫn nhau, hơn một nửa đều do Áo Nghĩa Thần Ngư giết chết.” Trên mặt Tiếu Thiên Dương cũng lộ ra vẻ thận trọng.

“Xem ra, Huyết Hồ Thùy Điếu là một chuyện rất nguy hiểm đấy.” Tiêu Phàm híp hai mắt nói.

Trong lòng hắn lại rơi vào trầm tư, lợi ích cùng nguy hiểm luôn song song tồn tại, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí. Để có được Áo Nghĩa Thần Ngư, nói là dùng mệnh đi phấn đấu cũng không đủ.

Một khi có thể câu được một con Thần Ngư ẩn chứa mấy thành Áo Nghĩa thì có thể lĩnh ngộ được mấy thành Áo Nghĩa.

Chỉ bằng vào điểm này, đã đủ để hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến Tu La Cổ Thành.

“Công Tử ngươi có lẽ còn không biết, một con Áo Nghĩa Thần Ngư rất quý giá, Huyết Hồ Thùy Điếu tuy muôn vàn nguy hiểm, nhưng tu sĩ ở giới này vẫn muốn tham gia.” Tiếu Thiên Dương cười khổ lắc đầu nói.

“Áo Nghĩa Thần Ngư giá trị bao nhiêu?” Tiêu Phàm hứng thú hỏi, hắn nghĩ nếu như có thể câu được không ít Áo Nghĩa Thần Ngư, vậy thì có thể cường hóa Tu La điện rồi.

“Áo Nghĩa Thần Ngư dựa theo đường vân để phân chia, cũng chính là dựa theo việc ẩn chứa mấy thành Áo Nghĩa để phân chia, so với Thần Lực Chi Tinh cùng giai, nó còn quý gấp mấy lần.” Tiếu Thiên Dương nói.

“Nói như vậy, một con thập văn Thần Ngư, ẩn chứa Áo Nghĩa viên mãn, trị giá 20 vạn Thần thạch?” Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, hắn không thể không thừa nhận, Áo Nghĩa Thần Ngư này rất quý giá.

“Khoảng vậy, nhưng thập văn Thần Ngư có tiền cũng không mua được, hơn nữa nghe nói ngàn năm qua chưa từng xuất.” Tiếu Thiên Dương gật đầu nói, trong mắt toát ra vẻ nôn nóng.

“Kiếm La, Tiếu Thiên Dương, sau khi tìm được khách điếm ở lại, các ngươi đi nghe ngóng thử xem khi nào Huyết Hồ Thùy Điếu mở ra.” Tiêu Phàm nói.

Trong mắt của hắn cũng lộ ra một tia chờ mong, một thời gian nữa mới đến thời điểm Tu La Vương truyền thừa mở ra, trong đoạn thời gian này, vừa vặn đi Huyết Hồ Thùy Điếu xem một cái, cũng coi như không uổng chuyến này.

Nếu như có thể câu được mấy con Áo Nghĩa Thần Ngư thất văn trở lên, thì sẽ kiếm được một khoản kha khá, coi như đổi thành Thần thạch, cũng là một gia sản khổng lồ.

"Vâng, công tử." Hai người cung kính gật gật đầu, hai người cũng hận Huyết Hồ Thùy Điếu không thể lập tức mở ra.

---

* Thủy Điếu: Thả câu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.