Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 194: Đứng Đầu Ám Cung 2




Xem ra sau khi ngửi phải mùi thối đỉnh cao kia, chút mùi nho nhỏ còn lại sót trên người chúng tôi không đáng kể chút nào. Nghĩ tới đây chúng tôi liền lao vào phòng tắm, tẩy sạch từ trong ra ngoài.

Quần áo trên người chắc chắn không thể giữ lại rồi, ném đi cũng tiếc, nhưng mùi kia không thể nào giặt sạch được. Đến mấy ngày sau, tên nhóc Kim Bảo cứ mỗi lần đến gần tôi lại trưng ra cái mặt ghét bỏ…

Thật sự thối như vậy à?

Thời gian nhoáng cái đã hơn một tuần trôi qua, Hàn Cẩn đã dưỡng thương ở nhà chúng tôi hơn một tháng. Không ngờ tối hôm đó, lúc tôi và Đinh Nhất dắt Kim Bảo đi dạo về, thì thấy có hai người lạ mặt đang đứng ngó nghiêng ngoài khu chung cư.

Tôi đây bình thường cũng thích tám chuyện hòa mình vào quần chúng phụ nữ trong chung cư, nên cũng đi qua hóng chuyện một chút.

Kết quả, phát hiện trong tay hai người này cầm ảnh chụp một cô gái, nhìn kỹ mới nhận ra người đó chính là Hàn Cẩn! Tôi căng thẳng, hai người này là ai vậy? Chẳng lẽ là người của tập đoàn Thái Long tìm đến? Hay là người trước đó làm cô ta bị thương?

Mặc dù tôi đoán rất nhiều khả năng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lúc một người đưa bức ảnh cho tôi xem, hỏi tôi có nhìn thấy cô gái này không, tôi cầm ảnh nhìn chăm chú mấy lần, sau đó mơ hồ lắc đầu nói: “Chưa từng thấy, cô gái này sao thế? Nợ tiền các anh à?”

Người đàn ông kia không ngờ tôi sẽ hỏi ngược lại nên lúng túng nói: “Không phải, đây là đồng nghiệp của tôi, đến đây chơi thì bị mất liên lạc với gia đình.”

Tôi càng nhiệt tình nói: “Mất liên lạc? Nghiêm trọng vậy sao? Mất liên lạc bao lâu rồi? Đã báo cảnh sát chưa?”

Nghe tôi hỏi vậy, mấy bác mấy thím đứng bên cạnh khu chung cư đều xúm lại, đặc biệt tốt bụng giúp bọn họ nghĩ kế, nghĩ cách…

Có lẽ hai người này không ngờ có thể gặp được người tốt bụng như tôi, còn gọi thêm nhiều quần chúng nhiệt tình như vậy, nên đành nói qua loa vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Đinh Nhất nhìn hai người kia rời đi mới nhỏ giọng nói với tôi: “Tay hai người này đều có vết chai, cơ thể rắn chắc, chắc chắn là người luyện võ! Xem ra Hàn Cẩn gặp phiền phức rồi.”

Sau khi về đến nhà, Hàn Cẩn đang ngồi trên ghế salon xem phim Hàn, thấy vẻ mặt chúng tôi khác thường thì hỏi làm sao. Trước tiên phải hỏi cô ta cho rõ chuyện mới được, mặc dù thời gian cô ta ở đây không gặp người ngoài, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Hàn Cẩn nghe xong thì biến sắc, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, tiếp tục xem phim Hàn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Những ngày này Hàn Cẩn luôn tạo cho tôi một loại ảo giác, cảm giác cô ta đã trở thành người phụ nữ bình thường.

Buổi sáng, Hàn Cẩn nói muốn ăn lẩu uống bia, tôi thấy thời tiết đầu hè mà ăn lẩu thì thật đúng là ghê người! Nhưng dù sao người ta đã đề nghị, không ăn thì lại thành người hẹp hòi.

Thế là xế chiều hôm đó, tôi và Đinh Nhất đi siêu thị mua thịt dê tươi, tôm càng xanh và rau quả tươi chuẩn bị về nhúng lẩu. Thật ra ở cùng Đinh Nhất lâu như vậy, tôi còn phát hiện anh ta có một tuyệt kỹ khác, đấy là thái thịt dê! Đây chính là khó phân cao thấp với đầu bếp chuyên nghiệp!

Sau khi chuẩn bị đủ, chúng tôi ba người ngồi chờ nồi lẩu sôi! Thời tiết này ăn lẩu quả là một tư vị khác, nóng tôi không sợ, giảm nhiệt độ điều hòa xuống là được.

Ai ngờ, chúng tôi còn chưa ăn món chính, thì chú Lê gọi điện đến, tôi thấy điện thoại đến là biết có việc nên nháy mắt với Đinh Nhất, bảo anh ta nói với chú Lê ngày mai hãy bàn!

Nhưng sau khi Đinh Nhất tắt máy thì nói: “Sư phụ nói là việc gấp, bảo chúng ta đi đón ông ấy ngay.”

Tôi bất đắc dĩ nhìn Hàn Cẩn: “Không sao, bình thường việc gấp đều phải xử lý ngay, chúng tôi về nhanh thôi, cô cứ ăn từ từ, chờ chúng tôi!”

Hàn Cẩn cười ha ha nói: “Được rồi, đi nhanh đi...”

Không còn cách nào, chúng tôi ra cửa lái xe hỏa tốc đến nhà chú Lê, vừa đến cửa nhà đã thấy chú ấy đứng ở cửa chờ chúng tôi. Đinh Nhất vừa dừng xe, chú đã mở cửa lên xe rồi nói: “Nhanh đi đến thôn Hạ Hà ở ngoại ô!”

Tôi thấy sắc mặt chú Lê rất xấu nên lo lắng hỏi chú ấy: “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

Chú Lê thở dài nói: “Tiến Bảo, chú chưa nói với cháu chú là người ở đâu à?”

Tôi mờ mịt lắc đầu nói: “Không phải chú là người ở đây ạ?”

Chú Lê nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đinh Nhất: “Lái nhanh một chút!” Nói xong chú ấy mới quay sang tôi: “Chú là người ở đây, nhưng trước khi chuyển vào thành phố, nhà chú ở thôn Hạ Hà. Họ Lê chúng ta là danh gia vọng tộc trong thôn, đáng tiếc lúc chú mười lăm tuổi trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ đều qua đời... Không ai chịu thu nhận tên nhóc choai choai như chú, cuối cùng chú ở nhà bác trưởng đợi một năm, mới theo sư phụ đi học.”

Tôi biết chú Lê sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, chắc chắn ở quê chú ấy có người xảy ra chuyện. Quả nhiên, chú Lê tiếp tục nói với tôi: “Vừa rồi, chú nhận được điện thoại của anh trai, nói mấy cháu trai cháu gái đều bị rơi vào vũng nước trên sông, đến bây giờ vẫn chưa tìm được! Nếu như mấy đứa trẻ đó xảy ra chuyện, cháu trai đời này của họ Lê sẽ không còn ai hết!”

“Cái gì? Mấy đứa bé đều rơi xuống nước? Chuyện gì thế ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Chú Lê u sầu nói: “Chú cũng không rõ lắm, anh họ chú không nói rõ trong điện thoại, nhưng nghe ý của ông ấy có lẽ lành ít dữ nhiều...”

Bảo sao chú Lê lại gấp như vậy, cũng không trách được, nhánh nhà chú ấy chắc chắn là không có nối dõi, nếu như bác trưởng của chú ấy cũng bị chặt đứt hương hỏa, vậy không phải nhà chú Lê sẽ tuyệt hậu sao.

Đinh Nhất lái xe rất nhanh, tôi rất yên tâm với kỹ thuật của anh ta, hơn nữa bây giờ chú Lê chỉ hận không có thêm đôi cánh để bay đến đó, cho nên nhanh thế nào chú ấy vẫn cảm thấy chậm…

Chờ đến khi ba người chúng tôi đến được thôn Hạ Hà, từ xa đã thấy ảnh lửa ngút trời, giống như có không ít người cầm đuốc đứng cùng nhau! Công trình kiến thiết ở nông thôn thì sơ sài, mặc dù đường đã được trải nhựa, nhưng vẫn không có đèn đường. Khi chúng tôi đi đến gần xem xét mới thấy gần như đàn ông của cả thôn đều có mặt ở đó.

Sau khi Đinh Nhất dừng xe, tôi và chú Lê xuống trước, tôi phát hiện trong đám đông không chỉ có người dân trong thôn mà còn có cả cảnh sát, bọn họ ai cũng mồ hôi đầy đầu, có lẽ đều lo lắng không biết phải làm sao…

Lúc này một người trong thôn nhìn thấy chú Lê liền hô to: “Ông ba về đến rồi!”

Tôi nghe xong thấy chú Lê địa vị cũng không thấp nha! Người gọi chú ấy là ông ba cũng phải bốn mươi tuổi rồi. Giọng nói người kia vừa dứt thì một vị trung niên lớn tuổi hơn chú Lê một chút đi từ trong đám người ra, hai mắt đỏ lên không nói được lời nào.

Chú Lê kéo tay người trung niên nói: “Anh hai, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.