Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 193: Đứng Đầu Ám Cung 1




Sao bây giờ lái xe hàng to gan thế? Kéo theo hàng hóa nặng như thế mà đi với tốc độ như bão tố vậy? Có màn vừa rồi dọa, tôi không dám liều lĩnh đi ra giữa đường nữa mà để Đinh Nhất ở một bên canh chừng, còn tôi nhanh chân chạy ra…

Vừa mới đứng vững, đầu tôi ong lên, xem ra lúc nãy Từ Hổ nhìn thấy cô gái đi theo chú Lê tới chỗ này là có nguyên nhân, thi thể của Đinh Hiểu Manh quả nhiên ở bên dưới.

Lúc này tôi mới thở phào, sau đó phất tay với nhóm chú Lê, để mọi người đi đến! Đừng thấy lần này tìm xác giống như đi dạo, thế nhưng tôi cảm giác còn tốn sức hơn những lần trước nhiều.

Chờ đến lúc tôi trở lại ven đường, mấy người chú Lê đã đi đến, tôi hỏi Từ Hổ: “Anh Từ, chỗ tôi vừa đứng lúc nãy có đường nào xuống cống được không?”

Từ Hổ theo bản năng nhìn vị trí tôi vừa đứng, sau đó giật mình nói: “Cô gái vừa nãy đâu rồi?”

Tôi không muốn anh ta biết mình gặp ma nên chuyển đề tài nói: “Trước đừng quan tâm đến cô gái đó, chúng ta bây giờ phải làm thế nào mới có thể xuống chỗ cống thoát nước kia?”

Từ Hổ lấy bản vẽ mặt bằng hệ thống thoát nước ra xem, sau đó chỉ vào chỗ tôi vừa rơi xuống nói: “Từ đây có thể xuống được...”

Tôi cười khổ, xem ra tôi với cái miệng cống kia đúng là có duyên!

Từ Hổ nhấc nửa nắp cống còn lại ra, Đinh Nhất chiếu đèn pin vào, bên trong tối om, cảm giác ngột ngạt. Bởi vì bên dưới là địa bàn của Từ Hổ, nên tất nhiên anh ấy là người xuống đầu tiên.

Lúc này, chú Lê dùng bông bịt chặt chuông Dẫn Hồn lại, theo như chú ấy nói, nếu như không chiêu hồn thì không được để chuông này kêu bậy!

Sau khi Từ Hổ xuống dưới, Đinh Nhất cũng đi theo sau, thấy anh ta an toàn xuống dưới, tôi nghiêng đầu hít một hơi rồi bò xuống.

Xuống dưới không khó, khó là sau khi xuống rồi phải đi tiếp, hai chân tôi vừa chạm đất, thiếu chút nữa bị không khí trong này hun chết. Con mẹ nó! Thối cay cả mắt... Tôi không biết mùi thối này có cùng cấp với mùi cay không, trong này còn thối hơn phân gấp ngàn lần!

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất là chú Lê cũng xuống, mà chú ấy giống như không bị mùi này ảnh hưởng. Tôi quay đầu nhìn chú ấy, quả là bình tĩnh! Sau khi lên mặt đất rồi tôi hỏi mới biết, mấy hôm nay chú ấy bị viêm mũi, không ngửi thấy gì…

Nói thật, tìm xác trong cống ngầm này là tình trạng tồi tệ nhất mà tôi gặp phải cho đến giờ! Chỗ này vừa nóng, vừa ẩm ướt lại thối... ở dưới này mấy phút đã đến cực hạn của tôi rồi.

Từ Hổ đi đầu quay lại nói với chúng tôi: “Mọi người cẩn thận dưới chân, phía dưới này là nước bùn rất trơn, đừng để bị ngã xuống!”

Nghe anh ấy nói, tôi vội vàng chiếu đèn pin xuống chân, vừa chiếu xuống đã thấy lòng rỉ máu... Đôi giày da tôi vừa mua tháng trước giờ ngập ngụa trong đống bùn xanh sẫm nhão nhoét!

Sau đó, Từ Hổ dẫn chúng tôi rẽ bảy tám lần, đi chắc tầm sáu bảy phút gì đó, tôi ngửi thấy mùi thối trong đường cống này chủ yếu là do hóa chất, khác với mùi lúc vào rất rõ.

Tôi ngửi thấy mùi thối này không bao lâu thì phía trước xuất hiện thi thể nữ nằm sấp mặt ở dưới, tóc tai rối bời. Từ Hổ đi trước bị dọa kêu “Mẹ ơi”!

“Cô gái này, cô gái này không phải lúc nãy vừa đứng sau lưng Lê đại sư à?” Đến bây giờ Từ Hổ mới hiểu, hóa ra vừa rồi anh ấy nhìn thấy ma.

Bởi vì sợ phá hỏng hiện trường, gây phiền phức cho cảnh sát khám nghiệm, đương nhiên, chủ yếu là chúng tôi không dám đến đó, trời mới biết thi thể Đinh Hiểu Manh đã biến thành dạng gì?! Cho nên chúng tôi đều tránh ở xa xa không dám đến gần.

Ngoại trừ Đinh Nhất hơi tiếp cận về phía trước, sau đó quay đầu hỏi tôi: “Chắc chắn à?”

Tôi gật đầu: “Chắn chắn là Đinh Hiểu Manh, không nhầm được!”

Chú Lê quay sang nói với Từ Hổ: “Báo cảnh sát đi!”

“A, lại là tôi à?” Từ Hổ giật mình nói.

Chú Lê nói trọng điểm với anh: “Anh nghĩ đi! Nếu anh báo cảnh sát, có thể chứng minh là do chính các anh tìm được, có chỗ nào không tốt chứ!”

Từ Hổ mặc dù chất phác, nhưng cũng không ngốc, chỉ thấy anh ấy cảm kích nhìn chú Lê, rồi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Đương nhiên, chúng tôi cũng gọi điện cho vợ chồng Đinh Bảo Thiền, báo cho họ biết đã tìm được thi thể con gái họ rồi.

Cảnh sát nhanh chóng đến, khi bọn họ nhìn thấy Từ Hổ lại giật mình hỏi: “Sao lại là anh nữa?!”

Từ Hổ hơi lúng túng nói: “Ngại quá đồng chí cảnh sát, nửa đêm lại phiền các anh đi một chuyến, chúng tôi đã tìm được Đinh Hiểu Manh mất tích mấy ngày trước rồi!”

Mấy người cảnh sát nghe xong đều choáng váng, lập tức báo cáo với lãnh đạo: “Đội trưởng, báo cho anh một tin tốt, học sinh cấp ba mấy ngày trước bị rơi xuống cống đã tìm được rồi!”

Cảnh sát và pháp y lục tục chui vào trong cống ngầm, còn chúng tôi ngồi trên vỉa hè hít thở không khí trong lành. Mặc dù nói chất lượng không khí không tốt, bụi PM2.5* cao gì đó, nhưng so với dưới kia thì trên đây đúng là Thiên Đường.

* PM2.5 hay PM10 là những chỉ số về chất lượng không khí, chỉ kích thước và mật độ những hạt trôi nổi trong không khí. Chỉ số PM2.5 là mật độ số hạt PM2.5 có trong 1 mét khối không khí, mức tiêu chuẩn và an toàn là 10, tức là 10 hạt trong 1 mét khối không khí, chỉ số này càng lên cao thì mức độ ô nhiễm không khí càng nguy hiểm.

Lúc này một chiếc taxi nhanh chóng xuất hiện trước mặt chúng tôi, cha mẹ của Đinh Hiểu Manh hốt hoảng xuống xe. Cảnh sát buồn bực, họ còn chưa báo cho người nhà bị hại, sao người ta đã biết mà đến đây chứ?

Bởi vì có cảnh sát ở đây nên Đinh Bảo Thiện chỉ hơi gật đầu với chúng tôi, thế nhưng từ ánh mắt của họ, tôi có thể nhận ra sự cảm kích từ tận đáy lòng.

Trước đó bản án của Triệu Bảo Trụ thì chúng tôi không phải đến cục cảnh sát cho lời khai, nhưng lần này trốn không thoát, dù sao chúng tôi cũng xuất hiện liên tiếp ở hai hiện trường án mạng!

Đương nhiên, trước khi đến cục cảnh sát, chúng tôi đều nhất trí khai rằng mình giúp đỡ nhân viên tìm kiếm Đinh Hiểu Manh bị rơi xuống cống thoát nước mất tích, lãnh đạo của Từ Hổ có thể làm chứng.

Chờ tất cả mọi chuyện được xử lý xong, chúng tôi mới kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi cục cảnh sát. Lúc này trời đã sáng, chúng tôi ai cũng chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa đi ngủ…

Vừa vào đến cửa, Kim Bảo đã lắc lắc cái đuôi chạy đến, nhưng vừa đi đến gần chúng tôi đã hắt hơi mấy cái, sau đó bỏ chạy thật xa, gọi thế nào cũng không chịu đến.

Hàn Cẩn cũng bịt mũi đi đến nói: “Ông trời ơi! Hai người vừa đi móc phân à! Làm sao mà thối thế?”

“Thối à? Sao tôi không ngửi thấy gì?” Nói xong tôi quay sang hỏi Đinh Nhất: “Anh có ngửi thấy thối không?”

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Tôi không ngửi được, mũi của tôi vừa bị hun mất linh rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.