Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 192: Chỉ Mành Treo Chuông 12




Nghe chú Lê nói xong, tôi nghĩ mình cũng đâu biết có tìm được hay không! Sao ngay từ đầu không đưa cách này ra? Nhưng mà ban đêm cũng có cái tốt, đó chính là mát mẻ.

Để không dọa người đi đường, chúng tôi chờ đến quá nửa đêm mới đi ra ngoài, chú Lê đi đầu, vừa đi vừa lắc chuông, miệng niệm chú liên tục. Ngẫu nhiên gặp mấy người đi đường, thấy cảnh hơn nửa đêm có một lão già đi trước miệng lẩm bẩm, đằng sau còn ba người đi theo, nhìn thế nào cũng thấy kinh sợ, cho nên ai cũng lánh xa.

Từ Hổ nghỉ đến trưa thì đã đỡ hơn nhiều, anh nghe nói lúc chiều lãnh đạo của đơn vị có đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, chắc sau này sẽ có một phần tiền trợ cấp cho lão Triệu. Mặc dù không đáng là bao, nhưng vẫn hơn là không có.

Cứ như vậy, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện hết tuyến đường thứ hai vẫn không tìm thấy gì. Lúc này đã là ba giờ sáng, mới đầu tôi còn thấy buồn ngủ, nhưng lúc này không hiểu sao lại hoàn toàn tỉnh táo.

Mặc dù bây giờ là quá nửa đêm, nhưng vẫn là tháng nóng nhất mùa hè! Sao lại có cảm giác ngày càng lạnh chứ? Tôi quay đầu lại nhìn Đinh Nhất và Từ Hổ, phát hiện vẻ mặt của họ càng lúc càng căng thẳng hơn. Chờ đến khi tôi ngoảnh lại nhìn về phía chú Lê, mới phát hiện có một cô gái đứng sau chú ấy…

Chúng tôi cách chú Lê khoảng hơn mười mét, nhìn sắc mặt Từ Hổ có thể đoán anh cũng nhìn thấy. Nhưng chú Lê lại không phát hiện, tiếp tục vừa đi vừa lắc chuông, miệng vẫn liên tục đọc chú ngữ chiêu hồn.

Cô gái kia không cao lắm, vẫn cứ quay lưng về phía chúng tôi, nhưng tôi có cảm giác đó chính là Đinh Hiểu Manh! Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng, vì nếu là ma, sao cả tôi và Từ Hổ đều nhìn thấy được?

Nghĩ vậy tôi hỏi nhỏ Đinh Nhất: “Anh có nhìn thấy cô gái đứng sau chú Lê không?”

Đinh Nhất sầm mặt, giọng nói vội vã hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Tại sao tôi không nhìn thấy?”

Từ Hổ bên cạnh cũng nói vào: “Cậu… không thấy à? Cô gái kia đã đi theo Lê đại sư một lúc rồi!”

Xem ra anh ấy còn nhìn thấy trước cả tôi, đây là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Từ Hổ và tôi đều vô tình mở được con mắt Âm Dương? Lúc này Đinh Nhất bảo tôi lấy răng thú trước ngực để ra bên ngoài, sau đó nhìn lại xem. Tôi lấy răng thú ra, chỉ vừa cúi đầu xuống rồi ngẩng lên nhìn lại, sau lưng chú Lê đã trống không.

Xem ra vấn đề xuất hiện trên người tôi và Từ Hổ, thế nên tôi hỏi Từ Hổ bây giờ có còn nhìn thấy cô gái kia không?

Từ Hổ hoảng sợ nói: “Vẫn thấy! Sao cậu lại không nhìn thấy rồi?”

Tôi không trả lời anh ấy ngay, sợ nói ra anh ấy sẽ hoảng, dù sao bây giờ tôi cũng không nhìn thấy nên chạy mấy bước về phía chú Lê.

Chú Lê thấy tôi chạy tới, mới đầu còn tưởng tôi đã phát hiện được gì? Nhưng lúc tôi chạy đến gần, chú nhìn thấy sắc mặt tôi kỳ lạ nên đoán được có chuyện rồi.

Tôi đến trước mặt chú ấy, cố tình lách qua chỗ cô gái vừa đứng khi nãy, sau đó ghé tai chú ấy nói nhỏ: “Có thứ gì đó theo chú...”

Chú Lê lo lắng nhìn xung quanh, không tin hỏi lại: “Cháu có thể nhìn thấy?”

Tôi kể cho chú ấy việc không chỉ tôi mà cả Từ Hổ cũng có thể, nhưng khi tôi lấy răng thú ra thì không thấy nữa.

Chú Lê gật gật đầu, sau đó bấm ngón tay tính rồi nói: “Bây giờ là canh giờ có âm khí nặng nhất trong ngày, lại thêm trên người cháu âm khí nặng nên mới có thể nhìn thấy âm hồn chú gọi đến. Còn Từ Hổ có thể nhìn thấy, là do anh ta thường xuyên làm việc dưới cống ngầm, ở đó không có ánh nắng, vốn âm khí cực nặng, anh ta làm việc ở nơi như vậy thời gian dài khó tránh nhiễm phải âm khí...”

Tôi cũng không biết chú Lê nói thật hay giả, hoặc chỉ là nói hươu nói vượn trước mặt tôi, thế nên đành hỏi phải làm sao bây giờ?

Chú Lê nhìn Đinh Nhất và Từ Hổ ở phía sau nói: “Nếu không thì cháu đi cạnh chú! Đã gọi được linh hồn của Đinh Hiểu Manh rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm thấy thi thể của cô bé thôi.”

Nhưng nghĩ đến chuyện tôi vừa nhìn thấy Đinh Hiểu Manh vẫn luôn đi theo sau lưng chú Lê, thì có hơi không muốn đi bên cạnh chú ấy, nên tôi đi nhanh lên vài bước tới trước mặt chú: “Để cháu đi trước mở đường...”

Thế là chúng tôi hai người một tổ, tiếp tục đi về phía trước. Không bao lâu, cũng sắp đi hết nửa con đường thứ ba, mà phía trước cũng sắp ra khỏi thành phố rồi, tôi nóng nảy, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Đinh Hiểu Manh à Đinh Hiểu Manh, cuối cùng ở chỗ nào vậy?”

Ai ngờ vừa dứt lời, tôi lại cảm thấy dưới chân trống rỗng, một chân bị rơi xuống! May mà phản xạ của tôi tốt, kịp thời chống tay xuống đất, xem lại mới phát hiện mình giẫm phải một nắp cống bị hỏng một nửa, nên mới chỉ rơi xuống một chân.

Mấy người Đinh Nhất lập tức chạy đến, anh ta và Từ Hổ kéo tôi lên, tôi tức giận chửi ầm lên, sao cái nắp cống này lại không chắc chắn như thế chứ!

Từ Hổ ngồi xổm xuống kiểm tra cái nắp cống nói: “Cái này bị đặt lệch vị trí, ban đêm có nhiều xe trọng tải lớn đi đường vòng qua chỗ này, những loại nắp cống này không chịu được sức nghiến loại xe vận tải kia nên nắp cống ở khu vực này thường được thay mới.”

Nghe anh ấy nói vậy, tôi cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể trách mình xui xẻo. Lúc này Đinh Nhất hỏi tôi thấy thế nào, có bị thương không? Tôi vỗ vỗ tay vào chân nói: “Không có gì, chỉ đập vào đâu đấy thôi...”

Đang nói thì thấy Từ Hổ đột nhiên chỉ về phía ngã tư đường nói: “Lê đại sư, cô gái vừa rồi đứng cạnh ông sao lại đi đến ngã tư kia đứng, nguy hiểm lắm!”

Ba chúng tôi cùng nhìn về phía Từ Hổ chỉ, thế nhưng làm gì có cô gái nào đứng đó?

Vì bây giờ là ban đêm, cho nên ngã tư đường kia chỉ có ánh đèn giao thông vàng nhấp nháy. Tôi khập khiễng đi lên trước, Đinh Nhất không yên tâm để tôi đi một mình nên đi theo.

Lúc vừa đi đến ngã tư đường, tôi không cảm giác được gì, nên định đi ra giữa đường xem sao, dù sao cả đường rộng như vậy chẳng có một chiếc xe nào. Nhưng Đinh Nhất lại nói với tôi: “Cẩn thận một chút, giờ này xe chạy qua sẽ không giảm tốc độ đâu...”

Chúng tôi đang nói, một chiếc xe móc không biết chở cái gì chạy qua, thổi tung bụi đất. Tôi nghĩ mà sợ, may mà vừa nãy không bước ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.