Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 10: Hết thảy từ đầu 10




Ngươi động đến hắn một cái thử xem!

Giọng nói này rất bình thản, nhưng lại vô cùng bá đạo, hơn nữa còn ẩn chứa sát ý nặng nề.

Bên trong Thiên Vân Các, rất nhiều tu sĩ mờ mịt nhìn bốn phía, nhưng khi bọn hắn cảm nhận được hàn khí xung quanh, cũng không nhịn được mà run rẩy.

Một chân của Tả Giang Lê vẫn dừng giữa hư không, thân thể không nhịn được rùng mình một cái, đề phòng nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy thân ảnh nào, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực.

Mà Tiếu Thiên Dương khi nghe được giọng nói này, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Thời gian trở lại trước đó, trong bóng đêm, bên ngoài quán rượu đột nhiên xuất hiện năm người, người cầm đầu là một thanh niên mặc áo bào đen, trừ Tiêu Phàm ra còn có thể là ai đây?

“Thiên Vân Các?” Lông mày của Thanh Phong lão tổ hơi nhíu, hắn biết rõ nơi này.

Chỉ là trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, Tiêu Phàm một đường chạy đến nơi này, chẳng lẽ Tiếu Thiên Dương bị người bắt đến nơi này?

Nếu quả thật là như vây, Tiêu Phàm cũng quá thần kỳ.

"“Đi lên.” Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn vừa mới thả linh hồn lực ra, nhưng không ngờ bên ngoài Thiên Vân Các lại có một kết giới ngăn cản linh hồn lực của hắn.

Tiêu Phàm đã xác định, Tiếu Thiên Dương ở bên trong Thiên Vân Các, Phệ Hồn truy tung khí tức thần lực, cho tới bây giờ chưa từng sai lầm.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự đi vào Thiên Vân Các, có mấy người hầu đi tới, nhưng Tiêu Phàm không để ý tới, hắn dọc theo khí tức hồn lực của Tiếu Thiên Dương tiếp tục truy tìm.

Nhìn thấy Tiêu Phàm quen thuộc nơi này như vậy, những người hầu kia cũng không ngăn cản Tiêu Phàm, dù sao khí thế của đám người Tiêu Phàm, không phải cường đại ở mức bình thường.

Nhưng khi bọn Tiêu Phàm trực tiếp đi lên tầng cao nhất, mấy người hầu vội vàng ngăn cản trước người Tiêu Phàm nói: “Các ngươi không thể lên tầng cao nhất!”

“Tại sao không thể đi lên? Chẳng lẽ có thứ gì mà người khác không thể thấy sao?” Tiêu Phàm trợn mắt liếc qua, linh hồn lực của hắn xuyên qua kết giới tầng cao nhất, phát hiện tình hình phía trên.

Thậm chí vừa lúc nghe được lời nói của Tả Giang Lê rằng chuẩn bị ném Tiếu Thiên Dương vào bên trong Huyết Hồ cho cá ăn, lửa giận của Tiêu Phàm nổi lên.

Cảm nhận được sát ý lạnh như băng trên người Tiêu Phàm, mấy tên người hầu kia vội vàng lui sang một bên, trong lòng lại là cười lạnh không thôi: “Bên trên là Tả Giang Lê công tử, ngươi đi lên nhất định chính là tự tìm cái chết, lúc đó đừng trách chúng ta không có lòng tốt nhắc nhở ngươi.”

Tiêu Phàm thấy mấy người không tiếp tục ngăn cản nữa, lần nữa đi lên tầng cao nhất, lại đúng lúc nghe được giọng nói Tả Giang Lê cười lạnh: “Hưởng thụ thật tốt đi!”

" Ngươi động đến hắn một cái thử xem." Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, sát khí vô tận từ trên người hắn tràn ra, trong nháy mắt bao phủ cả tòa Thiên Vân Các, mấy tên người hầu kia không khỏi lạnh run.

Tả Giang Lê không thấy được bất cứ thân ảnh nào, chân phải chuẩn bị tiếp tục đá ra, nhưng lúc này, phía cầu thang truyền đến một tiếng bước chân, sát ý băng lãnh phóng tới Tả Giang Lê.

Dưới luồng khí thế này, Tả Giang Lê không khỏi rút lui hai bước, sắc mặt biến hóa, nổi giận nói: “Không biết tầng cao nhất đã được bản công tử bao sao? Đứa mẹ nào dám xông vào, ta xem ngươi là chán sống rồi!”

Cũng khó trách Tả Giang Lê phẫn nộ như thế, chỉ bằng vào thân phận người kế thừa Tu La Sơn này, hắn có thể tung hoành khắp Tây thành, hơn nữa thực lực của hắn cũng không tệ lắm, không có kẻ nào dám chủ động tìm hắn để gây sự.

Nhưng bây giờ lại có người dám hô to gọi nhỏ với hắn, hơn nữa còn động sát tâm với hắn, lửa giận của Tả Giang Lê cũng bốc lên.

Ở Tây thành này, nhân vật có thể lọt vào trong mắt Tả Giang Lê, thật đúng là không mấy người.

Lúc này, ngoài đầu cầu thang đã xuất hiện năm thân ảnh, cảm nhận được khí thế trên thân năm người, trong lòng Tả Giang Lê cũng hơi ngưng tụ.

“Nghe nói ngươi muốn vứt hắn xuống Huyết Hồ cho cá ăn?” Tiêu Phàm thấy Tiếu Thiên Dương không có gì đáng ngại, thần sắc cũng chầm chậm khôi phục lại bình tĩnh, híp hai mắt nhìn Tả Giang Lê nói.

“Làm càn, dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Tả công tử, muốn chết sao!” Tả Giang Lê còn chưa kịp mở miệng, một thanh niên khác đã phẫn nộ quát.

Tả Giang Lê đưa tay ngăn người kia lại, cười nhìn đám người Tiêu Phàm nói: “Làm sao, mấy vị cũng cảm thấy hứng thú với việc đem người sống cho cá ăn sao, các ngươi có thể lưu lại quan sát.”

“Ta đúng là cảm thấy hứng thú, ngươi sẽ đích thân biểu diễn cho ta xem sao?” Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.

“Nếu đạo hữu có ý tứ này, bản công tử sẽ để cho các ngươi thưởng thức một lần.” Tả Giang Lê không để ý lời nói của Tiêu Phàm, chuẩn bị động thủ với Tiếu Thiên Dương một lần nữa.

Nhưng mấy người sau lưng Tả Giang Lê, lại nghe hiểu được ý của Tiêu Phàm, con ngươi không khỏi co rụt lại.

“Không, ý ta là, ngươi biểu diễn cho ta.” Tiêu Phàm vội vàng gọi Tả Giang Lê, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng lung lay nói.

“Ta...” Nửa ngày sau Tả Giang Lê mới lấy lại tinh thần, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, bây giờ hắn sao còn không rõ, Tiêu Phàm không phải là muốn hắn tìm người khác cho cá ăn để biểu diễn, mà là để bản thân hắn đi vào trong hồ cho cá ăn, biểu diễn cho Tiêu Phàm xem.

“Tiểu tử, ngươi xác định là không phải đến tìm cái chết?” Sát khí lạnh lẽo trên người Tả Giang Lê nở rộ, hắn đường đường là người kế thừa Tu La Sơn, lại bị người kêu đi xuống hồ cho cá ăn, đây quả thực là đang nhục nhã hắn.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, từng bước một đi về phía Tả Giang Lê, bộ dáng kia tựa như đang nói cho Tả Giang Lê, ta chính là đến tìm cái chết, ngươi có thể làm gì ta?

“Tiểu tử, ngươi là ai?” Tả Giang Lê đột nhiên có một dự cảm bất an, đối phương ngông cuồng như thế, hắn đường đường là người kế thừa mà đối phương cũng không sợ, vậy chỉ có hai khả năng.

Một loại là đối phương thực sự không biết được thân phận của bản thân, tự nhiên sẽ không sợ, nếu như là khả năng này, Tả Giang Lê sẽ không e ngại.

Loại thứ hai chính là đối phương rõ ràng biết rõ thân phận của mình là gì, nhưng vẫn không thèm để mình trong lòng, nếu như là khả năng này, vậy thì có chút nguy hiểm, chí ít đối phương không phải mạnh mẽ bình thường.

“Tả Giang Lê, không phải ngươi muốn gặp công tử à, công tử đang ở trước mắt, ngươi lại không biết?” Tiếu Thiên Dương tà tà cười nói.

“Ngươi, ngươi chính là Tiêu Phàm?” Tả Giang Lê nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

“Ngươi chính là một trong tám người thừa kế Tu La Sơn, một kẻ phế vất nhất, Tả Giang Lê?” Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Tả Giang Lê nói, thần sắc không nổi lên chút gợn sóng.

Tả Giang Lê nghe vậy, khóe miệng co rút, cái gì gọi là kẻ phế vật nhất bên trong tám người thừa kế Tu La Sơn?

Đây là con mẹ nó lại nói linh tinh?

Nhưng hắn lại không biết phản bác như thế nào, luận thực lực, hắn đúng là một người kém cỏi nhất bên trong tám người thừa kế của Tu La Sơn, đây là sự tình mọi người đều biết.

Nếu như thực lực hắn đủ mạnh, hắn cũng không cần dùng độc dược để đối phó với Tiếu Thiên Dương cùng Kiếm La.

“Tả Giang Lê, ngươi không phải muốn giết chết công tử sao? Ngươi không phải nói hắn chán sống sao? Hắn ở ngay trước mắt ngươi kìa.” Tiếu Thiên Dương buồn cười nhìn Tả Giang Lê.

Tả Giang Lê nghe vậy, không khỏi run run, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ là khí tức trên người Tiêu Phàm tỏa ra, hắn biết rõ, không phải mình có thể địch lại.

Đùa gì vậy, Tiêu Phàm chính là người đã giết chết Tiếu Thương Sinh, nếu như hắn có thể giết chết Tiêu Phàm, vậy chẳng phải là hắn cũng có thể giết chết Tiếu Thương Sinh?

Nhìn thấy Tả Giang Lê vẫn bất động, nụ cười trên mặt Tiếu Thiên Dương chậm rãi thu hồi lại, nói: “Tả Giang Lê, ta xem ngươi mới đúng là chán sống!”

Tả Giang Lê nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, bị dọa đến lui ra phía sau mấy bước.

Ánh mắt Tiêu Phàm từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Tả Giang Lê, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác bên trong cơ thể Tả Giang Lê nắm giữ một cỗ khí tức khó mà hình dung, luồng khí tức kia, khiến hắn phải kiêng kị.

Nhưng biểu hiện sợ hãi của Tả Giang Lê lại không phải giả, điều này khiến Tiêu Phàm nhất thời nhìn không thấu hắn.

Dựa theo lẽ thường, nếu như Tả Giang Lê rất yếu, người như vậy không thể trở thành người kế thừa Tu La Sơn mới đúng.

“Hừ, Tiếu Thiên Dương, ngươi đừng đắc ý!” Tả Giang Lê bị Tiếu Thiên Dương chế giễu, phẫn nộ hung hăng đá về phía Tiếu Thiên Dương.

“Ngươi thực sự chán sống rồi?” Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, hung hăng đá ra một cước, đá vào phần bụng Tả Giang Lê, cả người hắn giống như diều đứt dây hướng bay vào trong Huyết Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.