Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 41: Tung Tích Của Hỏa Long




Tôi chia buồn với mẹ Walco, rồi kiếm cớ tìm con bé tóc đỏ mặc áo nhung đen.

Tôi tìm ra Mary Catherine trong góc phòng với mẹ nó, rồi phát hiện ra ông bạn già quý hóa Macklin Mullen của tôi và cháu nội Jack điển trai của ông ở quầy rượu tạm thời. Jack là luật sư như tôi, anh đang vơ vẩn lúc tôi đến gần. Hay quá. Tôi định chúc mừng anh sắp cưới vợ, hoặc bất kể việc gì.

Mack nhấp một ngụm whiskey và nặng nề dựa lên cây gậy đầy mấu màu đen, nhưng lúc ôm lấy tôi, vòng ôm của ông vẫn ấm áp và mạnh mẽ như trước đây.

- Bác chân thành mong cái ôm sẽ không bao giờ hết, Katie, - ông nói lúc chúng tôi buông nhau ra.

- Tạ ơn Chúa, Macklin, bác làm cháu vui lên đấy.

- Bác định nhờ cháu làm vụ này đây, cô gái thân mến của bác. Ba chàng trai chết thảm, vô nghĩa và bí ẩn. Hồi này cháu trốn ở đâu thế? Tất nhiên là bác biết nhiều thành tích của cháu, nhưng vẫn đợi được đích thân nâng cốc chúc mừng. Thực ra, bác đợi chuốc cho cháu say mèm kia! Sao trông cháu như một người xa lạ thế?

- Lời giải thích thông thường mất nhiều giờ lắm, nào cha mẹ cháu ở tận Saratosa, anh em tản mát mỗi người một phương. Cháu e rằng có một thực tế lâm ly là không muốn chạm trán Tom Dunleavy. Mà cháu lại vừa đụng phải anh ta.

- Thực tế luôn luôn lâm ly, phải không cháu? Chính vì thế ta tránh nó như tránh dịch. Đằng nào cháu cũng bất chợt gặp Dunleavy rồi, sao cháu không ra khỏi đây và gạt cái chuyện vớ vẩn, nho nhỏ ấy ra khỏi đầu? Như thế gần như là một thành tích rồi. Bác nghe nói mỗi năm anh ta được thanh toán khoảng một trăm giờ.

- Hơn thế nữa, sao cháu lại tha thứ cho anh ta và bỏ đi? Chuyện ấy đã gần mười năm rồi.

- Tha thứ? Bỏ đi? Kate Costello, cháu tha thứ vì cháu là người Ireland?

- Bác Macklin, bác làm cháu cười đây này, - tôi nói và đúng lúc đó, Mary Catherine lẫm chẫm chạy qua phòng và lao vào chân tôi. - Quên chuyện ấy đi, Mack ạ, đây mới là vấn đề thực sự với cháu và Montauk. Của hai người cháu yêu quý, một mới hai mươi tháng, còn người kia tám mươi tư tuổi.

- Nhưng Kate, cả hai chúng ta đều đi không vững. Cái gậy ngớ ngẩn này chẳng là gì ngoài một khúc không khí cổ lỗ sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.