Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 129: Đại kết cục (hạ)




Dịch: Lạc Cảnh Băng

Biên: KimoHanie

"Tại sao chúng ta lại phải chịu đựng cảnh này chứ, mệt quá, bao lâu nữa mới tới?"

Nhìn dốc núi trước mặt, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được thở dài:

"Không phải cậu rất thông minh sao, sao lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Sở dĩ chúng ta đi lạc đường, là bởi vì bị Hầu Tử mai phục.

Lần này Hầu Tử đuổi theo chúng ta đến tận đây, chắc chắn không chỉ có một mình hắn, có lẽ hắn đã chuẩn bị cả một binh đoàn. Cho nên, dù tôi có khả năng thuấn di, hắn cũng đã có biện pháp đối phó, trước sau gì cũng ra tay với chúng ta."

*Thuấn di: là từ bên Trung Quốc, có thể được xem như phép dịch chuyển tức thời.

Theo Hạ Thiên Kỳ khả năng thuẫn di của Sở Mộng Kỳ đích thực không lường trước được, bởi vì ở lại đây thì chỉ có thua thảm hại, nếu đánh không lại thì có thể chạy thoát.

Thật sự hắn rất thích kĩ năng này, nếu như hắn có khả năng thuấn di, cùng với thực lực, e rằng không có ai có thể là đối thủ của hắn.

Phải làm sao mới có thể chất của oan hồn, thật sự hắn không biết làm thế nào mới được như Sở Mộng Kỳ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đã cố gắng có được năng lực thuấn di của Quỷ Anh, hắn đã làm mọi cách, nhưng hắn cũng không biết hắn có học được gì không.

"Tôi nghĩ bọn chúng sẽ không mai phục trên đường, bởi vì nếu là tôi, tôi sẽ trở về thôn Thông Bắc, chờ ở đó chẳng phải tốt hơn sao?"

Hạ Thiên Kỳ ngẫm nghĩ một lát, nói:

"Rất có khả năng, nhưng tốt nhất là đi đường này. Nhưng nếu không phải chờ các cậu, tôi đã dùng thuật thuấn di mà rời đi rồi."

"Có phải thuấn di rất tiêu hao pháp lực không?"

Hạ Thiên Kỳ cũng mượn cơ hội này, hỏi Sở Mộng Kỳ vài điều.

"Đương nhiên, cho nên trừ khi là trường hợp cấp bách, nếu không tôi cũng không thèm dùng."

"Cô thuấn di như thế nào?"

"Anh không có năng lực thuấn di, anh hỏi làm gì?"

"Tôi có mà, nhưng tôi không dùng thôi." Hạ Thiên Kỳ cười khan một tiếng.

"Anh thật ngớ ngẩn, tại sao có mà lại không dùng." Nói xong, Sở Mộng Kỳ hoài nghi nhìn Hạ Thiên Kỳ, lắc đầu:

"Anh không có thể chất oan hồn, cũng không đạt tới cấp bậc ác quỷ. Cho nên anh sẽ không có khả năng thuấn di đâu."

"Cô cứ trả lời tôi là được, sao cứ thích nói nhảm vậy."

Hạ Thiên Kỳ ôm một tia hi vọng, hắn luôn có cảm giác hắn có thể dung hợp Quỷ Anh, có được toàn bộ năng lực của nó. Nhưng vì đó là năng lực của Quỷ Anh nên hắn mới không sử dụng.

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cô cũng bất đắc dĩ gật đầu:

"Được, tôi sẽ nói cho anh biết.

Đối với người có năng lực thuấn di, trong lòng họ sẽ tự nhận thức được. Anh muốn di chuyển đến vị trí nào, đó chính là phạm vi năng lực của anh.

Sau khi xác định vị trí, anh sẽ cảm nhận được một lực hút, sau đó thời gian sẽ chậm lại, anh sẽ đến được nơi anh muốn.

Cho nên, nói trắng ra, thuấn di cũng không có gì đặc biệt, chỉ là anh sẽ thấy thời gian trôi qua chậm hơn và di chuyển nhanh hơn.

Nhưng chúng ta không thể làm cho thời gian dừng lại, không thể dùng để giết người, chỉ có thể dùng để di chuyển."

Hạ Thiên Kỳ không lên tiếng, ngẫm nghĩ về những điều Sở Mộng Kỳ vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn núi đỉnh, sau đó thầm ghi nhớ vị trí, rồi hắn bắt đầu dùng tâm để cảm nhận lực hút mà Sở Mộng Kỳ nói, nhưng đến nửa ngày sau, hắn cảm thấy cũng chẳng có gì thay đổi.

Thấy Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, lộ vẻ thất vọng, Sở Mộng Kỳ trêu chọc:

"Thấy chưa, tôi đã nói anh không làm được mà."

Chỉ là Sở Mộng Kỳ không hề nghĩ tới, cô vừa nói xong, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên biến mất.

Trong chớp mắt, Hạ Thiên Kỳ đã xuất hiện ở dốc núi. Trong lúc Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đang vô cùng kinh ngạc thì đã nghe tiếng hét thảm của hắn lăn từ đỉnh xuống dốc núi.

"Này, hắn là quái vật sao? Sao hắn làm được vậy?"

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ có thể sử dụng thuật thuấn di mà âm thầm kinh hãi, còn Lãnh Nguyệt nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, nhàn nhạt nói:

"Hắn chính là quái vật."

Tuy bị ngã quá mạnh, nhưng sau khi bò dậy, Hạ Thiên Kỳ lại vô cùng hưng phấn, khoa tay múa chân các kiểu.

"Ha ha, đáng giá, có năng lực này, tôi có ngã bao nhiêu lần cũng đáng."

Hạ Thiên Kỳ hết sức vui vẻ, thật sự thì việc dung hợp với Quỷ Anh, hắn cũng chỉ nói cho có. Quỷ Anh lại chủ động để hắn dung hợp, cho nên hắn mới thành công.

Sau khi dung hợp với Quỷ Anh, hắn phát hiện mình đã mất đi khả năng ăn uống như người bình thường, hắn vô cùng hối hận, nhưng cũng chẳng hối hận được bao lâu, dù sao thuật thuấn di kia đối với hắn mới quan trọng.

Hạ Thiên Kỳ không biết mình có thể di chuyển bao xa. Trước đó, hắn sở dĩ không di chuyển thành công, là vì mức định trước quá xa, giống như Sở Mộng Kỳ đã nói, nó đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn.

Sau đó hắn thử lại thì phát hiện khoảng cách di chuyển của hắn rất ngắn, nhiều lắm cũng chỉ 10m.

Nhưng có còn đỡ hơn không, dù sao hắn cũng đã dung hợp với Quỷ Anh, nên bắt đầu từ cự li ngắn. 10 m không đủ để chạy, nhưng lại có thể hỗ trợ cho việc tấn công, như hổ thêm cánh vậy.

Cứ cho rằng bản thân có thuật thuấn di, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại sử dụng không hề thuần thục, bởi vì trong lúc hắn chuẩn bị, thì Lệ Quỷ cũng đã biến hoá khôn lường rồi.

"Xem ra sau này tôi cần phải luyện tập nhiều hơn."

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn nhìn về phía Sở Mộng Kỳ khoát khoát tay:

"Thế nào, có phải cô bị tôi dọa đến sắp tè ra quần rồi đúng không, cô còn không tin tôi có thể thuấn di đi."

"Được rồi. Đúng là tôi đã xem thường anh."

Sở Mộng Kỳ vẫn còn kinh ngạc vì Hạ Thiên Kỳ có thể sử dụng thuật thuấn di, nhưng trái lại, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt càng mạnh, cô cũng sẽ được bảo vệ.

Đi về phía trước, Hạ Thiên Kỳ vẫn đang luyện tập thuật thuấn di, nhưng quả thật giống Sở Mộng Kỳ đã nói, nó tiêu hao quỷ khí rất nhiều.

Sở Mộng Kỳ thuấn di tiêu hao quỷ lực, mà quỷ lực của cô thì lại giống pháp lực, nó có thể dùng để hoá phép.

Hạ Thiên Kỳ không có quỷ lực, chỉ có quỷ khí, nên không thể nào làm phép thuật, nhưng quỷ khí được dùng để tự vệ, huyễn hóa quỷ binh, rất quan trọng đối với hắn, cho nên cũng không thể tiêu xài tuỳ ý.

Trong lúc ba người Hạ Thiên Kỳ đi về phía thôn Thông Bắc, Hầu Tử và ba người khác cũng đã băng qua núi rừng, tiến vào thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.