Thú

Chương 41




Tiêu TRạm cảm thấy thế giới của bé tại một giây này mà sụp đổ hoàn toàn.

Mắt thấy người bạn tốt nhất của bé vì cứu bé mà đã chắn trước mặt bé, một loại gọi là máu bắn tung toé trên mặt bé, ấm áp, ướt át và dần trở nên lạnh buốt.

Bé còn không kịp đỡ được người Nam Cung Tiêu thì đã tuột xuống, hai bé lập tức tách ra, lập tức bé được nhiều thị vệ vây quanh, bé chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở những người này mà bất lực thấy Nam Cung Tiêu nằm trên mặt đất.

Bác nhỏ ơi! Bác nhất định cứu được Nam Cung Tiêu có phải không? Tiêu Trạm định kêu lên thì đã thấy bác nhỏ của bé quỳ gối bên cạnh Nam Cung Tiêu lệ rơi đầy mặt.

Không được! Bé không cho phpé như thế! Bé vẫn còn chưa đợi được tới đại hội thể dục thể thao lần sau để đánh bại cậu ta mà! Bé vẫn còn chưa cao hơn cậu ta mà! Sao thế nào mà cậu ta cứ vậy mà đi như thế chứ?

Tiêu Trạm muốn khóc, muốn kêu lên mà không phát ra âm thanh nào cả, cổ họn như bị đốt cháy vậy, cháy mãi làm mắt bé cay xè.

Bé biết rất rõ tử vong là cái gì, thật sự biết rất rõ.

Có thời điểm bé nuôi vẹt trong lồng thì nó đã nằm cứng ngắc rồi, có người nói cho bé biết nó chết rồi, cũng không thể nói chuyện cùng bé được nữa.

Chết rồi, có phải Nam Cung Tiêu đã chết rồi không hả?

Nhưng không ai có thể trả lời cho bé được.

“Trạm Nhi! TRạm Nhi! Con đừng có doạ ta nha! Trạm Nhi à?” Không biết chìm trong hỗn loạn bao lâu nữa, dường như có ai đang gọi bé vậy? Ôi, hình như là bác nhỏ vậy đó.

Tiêu Trạm mở bừng hai mắt, vừa lúc nhìn thấy bác nhỏ của bé đang cầm khăn tay ướt lau máu trên mặt cho bé, vô ý thức rụt lại.

Bé không muốn lau.

“Trạm Nhi, nghe lời bác đi, đem rửa mặt cho sạch nhé. Chúng ta không sao rồi, đã trở lại nơi trú quân rồi đó” Tiêu Tử Y cất giọng nhẹ nhàng êm ái, ôn nhu.

Tiêu Trạm cứ co người lại, lần thứ nhất không nghe thấy bác nhỏ nói gì.

Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của bé, lại nhớ tới một khuôn mặt nhỏ tái nhợt chưa rõ sống chết khác ở trong lều, cảm thấy ruột đau từng khúc.

“Bác….bác à, Nam Cung Tiêu….Nó đã chết rồi sao?” Giọng Tiêu Trạm yếu ớt như tơ nhận nghe nỉ non kinh hãi.

“Không sao đâu. Nó sẽ không chết đâu. chỉ bị thương nặng qúa thôi, đang bị hôn mê mà” Tiêu Tử Y cười lớn. Thực tế mọi chuyện cũng không tốt đến vậy. Nam Cung Tiêu bị mũi tên đâm xuyên qua bả vai, tuy Nam Cung Sanh đã quyết định rút mũi tên thật nhanh, đồng thời cũng đã điểm huyệt cầm máu cậu, nhưng máu vẫn chảy quá nhiều. Sau khi họ trở lại nơi trú quân, phát hiện ra do chuyện Hoàng thái tử bị đâm, nên kể cả hoàng đế và Hoàng hậu lẫn mọi người gần như đều đã cùng về đến cường Thượng Lâm. May là Tiêu Cảnh Dương có để lại một đội ngời ngựa bảo vệ Tiêu Trạm, trong đó có một đại phu đi theo, nếu không tính mạng Nam Cung Tiêu thật sự đáng lo ngại.

“Thật vậy sao?’ Tiêu Trạm kéo tay áo Tiêu Tử Y, sợ hãi hỏi han. Bé không tin, Nam Cung Tiêu chảy nhiều máu trước mặt bé như vậy…..

“Đúng, ta cam đoan đó” Tiêu Tử Y trịnh trọng gật gật đầu. “NHư vậy đi, hiện giờ Tiêu Trạm đi theo dì Lan thay quần áo được không? Nếu như Tiêu Nhi tỉnh lại thấy trên người con nhiều máu như vầy thì bị sợ thì phải làm sao đây?”

Tiêu TRạm nghiêng đầu nghe, cuối cùng vẫn quyết định nhảy xuống ghế kéo NHư Lan đi vào lều bên cạnh.

Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật không dễ dỗ Độc Cô Huyền đi, rồi nàng mới phát hiện ra Tiêu TRạm bị sợ choáng váng mà không nói được câu nào. Tiêu Tử Y dứng lên, mới phát hiện ra do ngồi xổm lâu quá, cứ động mạnh mà thấy đầu choáng váng, vịn lều đứng lên một lúc, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn chung quanh.

Bây giờ nàng đang ở trong cái lều này, Nam Cung Tiêu đang được đại phu cấp cứu. Tuy tình hình không khả quan, nhưng mà đại phu ở lại này lại là Cố Thần Y, vì thế Tiêu Tử Y nhìn hắn mà tự dưng không hiểu sao có cảm giác tin tưởng. còn bên ngoài cái lều này thì có tầng tầng lớp lớp binh sĩ bao bọc, đủ để ứng phó các tình huống khẩn cấp.

Tiêu Tử Y biết rõ hiện giờ nàng lo lắng không phải chuyện này, mà là Nam Cung Sanh đang đứng quay lưng im lặng cách nàng không xa đó. Tuy trên mặt hắn gần như không có biểu hiện gì, nhưng nàng có thể nhìn ra được, sau tấm lưng đó mà tay nắm chặt đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.

Nàng biết rõ, trong tay hắn đang nắm đuôi mũi tên kia, chính là mũi tên làm nam Cung Tiêu bị thương.

Tiêu Tử Y chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hắn, nhưng hình như hắn có vẻ không phát hiện ra nàng đến, ánh mắt cứ trôi đi tận đẩu tận đâu vậy.

Cảm thấy đau xót, Tiêu Tử Y duỗi hai tay ra, chủ động dựa voà ngực hắn.

Rốt cuộc Nam Cung Sanh cũng có phản ứng, do dự một lát, rồi vứt bỏ hết mọi nghĩ ngợi, ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Tiêu Tử Y thì thào vào lỗ tai hắn an ủi, “Không sao rồi, tất cả mọi chuyện sẽ lại ổn thôi”.

Thân hình Nam Cung Sanh bỗng run rẩy kịch liệt một lúc, hai tay càng ôm chặt thêm. Một lúc sau, giọng hắn đè nén run rẩy truyền tới tai nàng, ‘Ta nói câu đó không phải ý kia…Ít nhất cũng không phải để cho tiêu mà đi…”

“Muội biết rõ, biết rõ huynh không có ý đó mà” Lòng Tiêu Tử Y đau xót, càng ôm chặt hắn hơn. Nàng biết rất rõ ý hắn nói gặp chuyện không may không phải là thời khắc thốt ra câu đó.

“Ta cũng không để ý Tiêu Nhi cũng đang ở cùng một chỗ với Hoàng tôn điện hạ, nếu mà ta biết rõ….” Nam Cung Sanh rốt cuộc không nói được nữa. Cứ coi như hoàng tộc là tối cao vô thượng đi, hắn cho tới tận bây giờ cũng không cảm thấy hoàng tộc quan trọng hơn người nhà của hắn. Nhưng mà Tiêu TRạm chỉ là một đứa trẻ, cũng là một người vô tội. Chẳng lẽ hắn thật hi vọng người bị thương là hắn sao? Nam Cung Sanh cảm thấy cho dù mình có nghĩ vậy thì cũng nói không nên lời.

“Không sao rồi, không phải huynh sai, cũng không phải muội sai, cũng không phải Trạm Nhi sai. Sai đó là kẻ đứng đằng sau chỉ đạo người kia bắn tên thôi” Hiện giờ Tiêu Tử y cũng không muốn nghĩ gì nhiều. Nàng chỉ biết trong lòng hắn đang tự trách điều gì. Nàng biết rõ tất cả đều vô cùng xảo quyệt. Nếu không phải hắn bị triệu tập tới săn bắn, nếu không phải Đàm Nguyệt Li nói mấy câu vớ vẩn với nàng, nếu không phải Hoàng đế đề nghị dẫn Trạm Nhi đi theo, nếu không phải nàng muốn dẫn thêm mấy đứa nhỏ đi theo, nếu không phải Nam Cung Sanh giúp Nam Cung Tiêu chiến thắng đại hội thể dục thể thao….

Nàng biết rõ nàng và hắn đều cùng chịu trách nhiệm, nhưng mà họ cũng không phải muốn Nam Cung Tiêu bị thương như thế. Họ là chưa làm tròn trách nhiệm bảo hộ, nhưng rất khéo là trước khi sự kiện kia xảy ra, con sói này lại xuất hiện rồi mới bị tập kích, lại để cho họ tin rằng nguy hiểm đã qua, làm họ lơi lỏng cảnh giác. NHưng nếu muốn tự trách và hối hận thì nhất định phải tìm được kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này. Dù sao thì đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Nam Cung Sanh cũng rất rõ đạo lý này, vì thế trong chớp mắt hắn yếu tớt thì lại lập tức khôi phục bình thường, mượn động tác thân mật này của họ, thì thầm bên tai nàng, “Tin tình báo của chúng ta quá ít, nhưng tình hình hiện giờ cho thấy rõ ràng rất bất lợi với chúng ta. Nếu kẻ địch mà có chiêu cuối thì đơn giảnà hắn sẽ cắt đứt sự liên hệ giữa chúng ta với vườn Thượng Lâm rồi”

Tiêu Tử Y cả kinh, nói vậy thì hiện giờ không phải họ đang ở một mình đó sao? Ngẫm lại cũng có khả năng lắm, thân thể Hoàng đế cuối cùng cũng tựa như quả bom hẹn giờ vậy, Tiêu Cảnh Dương gặp chuyện không biết nặng hay nhẹ, nếu hôm nay là hôn mê bất tỉnh, thì Tiêu SÁch kia không phải là đơn giản lên nắm quyền ư?

Trong vô thức, tự nhiên Tiêu Tử y nghĩ đứng sau màn độc thủ là Tiêu Sách. Dù sao thì hoàng thái tử và Hoàng tôn điện hạ cũng đồng thời hặp chuyện, người được lợi nhất trừ chú ra thì còn ai nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.