Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 1: Rất nhiều dấu hôn




“Báo --- Hoàng thượng, vi thần nhận được mật thư của Tướng quân, biên quan sợ rằng --- sợ rằng sắp thất thủ!” Một thị vệ vội vội vàng vàng xông vào Ngự thư phòng bẩm báo.

“Cái gì! Một đám phế vật!”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, tức giận nói, hắn vung tay lên, mấy chục món đồ ngọc cực phẩm trang trí trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Thị vệ tiến vào bẩm báo không khỏi lo sợ, không cách nào tiếp nhận được cơn tức giận mãnh liệt của Hoàng thượng. Mà chuyện như vậy, Hoàng thượng không tức giận mới là lạ, Đỗ Vũ tướng quân được xưng là thường thắng tướng quân liên tiếp chiến bại, khiến biên quan thất thủ!

“Ngươi! Mau truyền Binh bộ thượng thư và Hữu thừa tướng vào yết kiến!”

Binh bộ thượng thư Doãn Hạng Thanh và Hữu thừa tướng Trần Lĩnh vào yết kiến, dĩ nhiên bọn họ đã biết được tin tức này, dọc đường đi Hữu thừa tướng Trần Lĩnh cũng có chút lo sợ, không biết nên trả lời những chất vất kế tiếp của Hoàng thượng như thế nào. Ngược lại, vẻ mặt của Binh bộ thượng thư Doãn Hạng Thanh vẫn không đổi sắc như cũ.

Quan vị của Doãn Hạng Thanh là được kế thừa từ phụ thân hắn, phụ thân hắn từng là Chiến đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến một đời của Bắc Thần quốc, ba năm trước ngoài ý muốn bỏ mình trên chiến trận, Doãn Hạng Thanh gần mười tám tuổi liền ngồi vào vị trí vô cùng quyền thế đó. Mới vừa nhậm chức thì mọi người đều không phục, nhất là các đại thần thế hệ trước, ba năm qua, Doãn Hạng Thanh hắn dùng thủ đoạn cứng rắn hà khắc, không chỉ thu phục được những người chống đối mà còn giúp chiến sự của Bắc Thần quốc tiến thêm một bước.

Tuổi còn trẻ, lại có mười phần lạnh nhạt, chính là nói về Doãn Hạng Thanh.

“Hai người các ngươi, xem phong thư này một chút đi! Xem xong lập tức nghĩ cách cho trẫm!” Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu chặt chân mày, ném mật thư thị vệ đưa tới cho Doãn Hạng Thanh và Trần Lĩnh.

Trong mật thư viết rõ ràng “Biên quan sắp thất thủ!” Năm chữ lớn bằng máu, mặc dù trước đó đã biết chuyện này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi chấn động, phong mật thư này, rõ ràng là dùng máu tươi để viết, trên tờ giất còn có thể ngửi thấy được mùi máu tanh, có thể thấy chiến sự rất thảm thiết.

“Hoàng thượng, này… vi thần có một kế! Không biết có nên nói hay không?” Trần Lĩnh mở miệng nói trước.

“Nói!”

“Vi thần nghe nói Thái tử Nam Lâm quốc vẫn chưa có Thái tử phi, không bằng ta gả nữ tử nào chưa có hôn sự cho Thái tử Nam Lâm quốc, điều kiện trao đổi là xin Nam Lâm quốc trả lại mười năm tòa thành trì biên quan lại cho ta, cũng coi như vĩnh viễn hữu hảo!” Trần Lĩnh vuốt râu dài của hắn, nói từng câu từng chữ.

“Ý của Trần ái khanh là hòa thân?” Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi ngược lại.

“Hoàng thượng anh minh!” Trần Lĩnh ôm quyền đáp.

“Hoàng thượng, như vậy không được, nếu như chúng ta hòa thần, chẳng phải là yếu thế trước rồi sao? Nam Lâm quốc sẽ cho rằng Bắc Thần quốc chúng ta không có sức chống lại, vạn nhất hòa thân không được, ngược lại Bắc Thần quốc ta còn đị đâm một nhát sau lưng, chẳng phải càng thêm phiền toái sao?” Doãn Hạng Thanh bình tĩnh trước sau như một, khi hắn nghe xong đề xuất của Trần Lĩnh sắc mặt không khỏi thay đổi, hắn tỉnh táo phân tích nói.

“Vậy theo Doãn ái khanh nên làm như thế nào?” Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy lời của Doãn Hạng Thanh cũng có mấy phần đạo lý, vì vậy muốn nghe ý kiến của Doãn Hạng Thanh một chút.

“Theo vi thần thấy, không bằng phái thêm binh lực, lệnh cho các tướng quân khác nhanh chóng chạy tới biên quan trợ giúp Đỗ Vũ tướng quân!” Doãn Hạng Thanh trả lời, không nhìn ra vẻ mặt của hắn.

“Doãn thượng thư, ngươi đừng quên, hôm nay trong triều đã không còn Đại tướng quân. Huống chi ngươi thân là Binh bộ thượng thư, chẳng lẽ lại không biết tình hình binh lực của Bắc Thần quốc hiện nay như thế nào! Hiện tại, không có thừa binh lực có thể tiếp viện biên quan!” Trần Lĩnh cười nói, trong mắt mang theo vào phần khinh bỉ nhìn Doãn Hạng Thanh. Từ trước đến giờ Trần Lĩnh rất chướng mắt Doãn Hạng Thanh, người này còn nhỏ hơn nhi tử hắn, vậy mà lại ngồi ngang hàng với hắn, cùng quản lý chung binh lực của cả Bắc Thần quốc. Thậm chí ở một mức độ nào đó, Doãn Hạng Thanh còn dựa vào uy của phụ thân hắn lúc sinh tiền, thậm chí còn cao hơn Trần Lĩnh, dĩ nhiên là khiến Trần Lĩnh bất mãn không thôi.

Những chuyện này, thân là Binh bộ thượng thư sao Doãn Hạng Thanh lại có thể không biết, nhưng, không có người nào chú ý tới, trong mắt Doãn Hạng Thanh xuất hiện cảm giác khát máu và lạnh lùng.

“Doãn thượng thư, Trần thừa tướng nói không sau, quả thật hôm nay trong triều không có cách nào chống đỡ được nhiều chiến trường! Thân thể Triệt nhi… cũng không thể ra chiến trường nữa!” Giọng nói của Hiên Viên Ngạo Thiên giống như già đi thêm nhiều tuổi.

Mấy ngày trước, vết thương ở chân của Định Bắc vương Hiên Viên Triệt lại tái phát, là bị thương trên chiến trường nhiều năm trước, mặc dù đã chữa khỏi, nhưng lại thường xuyên tái phát, mỗi lần tái phát đều đau đớn, thậm chí không thể xuống đất đi lại. Nếu không, lần này có thể giành lại biên quan, hoặc có lẽ còn có thể cứu. Phải biết, Hiên Viên Triệt là Định Bắc vương bách chiến bách thắng, Vương gia a định Bắc Thần quốc!”

Nhưng, thế sự khó liệu!

Người bên ngoài nhìn vào, Bắc Thần quốc là một lãnh thổ có diện tích bạt ngàn, giàu có, là quốc gia có thực lực cường thịnh, nhưng chỉ có những đại thần bọn họ mới biết, những thứ này chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, từ nhiều năm trước tới nay, vấn đề tham ô thủ bại đã ăn mòn quốc khố Bắc Thần quốc một cách trầm trọng, ngay cả những võ tưỡng cũng bắt đầu trải qua những ngày thanh bình, bỏ bê huấn luyện, đã sớm không còn là những nam nhi dũng mãnh như năm đó.

Bắc Thần quốc đã sớm bị vơ vét trống rỗng từ lâu, nếu không một cuộc tranh đoạt biên quan nho nhỏ sao lại có thể liên tiếp thất bại như vậy được? Hơn nữa vấn đề đã lên cao đến mức trở thành vấn đề nghiêm trọng của quốc gia rồi.

“Theo ý Hữu thừa tướng nói mà làm!” Hiên Viên Ngạo Thiên nói, “Thương lượng một chút xem ai sẽ là người gánh trọng trách đi hòa thân?”

Doãn Hạng Thanh thấy đại cục đã định liền không nói gì thêm, hoặc có thể ở một trình độ nào đó, Doãn Hạng Thanh thích nghe quan sát kết quả hơn, dĩ nhiên cái này để nói sau.

Trần Lĩnh không khỏi đắc ý, giống như bị Doãn Hạng Thanh chèn ép quá lâu, chỉ một đề nghị liền được Hoàng thượng công nhận, vì thế hắn nhìn Doãn Hạng Thanh cười đắc ý, Doãn Hạng Thanh cũng không để ý tới. Trần Lĩnh rõ ràng là hiểu lầm bộ dạng của Doãn Hạng Thanh, hắn cho là đã làm tiêu tan nhuệ khí của Doãn Hạng Thanh, vì vậy, cười càng thêm đắc ý. Ai ngờ, chẳng qua là từ trước đến giờ tính tình của Doãn Hạng Thanh đều lạnh nhạt lạnh nhạt như vậy mà thôi.

“Vi thần có một người, là nữ nhi của Tả thừa tướng Phượng Vô Song!” Trần Lĩnh bẩm tấu nói.

“Phượng Vô Song? Ngươi thật to gan! Chẳng lẽ Trần ái khanh quên, nàng được người kia che chở! Người kia là người chúng ta không thể chọc nổi! Chẳng lẽ Trần ái khanh muốn Bắc Thần quốc chúng ta diệt vong!” Hiên Viên Ngạo Thiên giận dữ, chọn thứ người như thế, hắn tình nguyện không chọn.

Thà bị mấy biên quan, cũng không thể đắc tội với người kia!

“Hoàng thượng bớt giận, để vi thần giải thích một chút!” Trần Lĩnh sợ hãi quỳ xuống đất, dập đầu, chỉ sợ Hoàng thượng không muốn nghe hắn giải thích. Nguyền rủa mất lớn, cái tội danh lớn như vậy, Trần Lĩnh hắn cũng không muốn đeo.

“Nói, trẫm muốn nghe một chút xem ngươi giải thích thế nào!” Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày nói.

“Hoàng thượng, thân phận của Phượng Vô Song ở lại Bắc Thần quốc ta, sớm muốn gì cũng mang đến tai vạ cho Bắc Thần quốc, nếu nhân cơ hội này đưa nàng đi, sau này chẳng phải Bắc Thần quốc sẽ ít đi một tai họa ngầm sao!” Trần Lĩnh giải thích.

“Vậy sẽ giao phó với người kia như thế nào, loại hòa thân này không phải là chuyện đùa!” Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi. Mặc dù người kia không nói quan hệ với hắn với Phượng Vô Song như thế nào, nhưng nhìn biểu hiện che chở của người kia với Phượng Vô Song, nếu Phượng Vô Song gả cho người khác, hắn không cách nào tưởng tượng được người kia sẽ tức giận lớn bao nhiêu.

“Hoàng thượng, người yên tâm, chúng ta có thể đổ thừa chuyện này cho Nam Lâm quốc!” Trần Lĩnh cười gian nói.

“Ý của Trần ái khanh là, nói Nam Lâm quốc muốn Phượng Vô Song hòa thân?” Trong phút chốc Hiên Viên Ngạo Thiên liền hiểu ý của Trần Lĩnh, chỉ là một vở diễn vu oan giáng họa mà thôi.

“Hoàng thượng anh minh!” Trần Lĩnh hô.

“Được! Chuyện này liền giao cho Doãn ái khanh đi làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.