Thú Tùng Chi Đao

Chương 27




Trương Dương tới trước mặt Hạng Thành thì cười nói: "Bí thư Hạng, tôi hôm nay tới là để báo cáo chút chuyện với ngài."

Hạng Thành rất khách khí chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện: "Ngồi đi!"

Trương đại quan nhân sau khi ngồi xuống thì nói: "Bí thư Hạng đứng trách, tại hắn thường xuyên nhằm vào tôi."

Hạng Thành nói: "Đều là đồng chí của mình cả, trên công tác có chút va chạm cũng là điều khó tránh khỏi, trăm ngàn đừng để trong lòng." Thật ra bản thân y cũng hiểu, Trương Dương và Văn Hạo Nam tuyệt đối không phải là đơn giản có va chạm trong công tác.

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng đang tức à?"

Hạng Thành thở dài nói: "Có thể không tức ư? Hôm nay là ngày gì chứ, cấp trên đã dặn đi dặn lại nhất định phải yên hổn, tôi sợ gặp chuyện không may thì càng gặp chuyện không may. Anh nói thử đi, sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, tôi không có một ngày được thái bình, vừa rồi chỉ nói hắn có mấy cậu hắn không ngờ đã trả treo tôi rồi."

Trương Dương nói: "Đây là hắn không đúng, trong mắt không có lãnh đạo."

Hạng Thành nghĩ thầm anh cũng chẳng hơn gì đâu, lúc trước cũng chọc giận tôi không ít, nhưng hiện tại lấy Văn Hạo Nam ra so sánh với Trương Dương thì phát hiện thằng ôn này so với Văn Hạo Nam thì thuận mắt hơn. Nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của Trương Dương và Văn Hạo Nam, cũng phối hợp nói: “Vừa rồi anh nói gì vậy? Văn Hạo Nam vinh thăng ư?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài vẫn chưa biết à, tôi vừa mới nhận được tin tức, thính công an tỉnh đã quyết định để Văn Hạo Nam tới Nam Tích đảm nhiệm chức cục trưởng công an, để cục trưởng công an Nam Tích Triệu Quốc Cường tới Bắc Cảng nhậm chức."

" Thật ư?"

" Tôi còn có thể lừa ngài chắc, tin tức tới từ chỗ Cao thính đó."

Hạng Thành gật đầu, trong lòng lập tức cảm thấy vui sướng. Nhưng lập tức y lại cảm thấy chuyện này cũng chưa chắc đã là kinh hỉ lớn, Văn Hạo Nam đi thì Triệu Quốc Cường tới, cục trưởng công an Bắc Cảng thường xuyên thay đổi đã nói rõ một chuyện, đó chính là cấp trên rất không hài lòng với tình hình trị an của Bắc Cảng, Hạng Thành nói: "Hắn đi rồi cũng tốt, ở trên vị trí cục trưởng Bắc Cảng tuy rằng gian không lâu, nhưng lại liên tiếp xảy ra không ít chuyện." Y không tiếp tục nói chuyện này nữa mà bảo với Trương Dương: "Sao rồi? Gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?"

Trương Dương nói: "Chuyện phải quản ít hơn so với trước đây, nên cũng nhàn hơn."

Hạng Thành biết hắn đang ám chuyện quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị bắt thu hồi, Hạng Thành thở dài: "trong chuyện này tôi cũng vô cùng khó hiểu. Bất kể là như thế nào cũng cố gắng công tác nhé."

Hôm Mùng một tháng bảy, các nơi đều tổ chức đủ loại hoạt động vui chơi giải trí chúc mừng Hongkong trở về. Trương đại quan nhân tham gia tiệc pháo hoa do thành phố Bắc Cảng tổ chức, xem xong pháo hoa, sau khi biểu diễn văn nghệ kết thúc thì hắn liền đi ngay, nhớ tới hôm nay còn là ngày ngày kết hôn của Thường Hải Long, mình cuối cùng vẫn không thể rảnh để tham gia, Trương Dương gọi điện thoại cho hắn, ở trong điện thoại gửi lời chúc mừng Thường Hải Long và Tiết Yến. Thật ra hai người bọn họ vốn cũng không định làm lớn, sau ba ngày nữa thì đi du lịch Đông Nam Á.

Khi Trương đại quan nhân đi về phía thì gặp giám đốc đài truyền hình Bắc Cảng Nghiêm Mộ Vân.

Diễn xuất tối nay. Đài truyền hình Bắc Cảng quay trực tiếp hiện trường thành phố, thân là giám đốc đài truyền hình, Nghiêm Mộ Vân cũng khá coi trọng việc này, đích thân tới hiện trường phụ trách chỉ huy, nhìn thấy Trương Dương từ đằng trước đi tới, Nghiêm Mộ Vân vẫy vẫy tay với hắn.

Trương đại quan nhân vừa hay đã trò chuyện xong với Thường Hải Long. Hắn đút di động vào túi, cười nói: "Giám đốc Nghiêm, tối nay ăn mặc đẹp quá."

Nghiêm Mộ Vân mặc váy màu lam, thanh lịch mà không mất đi sự trang trọng, cô ta cười nói: "Trương Dương à Trương Dương, anh đừng có lấy bà già tôi ra đùa." Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng rất thoải mái, mỗi người đàn bà đều hy vọng được người khác khen là xinh đẹp, Nghiêm Mộ Vân cũng không ngoại lệ, huống chi cô ta vẫn luôn khá tự tin với bề ngoài của mình, tuy rằng hiện tại đã lớn tuổi, nhưng cô ta bảo dưỡng thích đáng, phong vận và khí chất vẫn rất nổi bật trong lứa tuổi.

Trương Dương nói: "Tôi cũng bực lắm cơ, vì sao khi tôi nói thật thì người khác luôn không tin?"

Nghiêm Mộ Vân nói: "Coi như là anh nói thật, Trương Dương à, vừa rồi tôi còn cùng Vũ Ý nói về anh, gần đây sao không thấy mặt anh, chà chà, đã học được ẩn mình rồi à."

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Súng bắn chim đầu đàn, nói nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt."

Nghiêm Mộ Vân nói: "Lời này không giống với phong cách của anh."

Trương Dương nói: "Ngã một lần rồi, hiện tại tôi mới biết, mang theo cái đuôi làm người mới là chân lý của nhân sinh."

Nghiêm Mộ Vân nói: "Anh không diễn xuất à?"

Trương Dương nói: "Tôi còn phải chạy sô, giờ về Tân Hải đây."

Nghiêm Mộ Vân nói: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tối nay cũng có biểu diễn pháo hoa, phó bí thư Cung đang ở bên kia." Cô ta có chút cứ thích nhắc tới chuyện không nên nhắc.

Trương Dương cười nói: "Hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu do hắn quản, hắn không đi thì ai?" Hắn không muốn nói chuyện nhiều với Nghiêm Mộ Vân, Nghiêm Mộ Vân tạo cho hắn cảm giác không quá tốt, nữ nhân này quá mức vụ lợi, nói chuyện vài câu rồi cáo từ.

Pháo hoa của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải rất rực rỡ, cơ hồ tất cả lãnh đạo chủ chốt của Tân Hải đều tới hiện trường xem, cùng vui với dân, chỉ độc có thiếu bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương. Rất nhiều người đều chú ý đến điểm này, nhưng sự chú ý của rất nhiều người đều tập trung trên người phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, trong mắt những người này, Cung Kì Vĩ là người cầm quyền ở Bắc Cảng trong tương lai, Trương Dương chỉ là một ngôi sao nhỏ sắp tàn.

Nhưng Trương Dương đối với một số người có ý nghĩa bất đồng, Kiều Mộng Viện cũng tham gia tiệc pháo hoa của Tân Hải, nhưng cô ta đã sớm rời đi, tới ô tô của mình, bấm điện thoại cho Trương Dương: "Đang ở đâu đấy?"

Trương Dương nói: "Trên bờ cát của vịnh Sừng Hươu, ở đây vừa hay có thể nhìn thấy pháo hoa của khu bảo lưu thuế nhập khẩu."

" Anh chờ tôi!"

Mười phút sau Kiều Mộng Viện xuất hiện trên bờ cát của vịnh Sừng Hươu, cô ta quả nhiên nhìn thấy Trương Dương dưới ánh trăng, thằng cha này để chân trần, hai tay chống nạnh đứng trên bờ cát gần biển, mặc cho sóng biển vỗ vào hai chân, không biết vì sao, trong mắt Kiều Mộng Viện, hắn thoạt nhìn rất kiệt ngạo bất tuân, không ai bì nổi, tràn ngập sự mê muội.

Trương Dương xoay người, nở nụ cười chiêu bài với Kiều Mộng Viện: "Biết cô sẽ nhớ tới tôi mà!"

Kiều Mộng Viện cởi giầy, cũng đặt giầy trên bờ cát như Trương Dương, để hai chân trần giẫm lên bờ cạnh lạnh, cô ta đi về phía Trương Dương, Trương Dương thì lại xoay người bước về phía cô ta, Kiều Mộng Viện dừng chân phương tâm trong lòng bỗng dưng thấy hoảng loạn.

Trương Dương khi còn cách cô ta một thước thì dừng lại, vẫn mỉm cười thản nhiên.

Kiều Mộng Viện nói: "Tối nay anh cười trông rất quỷ dị."

Trương Dương nói: "Đó là bởi vì trong lòng cô có quỷ."

"Ồ!" Kiều Mộng Viện cười một tiếng rồi chợt cắn cắn môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.