Thư Từ Xuân Oanh

Chương 44




Bên này lão thái thái lưu lại Vương thị nói chuyện, những người khác đều đi ra Như Ý Đường.

Nhị phu nhân Cố thị. Nghĩ tới dáng dấp hôm nay của lão thái thái, nói: "Đúng là đã lâu ta chưa thấy qua lão thái thái cao hứng như vậy rồi." Sau đó nói với Tiết Thành bên cạnh, "Con cũng 17 tuổi, đến cuối năm nhị đường huynh của con thành thân, sang năm nên đến phiên con. Con xem Tiết Nhượng hôm nay, một người ít nói kiệm lời, thế mà hôm nay lại rạng rỡ như vậy, thật tốt a."

Tiết Thành lại chu mỏ: "Nếu con có thể lấy được nương tử mỹ mạo giống vậy, con cũng rạng rỡ nha."

Từ nhỏ Tiết Thành được Cố thị sủng ái, tính tình tuy giống phụ thân Tiết Nhị gia, nhưng lại là người phong lưu yêu thích sắc đẹp, trước kia hắn cũng có thấy Chân Bảo Lộ vài lần, lần nào nhìn đều không dời mắt nổi, thế nhưng Chân Bảo Lộ là hòn ngọc minh châu trên lòng bàn tay phủ Tề Quốc Công, cho dù ngẫu nhiên tới phủ An Quốc Công của bọn họ, cũng chỉ ở Hương Tuyết ổ của Tiết Nghi Phương, hắn có muốn gặp cũng khó khăn. Trái lại hai năm qua lại chưa từng thấy, chỉ là mới vừa rồi, Chân Bảo Lộ chải búi tóc phụ nhân đứng bên cạnh Tiết Nhượng, nếu không có Cố thị nhắc nhở, sợ là Tiết Thành luống cuống rồi.

Cố thị liếc xéo hắn: "Con nhớ kỹ cho ta, bên ngoài con trêu chọc ai như thế nào cũng không sao, nhưng đây là đại tẩu của con, con hãy tôn trọng một chút đi!" Thấy bộ dáng nhi tử như nước đổ đầu vịt, Cố thị giận dễ sợ, nghiêm túc nói: "Con không thấy đại ca con yêu thương thê tử có bao nhiêu à, Tiết Nhượng bây giờ không giống ngày xưa, con đừng có trêu chọc vào!"

Cố thị không thích Vương thị, nhưng Vương thị thân là phu nhân Quốc Công, chủ trì việc nội trợ trong phủ An Quốc Công, dù bà không thích, cũng phải nể mặt bà ta. Xưa nay bà không quen nhìn bà ta ra vẻ, cũng biết bà ta ngóng trông con trai của mình có thể thành thân sớm, không ngờ Tiết Nhượng nhanh như vậy đã thành thân rồi. Trong lòng Vương thị không thoải mái, bà đã cảm thấy dễ chịu, nên khi nhìn vị tân nương tử này, đều cảm thấy thuận mắt rất nhiều.

Tiết Thành thầm nghĩ: Lời này còn cần người nói sao? Tuy Chân Bảo Lộ đẹp, hiện giờ đã là thê tử của đường huynh. Mà vị đường huynh này, nửa điểm hắn cũng không dám đắc tội đâu.

Tiết Thành nhíu mày, cũng không biết sao lại thế này, lúc trước Tiết Nhượng không như thế nào, nhưng hắn nhìn thì đã thấy sợ hãi. Trong lòng hắn cáu kỉnh, thấy Tiết Nhượng từ nhỏ không có mẫu thân, lại có phúc khí, cưới được một thê tử xinh đẹp vô song còn môn đăng hộ đối. Hắn nói: "Nhi tử đi phòng sách một chút..."

Như vậy đã nghênh ngang tiêu sái đi rồi.

Cố thị nhíu mi lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này..."

Tiết Thành không học vấn không nghề nghiệp, đi phòng sách đương nhiên chỉ là tùy tiện tìm cớ. Hắn đi ngang qua hồ sen, thấy Chu Sính Đình đứng ở đàng kia, hào hứng nghênh đón: "Sao Chu biểu muội lại ở chỗ này?"

Chu Sính Đình nhìn thấy Tiết Thành, ánh mắt có chút né tránh, chậm rãi rũ mắt nói: "Thành biểu ca."

Tiết Thành nhìn bộ dạng rụt rè đoan trang của Chu Sính Đình, trong lòng mỉm cười, trong đầu nàng ta đang suy nghĩ gì, sao hắn không biết? Hắn xì khẽ một tiếng, đưa tay nắm tay nàng.

"Thành biểu ca!" Chu Sính Đình bị dọa giật mình, nhưng không dám lớn tiếng kêu hô, chỉ giãy giụa nói, "Thành biểu ca đừng như vậy..."

Tiết Thành lại không buông tay, nhìn nha hoàn sau lưng nàng muốn tiến lên ngăn cản, lườm nàng ta một cái: "Ta chỉ nói mấy câu với Chu biểu muội, nếu ngươi muốn làm lớn chuyện..."

Chu Sính Đình vội vàng dùng mắt ra hiệu cho nha hoàn, rồi sau đó run rẩy nhìn Tiết Thành, hai mắt tội nghiệp nói: "Tiết biểu ca muốn nói gì cùng Sính Đình?"

Tiết Thành nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, cực kì hưởng thụ. Tuy rằng Chu Sính Đình không mỹ mạo bằng Chân Bảo Lộ, nhưng mảnh mai dịu ngoan, đừng nhìn nàng mảnh khảnh, nhưng dáng người không tệ, còn lớn hơn Chân Bảo Lộ hai tuổi, thân người đã hoàn toàn  phát dục, hiện nay bởi vì khẩn trương, hai luồng trước ngực lên lên xuống xuống, Tiết Thành nhìn đến trợn trắng mắt.

Tiết Thành ghé sát vào nàng hơn, ngửi mùi thơm trên người Chu Sính Đình: "Ngươi yêu thích đại ca ta, ta biết. Chu biểu muội, hôm nay ngươi không có tới Như Ý Đường, nên không thấy được, đại ca của ta đối với đại tẩu tốt bao nhiêu, hai người đứng cùng một nơi, quả nhiên là trời sinh một đôi. Mới vừa rồi ta nhìn vị đại tẩu này đi tới, tư thế đi đường... chậc chậc, cũng không biết hôm qua đại ca đã dày vò nàng ta như thế nào. Bất quá cũng thế, một mỹ nhân yểu điệu như vậy, người nam nhân nào còn khống chế được?"

Suy cho cùng Chu Sính Đình là cô nương chưa lấy chồng, làm sao chịu được lời nói thô tục ô uế loại này, gương mặt lập tức ửng hồng, nói: "Ngươi đừng nói nữa."

Tiết Thành nói: "Tốt, ta không nói. Chu biểu muội, nói thật, ta rất thích ngươi. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền nói với tổ mẫu, cưới ngươi vào cửa, có được hay không?"

Chu Sính Đình ngẩn ra. Trong lòng nàng đều là Tiết Nhượng, Tiết Thành làm sao vào được mắt nàng? Lúc này liền cự tuyệt.

Tiết Thành trầm mặt, khôi phục lại rồi cười: "Chu biểu muội không cần phải gấp gáp trả lời, hãy cẩn thận suy nghĩ, hả?" Hắn giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, nhìn bộ dáng mềm mại của nàng run rẩy, tươi cười trên mặt càng sâu, lúc này mới buông nàng ra.

Chu Sính Đình sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng đi trở về.

Mà Tiết Thành đứng tại chỗ, sửa sang lại ống tay áo của mình, nhìn theo bóng lưng Chu Sính Đình đi xa, vòng eo thuôn thuôn, đi đường giống như cành liễu.

Lại nói ở trong Như Ý Đường, lão thái thái lưu lại Vương thị, nói: "Khi Tiểu Lộ sống ở phủ Tề Quốc Công, trải qua cuộc sống kim tôn ngọc quý, phụ thân nàng sủng nữ nhi có tiếng trong Hoàng Thành, lúc này Tiểu Lộ gả gấp, vì Nhượng nhi của chúng ta, ngay cả trường nữ học cũng không đi, ủy khuất như vậy cũng không thể để nàng nhận không. Ngươi là chủ mẫu, thường ngày chủ trì việc nội trợ, tuy nói không thể thiên vị, nhưng cũng phải quan tâm đến Tứ Hòa Cư một chút, tuyệt đối không thể để Tiểu Lộ nhận ủy khuất gì."

Vương thị vốn đã không thoải mái, nghe lão thái thái nói như vậy, trong lòng tức giận đến hoảng sợ. Gả gấp? Đội ngũ đón dâu dọc theo sông đào bọc cả Hoàng Thành, diễn tấu sáo và trống không biết có bao nhiêu phong quang, sính lễ lễ hỏi trước kia đích xác thật dài, cho đủ mặt mũi, trong viện còn có sân khấu, hái xướng sáu ngày, nếu như vậy mà coi như gấp gáp, hôn lễ nhà người ta còn có thể kêu là hôn lễ sao?

Bất công như vậy cũng rất quá rồi.

Trong lòng Vương thị căm giận, trên mặt lại nhẹ nhàng đáp ứng, nói: "Con dâu đã biết."

Bà tươi cười dịu ngoan, tiếp tục nói, "Trong ngày thường con dâu sẽ chiếu cố Tiểu Lộ. Phàm là có cái gì, con dâu nhất định cho Tứ Hòa Cư một phần tốt nhất."

Lúc này lão thái thái mới hài lòng mỉm cười.

Sau khi Vương thị lui ra, Lâm má má mới bưng ly trà đến trong tay lão thái thái, nói: "Người bất công như vậy, không sợ phu nhân không thoải mái sao?"

Xưa nay lão thái thái không thiên vị, dù là cháu gái Tiết Nghi Phương mà bà yêu thương, cũng sẽ không thiên vị rõ ràng. Hiện giờ thê tử của trưởng tôn mới vừa vào cửa, đã yêu thương như thế, cũng khó trách Lâm má má tò mò.

Bà tiếp nhận ly trà, uống một ngụm, mới nói: "Nhượng nhi là một hài tử thương cảm, trước đây ta không chú ý hắn, trong lòng cũng có chút áy náy, nhưng không có cách nào khác để bù đắp. Hiện nay hắn đã thành thân, còn rất để tâm đến Tiểu Lộ, ta không để Tiểu Lộ nhận một điểm ủy khuất, coi như là bồi thường cho hắn."

Người con dâu này, ít nhiều gì cũng có tức giận, lão thái thái làm như thế, thái độ của Vương thị cũng sẽ không hoàn toàn thay đổi, nhưng nhìn lão thái thái, nàng cũng sẽ không quá phận khó xử tân nương tử.

Lão thái thái thở dài nói: "Thừa dịp ta còn ở đây, muốn che chở hai hài tử này."

Lâm má má vội nói: "Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Lão thái thái mỉm cười, bà không hy vọng xa vời sẽ sống lâu trăm tuổi, chỉ nghĩ đến bộ dáng ân ái của hai hài tử, nhân tiện nói: "Có thể sớm được ẩm chắt trai trắng trẻo mập mạp là được rồi."

Bên trong Tứ Hòa Cư.

"Ừm... Nhẹ chút."

Chân Bảo Lộ nằm sấp trên giường la hán, để Tiết Nhượng nắn eo cho nàng. Lực tay của nam nhân thật lớn, không điều khiển được lực đạo.

Tiết Nhượng đã rất nhẹ, không ngờ thê tử vẫn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, ghét bỏ hắn mạnh tay. Bất quá nghĩ tới tối hôm qua nàng điềm đạm mềm mại, cả người non mềm tựa như đậu hủ, hắn thoáng dùng lực, liền lưu lại dấu tay. Tiết Nhượng khẽ xoa bờ eo của nàng, eo thon như vậy, không đủ một nắm tay, giống như chỉ gập lại là có thể bẻ gẫy, mà phía dưới được làn váy bao bọc là hai phần mềm mại đầy đặn, lại càng khiến hắn nghĩ muốn hung hăng cắn lên vài cái.

Tiết Nhượng nghe nàng thoải mái kêu lên hừ hừ, biết lực đạo này vừa vặn tốt, lại thấy nàng nghiêng mặt dựa lên gối dựa màu đỏ thêu uyên ương hí thủy, đôi mắt hơi hơi híp lại, hắn kề sát tới, kêu: "Tiểu Lộ."

Lúc này Chân Bảo Lộ mới tỉnh táo chút, lông mi khẽ run, mở mắt.

Tiết Nhượng mỉm cười, vỗ về mặt nàng nói: "Ta ôm nàng lên giường ngủ."

Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng Tiết Nhượng ôn nhu chu đáo, không thể sinh tức giận. Bộ dạng này của nàng, còn không phải do hôm qua hắn náo động sao. Lúc trước nàng từng nghĩ tới sinh hoạt sau khi thành thân, chỉ cảm thấy nàng và Tiết Nhượng thân thiết, sống cùng nhau, hắn sẽ che chở nàng, đau nàng, nàng làm một thê tử hiền lành. Nhưng nàng không nghĩ tới, buổi tối liền biết một loại làm ầm ĩ, cả đêm nàng mệt đến mức đau nhức toàn thân, hôm nay đi kính trà thiếu chút nữa luống cuống, nếu ngày sau vẫn như vậy, nàng tuyệt đối không chịu nổi.

Tiết Nhượng thấy nàng cau mày, giống như là đang nghĩ đến chuyện tình phiền não, cùng nàng nằm xuống, ôm eo nàng để nàng gần mình hơn, bàn tay to vỗ về lưng nàng, hắn đưa tay lên, từ từ đến mặt nàng, giống như một con chó to chỉ muốn bám người.

"Đang suy nghĩ gì?"

Chân Bảo Lộ có chút xấu hổ. Tối hôm qua nàng thật sự có chút bị giật mình, nhưng phu thê chi đạo đã là như thế, nàng cũng không tốt nói cái gì. Vừa nghĩ tới hắn giữ bờ eo của nàng từ phía sau làm nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ nhất thời nóng lên, nhìn không thấy mặt hắn, cái loại cảm giác này đặc biệt rõ ràng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hình dạng của nó. Ai nha, Chân Bảo Lộ xấu hổ đến vùi mặt vào lòng nàng, nhéo cánh tay cứng rắn của hắn, nói: "Đêm nay không cho chàng làm càn nữa..."

Xưa nay Tiết Nhượng đối với nàng là nói gì nghe nấy, điểm ấy Chân Bảo Lộ vẫn có tự tin, nhưng thật lâu mà không nghe Tiết Nhượng trả lời, lúc này mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.

Thấy hắn bưng một bộ dáng cực kỳ do dự và rất khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.