Thư Từ Xuân Oanh

Chương 3




Mùa hạ này quá nóng làm cho người ta thấy phiền não. Mới có tám giờ rưỡi mà mặt trời giống như muốn trĩu xuống, vùng da bên ngoài bị mặt trời nướng nóng hừng hực, khí nóng từ bốn phía xông tới, thời tiết như vậy thật làm cho người ta khó chịu. Cũng như bình thường, Rabbah từ nhà đi ra ngoài, đi đến khu nhà cao cấp của Lê Thiên Qua, không giống với quá khứ, trời quá nóng nực làm cho cô muốn mắng người. Rabbah ở trong lòng mắng nhỏ một chút, nếu người nào có năng lực sẽ thấy một chút một chút nóng nảy của cô! Trên thực tế vẫn có khả năng kia, không có nóng nhất, mà chỉ có càng nóng hơn. Thời tiết như vậy thì còn cách cơn mưa không xa chứ?

“Chào buổi sáng, An tiểu thư.”

“Chào buổi sáng.” Rabbah cười với người làm hoa trong vườn, nụ cười của cô trước nay vẫn khó làm cho người khác phân biệt thật giả. Nhìn Rabbah giống như một cô gái nhu nhược, nhưng trên thực tế rất nhiều sản nghiệp của Lê Thiên Qua đều là do cô đang xử lý, có lúc cô cười với ngươi nhưng cũng không có nghĩa là cô thật lòng cười với ngươi, có lẽ trong lòng của cô đang dánh chủ ý lên người khác, người này là một người không để cho ai có thể nhìn thấu mình, để cho ngươi cảm thấy rất mệt mỏi. Rabbah hạ nhiệt độ của điêug hoà trong phòng xuống mấy độ, đứng dưới máy điều hoà đang thổi ra từng đợt khí lạnh.

“Cô không cảm thấy lạnh sao, coi chừng cảm lạnh đây.”

“Chào buổi sáng, ông chủ.” Rabbah xoay người cười với Lê Thiên Qua nói, sau đó lại chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao mấy độ. Lê Thiên Qua giống như bình thường, ngồi trước bàn ăn vừa lật nhìn tờ báo, vừa uống cà phê ăn sáng. Cà phê thêm muối, một tổ hợp rất kỳ quái, đầu lưỡi bị vị đắng cùng mặn thay nhau kích thích, thứ mùi vị rất kỳ quái thậm chí làm cho người khác khó có thể nuốt xuống, thế nhưng Lê Thiên Qua lại giống như không có cảm giác, giống như là bị nghiện thuốc phiện.

“Mấy ngày trước, người theo dõi chúng ta là ai? Đã điều tra ra chưa, có thân phận như thế nào, là người của ai?” Lê Thiên Qua cũng không có ngẩng đầu lên, trong lòng có chút không yên nói. Vẻ mặt Rabbah có chút ấy náy: “Đã cho người đi tìm hiểu, đáng tiếc là đến nay không có kết quả, chỉ có thể khẳng định không phải là người trong nước.”

“Hả?” Lê Thiên Qua nhíu mày: “Khi Myanma đưa nhóm hàng kia tới đã bị chú ý sao?”

Rabbah gật đầu một cái: “Đúng vậy, ông chủ. Lần này điều tra chúng ta dường như là hướng về nhóm hàng kia.”

“Rất tốt, lần hành động này vẫn thật là nhanh a, gọi Dương Thụy Na ở bên kia theo sát một chút, chúng ta thả lỏng ra.”

“Vâng.”

Lê Thiên Qua nhíu mày nói: “Bây giờ bát quái đều thích xem tranh nói chuyện hay sao?” Trong giọng nói của anh có một tia nổi giận, ném tờ báo qua một bên, cúi đầu ăn sáng. Rabbah lấy đến xem, cả một nửa trang báo là một tấm hình, là Lê Thiên Qua cùng một người phụ nữ, rất là rõ ràng, xem ra kỹ thuật của người chụp cũng không kém. Trong hình là một người phụ nữ đang tựa vào trong ngực của Lê Thiên Qua, hai người đứng trong tiệm trang sức, tay của người phụ nữ cầm một dây chuyền kim cương. Bên cạnh hình có dòng tựa đề lớn, ngày kết hôn của hoa đán sắp đến, cùng bạn trai giàu có mua đồ trang sức kết hôn. Trong lúc này, Rabbah cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt, hình như gọi là Đinh Giai Dĩnh, hiện nay vẫn tính là một minh tinh khá nổi tiếng. Rabbah nhớ rằng, người phụ nữ này là một người phát ngôn cho sản phẩm của công ty, cùng ông chủ ăn cơm mấy lần, khi đó mình cũng ở cùng một chỗ.

“Có cần cho toà soạn báo của người này câm miệng không?”

Lê Thiên Qua cười: “Rabbah, đừng quá võ đoán, chúng ta không phải xa hội đen, mà là người làm ăn nghiêm chỉnh.”

Rabbah cũng cười theo: “Như vậy thì cảnh cáo một chút, không nên để bọn họ viết loạn như vậy.”

Lê Thiên Qua lại cầm tờ báo lên, cẩn thận nhìn: “Ánh mắt của Lê Thiên Qua tôi lại kém như vậy sao? Quà tằng kết hôn sẽ đưa cái này sao? Có phải quá coi thương tôi hay không? Rabbah, cô nói xem, tôi keo kiệt như vậy sao?”

Rabbah nhún nhún vai: “Ông chủ tự nhiên rất rộng rãi, chẳng qua là ba năm nay tôi không được phát tiền lương.”

Lê Thiên Qua rất kinh ngạc, sau đó nói: “Rabbah, cô theo tôi đã bao lâu rồi?”

Rabbah suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mười tám năm sáu tháng lẻ hai mươi bảy ngày.”

Anh sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười: “Đã lâu như vậy sao, cô còn nhớ rất rõ ràng.”

“Tôi mười bốn tuổi thì vào nhà họ Lê, từ nhỏ đã đi theo ông chủ.”

“Tại sao lại nhớ rõ như vậy?”

“Trên vết đao thời gian này, mỗi ngày tôi lại đếm mấy lần, để nhìn xem mình đã trải qua bao nhiêu lâu.”

“Rabbah cô hối hận sao?”

“Ông chủ, người đã nói qua, là người thì không thể hối hận, như vậy là tự rước chuyện vào mình, vậy thì tôi không có làm được.”

Anh ta vỗ tay: “Rất tốt, Rabbah, cho nên tôi mới coi trọng cô như vậy. Ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn chung đi.”

Thật ra thì Rabbah đã ăn rồi, nhưng ông chủ muốn mời thì làm sao không dám đồng ý. Người giúp việc bưng một phần ăn sáng lên, cùng giống với Lê Thiên Qua, cà phê, đồ ăn sáng mỗi cái cũng chỉ có một. Rabbah nhấp một ngụm cà phê thì không khổi cau mày, cà phê bỏ thêm muối quả nhiên thật khó nuốt.

“Rabbah, ngày mai tôi tăng lương cho cô.”

Lê Thiên Qua đột nhiên lên tiếng, Rabbah kinh ngạc, liền phun một ngụm cà phê vừa đắng vừa mặn kia ra ngoài, nhìn rất khiếm nhã. Cho tới bây giờ, Rabbah là một người rất thong thả ung dung, là một người phụ nữ nhã nhặn, đây là lần đầu tiên Lê Thiên Qua nhìn thấy cô như vậy, nhịn không được bật cười. Rabbah làm như không có chuyện gì xảy ra mà lau miệng, sau đó nói: “Ông chủ, thật ra thì tôi chỉ tuỳ tiện nói một chút thôi, không cần tăng thêm tiền lương cho tôi đâu.”

“Đi thôi, đến công ty, tôi có việc muốn nói.”

Xem ra thì tâm tình của ông chủ thật là tốt, hôm nay cười rất nhiều lần, chẳng lẽ gặp chuyện gì tốt sao? Tập đoàn Hoa Vũ có thể nói là một trong những công ty nổi danh trong thành phố K này, sản nghiệp của bọn họ cơ hồ có trong mọi lĩnh vực, năm năm qua, việc kinh doanh phát triển không ngừng, cơ hồ là không có một lần nào thất bại, bất luận là đấu thầu hay là đầu tư thì đến cuối cùng vẫn thành công. Có rất nhiều người kinh ngạc, vì sao công ty này có thực lực mạnh như vậy, chỉ cần bọn họ muốn hạng mục gì thì đều thành công, quả thực là một thần thoại. Thật ra thì sau lưng đền có nguyên nhân, cũng có một số người có thể nhận thấy, tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vũ có xuất thân là xã hội đen, thủ đoạn làm ăn như vậy thì chưa chắc đã sạch sẽ. Nhân viên đứng bên thang máy nhấn nút thang máy dành riêng cho tổng giám đốc của Lê Thiên Qua, Rabbah nhìn anh đi vao, còn mình thì đi vào một thang máy khác. Phòng tổng giám đốc nằm ở tầng42, đây là một con số ưa thích của anh, đứng trên đỉnh toà nhà cao đồ sộ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới thì tất cả mọi người giống như một cái sâu cái kiến rất nhỏ bé, đây là cảm giác mà Lê Thiên Qua rất yêu thích, chỗ cao không phải lúc nào cũng chỉ có rết lạnh mà còn có một tia khoái cảm.

“Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” Hoàng Tử Á gõ cửa đi vào: “Đây là ngày hôm qua giám đốc muốn người của bộ phận thư ký chuẩn bị, đây là tình hình của công ty mấy năm gần đây.”

Tài liệu chiếm một phần ba bàn làm việc, mỗi bản đều thật dày, mặc dù thời gian Hoa Vũ thành lập không lâu nhưng công việc kinh doanh rất nhiều nên tài liệu dĩ nhiên là nhiều. Hoàng Tử Á làm thư ký cho Lê Thiên Qua ba năm, là một trưởng phòng thư ký của chủ tịch, cô coi như hiểu rõ tác phong làm việc của Lê Thiên Qua, nhưng giờ phút này cô cũng rất nghi ngờ, không biết ông chủ muốn những tài liệu này làm cái gì?

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hoàng Tử Á liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nói: “Đã hơn mười giờ rồi.”

“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”

Hoàng Tử Á cảm thấy không giải thích được, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lê Thiên Qua liếc mắt nhìn đống tài liệu ở trên bàn, rồi lại nhìn đông hồ đeo tay, càng ngày càng cảm thấy phiền não, cầm điện thoại lên, dùng sức ấn một dãy số dài. Kêu một lúc mà không có ai nhấc máy, Lê Thiên Qua phiền não ngắt máy, một lát sau tiếp tục gọi lại, cứ như thế kiên nhẫn lặp lại.

“Này??????”

Sau một lúc lâu thì đầu bên kia mới vang lên một âm thanh lười biếng, hiển nhiên là chủ nhân của âm thanh này vẫn nửa tỉnh nửa mê. Lê Thiên Qua mạnh mẽ đè nén lửa giận, tay cầm điện thoại siết thật chặt đã có chút tái nhợt: “Mấy giờ rồi, sao còn chưa đi làm?!”

“Không phải bảy giờ tối mới làm ư, tôi muốn ngủ một chút nữa.” Chủ nhân của âm thanh đó vẫn còn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, hiển nhiên thời điểm nói câu này không có chút suy nghĩ nào. Loại địa phương giống như Phòng Vip dĩ nhiên là cuộc sống về đêm, cho nên đi làm đều là gần tối, nhưng bây giờ không có giống, nơi cô di làm là công ty của Lê Thiên Qua, bình thường thành phần tri thức có ai mấy đi làm bảy giờ tối?

“Hướng Vãn!”

Lê Thiên Qua giận dữ quát một tiếng, hoàn toàn kêu tỉnh Hướng Vãn, làm cho Hướng Vãn giật mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ đầu giường một cái, nhìn khoảng cách kim giờ cùng kim phút làm cho cô một lúc mới phản ứng, thì ra đã gần mười giờ rưỡi rồi.

“Trong nửa tiếng nữa phải xuất hiện trước mặt tôi!” Lê Thiên Qua nói xong một câu này thị cúp điện thoại kêu bộp một cái. Liền một cơ hội nói chuyện cũng không cho Hướng Vãn. Nửa giờ? Làm sao có thể tới nha? Hướng Vãn vội vàng nhảy dựng lên, bắt đầu thay quần áo rồi rửa mặt. Mấy ngày nay mình tập trang điểm, cuối cùng cũng có một chút thành tựu, trang điểm nhã nhạn một chút, mang đồ trang sức đơn giản, mang giày cao gót, vội vội vàng vàng đi ra cửa. Dọc theo đường đi rất thuận lợi, tất cả đều gặp đèn xanh, cũng không có kẹt xe. Thế nhưng càng thuận lợi thì Hướng Vãn càng có cảm giác không tốt. Thời điểm đến toà nhà Hoa Vũ thì đã mười một rưỡi, cô đã tận lực đi thật nhanh nhưng vẫn đến muộn. Thang máy dừng lại tầng 42, Hướng Vãn đi ra ngoài, những người đang làm mọi công việc đều dừng lại nhìn cô, có chút khó tin, cô lại đi ra từ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc? Hoàng Tử Á cũng chú ý tới, chậm rãi đi tới trước mặt Hướng Vãn, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là trưởng phòng thư ký chủ tich Hoàng Tử Á.”

Người này sau này sẽ là cấp trên của mìn nha, Hướng Vãn cũng đưa tay ra, mỉm cười một cái: “Xin chào, tôi tên là Hướng Vãn.”

Hoàng Tử Á gật đầu một cái: “Đi theo tôi, tổng giám đốc ở bên trong.”

Hướng Vãn là một người nói dễ nghe thì là một người cảm tính nhưng nói khó nghe thì chính là một người võ đoán, cô đối với ấn tượng của người gặp đầu tiên rất là để ý, cho nên nếu anh không có bài xích Hoàng Tử Á thì ấn tượng của người này với cô cũng không tệ lắm, ít nhất so với người phụ nữ mạnh mẽ kia cũng khá hơn chút ít. Hoàng Tử Á nhấn điện thoại nội bộ: “Tổng giám đốc, Hướng tiểu thư đã tới rồi. Vâng, tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Tử Á nở nụ cười với cô: “Tổng giám đốc mời cô đi vào.”

“Cám ơn.”

Hướng Vãn xoay người thì cười khổ một cái, Lê Thiên Qua sẽ không nói xin mời cô vào đâu, mà theo tính cách của anh ta sẽ nói cô cút vào đây thì còn có thể. Hít sâu sau đó gõ cửa.

“Mời vào.”

Hướng Vãn rất kinh ngạc, Lê Thiên Qua tự nhiên lại khách khí đến như vậy? Chẳng lẽ giống như người ta nói đó là bình tĩnh trước khi nổi giận?

Do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đi vào, mỗi lần cô nhìn thấy anh thì đều lấy trạng thái tốt nhất của mình, có lúc Hướng Vãn thấy mình rất buồn cười, mình quả thật thành xe bọc thép rồi, võ trang rất đầy đủ.

Đừng nói, nếu đúng về phần ngộ nhỡ Lê Thiên Qua thật sự giận dữ thì Hướng Vãn cũng không có phương pháp mà để đối phó.

Giống như lúc ở Phòng Víp, cô cười thật quyến rũ, cười rất xinh đẹp, nhưng cười lại không có thành thật, tất nhiên là cô rất xinh đẹp, tinh sảo giống như là người trong một bức tranh, cảnh tượng huyền ảo, nói dễ hiểu thì chính là hư ảo.

“Lê Thiên Qua.” Cô gọi anh, từ trước tới nay luôn gọi cả họ lẫn tên anh ra.

“Cô cầm tài liệu ở trên bàn sửa sang lại, trước khi tan việc thì đưa cho tôi.” Đầu anh cũng không có ngẩng lên, vừa xem văn kiện vừa nói về phía cô.

Hướng Vãn sửng sốt một chút, cảnh tượng này cô thật không có nghĩ tới, làm sao lại không có nổi giận đây? Làm sao lại có thể bình tĩnh được như vậy? Đầu óc của Lê Thiên Qua bị làm sao rồi?

“Cô có thể đi ra ngoài.”

“Nha.” Lúc này Hướng Vãn mới hồi hồn, ôm tài liệu đi ra, thậm chí có chút hoảng hốt.

Khi cửa phòng làm việc đóng vào, lúc này Lê Thiên Qua mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi lắc đầu cười.

Hoàng Tử Á xa xa đã nhìn thấy một “Tủ hồ sơ” di động, nhất thời cô cũng hiểu rõ, tổng giám đốc muốn người của phòng thư ký sắp xếp tư liệu thì ra là muốn cho Hướng Vãn xem.

“Tôi cầm giúp cô.” Hoàng Tử Á chủ động nói, cầm giúp cô một phần.

“Cám ơn.” Hướng Vãn hơi nhíu mày lại, sau đó hỏi: “Cái đó, tôi ngồi ở đây vậy?”

Nhưng lần này Hoàng Tử Á lại không có nói được, trong phòng này làm gì còn chỗ trống. Thật ra thì phòng thư ký cũng không có nhiều người, làm sao tổng giám đốc lại tìm đến một vị tiểu thư đây? Cơ hồ chính là người có thân phận không bình thường rồi, vừa đến công ty là làm thư ký tổng giám đốc, xem ra thật không đơn giản a.

Hoàng Tử Á suy nghĩ một hồi, thì nhừng vị trí của mình ra nói: “Tạm thời cô ngồi ở chỗ này trước đi. Một lúc nữa tôi cho người kê bàn cho tôi một cái bàn khác.”

“Không cần, tôi ngồi ở bên kia được rồi, đây là vị trí của cô mà. Tôi thấy bên kia còn một cái bàn tròn, tôi liền ngồi ở đó được rồi.”

“Vậy cũng được, đợi lát nữa tôi tìm người kê một cái bàn.”

“Cám ơn.”

Hướng Vãn nói xong thì tự nhiên đi đến phòng nghĩ kia, một cái bàn tròn làm bằng thuỷ tinh, vừa nhìn đã biết là dùng lúc nhàn rỗi. Hướng Vãn đặt tài liệu xuống, nhìn về phía tài liệu cao gấp đôi mình thì bắt đầu than thở.

Đây tuyệt đối là Lê Thiên Qua muốn chỉnh mình, nhiều tài liệu như vậy mà muốn cô trước khi tan làm sửa sang xong, trên cái thế giới này thật tồn tại siêu nhân điện quang sao, đáp án dĩ nhiên là không, làm sao có thể, hiện tại Hướng Vãn chính là như vậy, làm sao mà có thể sửa sang xong đây?

Về phần kiến thức chuyên nghiệp thời đại học thì đã sớm bị cô quên mất hết rồi, hơn nữa, khi đó Lê Thiên Qua nói rất đúng, đúng là cô bỏ tiền mới vào được đại học danh tiếng, cho nên hiện tại, những tài liệu này đối với cô mà nói thì giống như bị sét đánh xuống đầu!

Những tư liệu thật dầy ở trong tay cô, bây giờ cô nhìn cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong, thật muốn ăn những thứ này cho rồi, muốn cô có chút suy nghĩ sao, thật sự rất khó.

Mọi người có thử qua cảm giác mi mắt trên dưới đánh nhau chưa? Loại cảm giác

này cực kỳ khó chịu, rõ ràng buồn ngủ muốn chết nhưng mà vẫn còn phải chịu đựng. Hướng Vãn hiện tạ chính là như vậy, cô hận không thể tìm hai thanh chocolate đến để nâng mắt mình lên.

Chia chia hợp hợp, hợp hợp phân phân, mí mắt trên dưới cuối cùng cũng là người nhà đoàn tụ.

Giống như trở về trước đây thật lâu, giữa trưa mặt trời nóng gian, một thiếu niên mặc áo đan quê, kéo tay của cô, chạy trong đồng ruộng, người bọn họ đầy mồ hôi, dưới ánh mặt chói chang, lẫn lộn trong không khí là hương thơm của đối phương. Thiếu niên đó cười với cô, khuôn mặt xinh đep, lông mày nhỏ và dày.

Mạc Tịch, Mạc Tịch, anh chậm một chút, em không có theo kịp anh.

Hướng Vãn là một người thiếu hụt vận động. Âm thanh của thiếu niên rất thanh thuý, vang vọng ở trên không trung của cánh đồng, cô nhìn bóng lưng của anh, cũng là một niềm hạnh phúc.

Mạc Tịch, nếu như em không theo kịp bước tiến của anh thì anh sẽ cách em càng ngày càng xa sao?

Thiếu niên cười ha ha rồi từ từ quay đầu lại, mặt của anh hơi lại hơi vặn vẹo, nhưng cũng từ từ khôi phục lại bình thường, thế nhưng gương mặt thay đổi, người nọ lại biến thành Lê Thiên Qua. Anh ta phẫn hận nhìn cô, Hướng Vãn, cô có chết liên tục thì cũng không có xứng đáng.

“A!” Hướng Vãn kêu khẽ lên một tiếng, vuốt vuốt ngực không ngừng thở hổn hển, cảnh trong mơ này rất chân thực, chân thật đến lỗi làm cho cô sợ, để cho cô chán ghét, để cho cô ghe tớm. Đúng, Lê Thiên Qua vẫn làm cho cô cảm thấy rất là ghê tởm.

“Nếu cô ngủ ban ngày thì cũng thôi đi, đây lại còn la lớn tiếng như vậy? Cô thật là không hiểu lễ phép, hay là đang giả vờ giả tỏi với tôi? Hướng Vãn, vào phòng làm việc với tôi!”

Hướng Vãn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lê Thiên Qua, nhìn trong phòng mọi người đang đè nén kinh ngạc, đầu đầy bụi đất đứng lên, bất đắc dĩ đi theo sau lưng Lê Thiên Qua.

Lần này núi lửa có phải hay không muốn bộc phát?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.