Thứ Tử Quy Lai

Chương 7




Nó ung dung rảo bước về nhà, miệng mấp máy theo lời bài hát quen thuộc

" Tựa vào bờ vai này nhé

Trọn đời che chở cho em

Giữ chặt đôi tay em nhé

Nhỏ bé nhưng thật ấm êm

Vui buồn ta sẽ cùng chia sớt

để ngày chỉ còn hạnh phúc

Cảm ơn định mệnh

đã cho ta gặp nhau

Rồi tình yêu như ngọn sóng

Dịu dàng xô đến bên anh

Cả một đại dương hạnh phúc

Tắm mát cho em tháng ngày

Đôi bàn tay ta sẽ giữ lấy

ân tình mình đẹp biết mấy

Dẫu biết rằng đường đời

Còn xa hỡi anh "

Nó cứ đắm chìm trong bản nhạc ấy rồi về tới nhà lúc nào không hay. " Xe đâu mà nhiều vậy nhỉ? Mình đi lộn nhà sao? " Nó chợt khựng lại khi thấy trước nhà mình những chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở đó. " Hay là... hay là cậu ấy trở về? Mà không đúng, nếu là cậu ấy thì đã không làm quá lên như thế rồi. Sao hôm nay nhiều chuyện kì lạ vậy nhỉ? " Nó ngớ người ra nghĩ ngợi rồi một mùi thơm tỏa ra từ nhà nó làm nó bừng tỉnh, tay xoa xoa bụng hớn hở phi vào nhà: 

" MẸ ƠIIII, con gái yêu của mẹ về rồi đây. Gà rán của chị, chị yêu emm " - Nó la toáng lên hớn hở vì nghĩ sắp được ăn món gà mà nó yêu thích

" Con gái con đứa, lúc nào cũng vậy " - Một người phụ nữ đi ra đánh vào tay nó rồi nháy mắt ra hiệu " Hôm nay nhà có khách đấy "

" Ơ mẹ, ai thế ạ? " - Nó cười trừ nhìn mọi người đang tròn xoe mắt nhìn nó như không hiểu chuyện gì. Mỗi lần được ăn gà rán là nó lại quên hết mọi chuyện mà gào lên như thế.

" Con chào cả nhà ạ "

" Đây là An Vy phải không? Cô bé đáng yêu quá " - một người phụ nữ đứng tuổi nhìn nó mỉm cười phúc hậu

" Con cảm ơn bà ạ " - Nó híp mắt cười trong lòng không khỏi thắc mắc " Những con người này là ai? Đến từ đâu? "

" Thôi mau vào rửa tay rồi còn ăn cơm, đứng ngây ra đó nữa à " - Mẹ nó cười nhẹ đẩy đứa con gái vào trong

" Ơ dạ " - nó lập tức phi vào rửa tay rồi bước ra

" An Vy mau ngồi xuống đi, cả nhà đợi con lâu rồi đấy. Mọi người dùng bữa đi nào " - Ông nội nhìn nó trìu mến

" À dạ. Con xin lỗi mọi người con về trễ. Mọi người dùng bữa đi ạ " - nó hí hửng kéo chiếc ghế trống định ngồi vào thì người con trai bên cạnh ngước mặt lên nhìn nó.

" Lại gặp nhau nữa rồi, cô vợ bất hạnh của tôi " - hắn cong môi cười

" Sao lại là cậu? " - Nó giật mình lùi lại - " Cái gì vợ chứ, cậu bị ảo tưởng à? "

" Đúng, phải gọi là vợ tương lai thì mới không là ảo tưởng " - hắn đứng dậy kéo ghế ra rồi đẩy nó ngồi xuống ghế. " Cô sẽ biết cái giá phải trả khi đụng tới Nguyễn Hoàng Khánh Anh này là như thế nào " - hắn cúi đầu thì thầm vào tai nó, vỗ vỗ vai nó " Sẽ sớm thôi ". 

Nó nhíu mày khó chịu đẩy tay hắn ra, rồi quay đầu lại nhìn hắn thách thức, gằn giọng đủ để hắn nghe " Vậy để xem cậu có bản lĩnh gì ". Hắn nhún vai rồi quay về ghế ngồi. Đến lúc này bà hắn mới lên tiếng:

" Hai đứa quen nhau sao? "

" Rất quen đấy ạ " - hắn vẫn nhìn nó mỉa mai

" Vậy thì tốt quá, hôn ước này có thể thực hiện rồi " - Mẹ hắn thêm vào

" Hôn Ước? Mọi người đang nói gì vậy? " - Bây giờ nó mới để ý đến thái độ của hắn cũng như của mọi người từ nãy giờ.

" À quên. Đây là...? " - Nó nhìn mẹ nó thắc mắc rồi nhìn những người lạ đang có mặt ở đây

" Đây là bạn thâm giao với ông con, kia là con trai, con dâu và cháu trai của bà ấy " - mẹ nó từ tốn giới thiệu từng người

" A con đã nghe ông kể rất nhiều về ông bà. Có phải ông bà là đồng đội cùng ra chiến trường với ông con không? Ơ nhưng mà ông đâu ạ? Sao lại có mình bà vậy ạ? " - Nó hí hửng nhìn bà hắn. Nó rất cảm phục người phụ nữ này. Nó cũng muốn trở thành một người mạnh mẽ như bà. Câu hỏi vô tình của nó làm không khí trùn xuống

Bà hắn cười nhìn nó trìu mến. Nhưng nụ cười của bà vẫn không giấu nổi nỗi buồn ở trong đó. Bà kể:

" Ông ấy đã đi rồi. Để lại một tâm nguyện và muốn ta thực hiện nó. Năm xưa khi ông bà cùng đi bộ đội và cùng vào tiểu đội của ông cháu, trở thành những người bạn tốt của nhau, sau đó một thời gian dài ông bà bị chuyển nơi công tác. Chúng ta đã hứa phải cùng bình an trở về và sẽ gả con cho nhau, làm thông gia với nhau. Sau thời bình lập lại, ta và ông ấy cùng nhau ra bắc lập nghiệp. Mất luôn thông tin về ông cháu. Cách đây một tuần, ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng và có nhắc đến lời hứa năm xưa với mong muốn tìm lại ông bạn già mà chúng ta đã thất lạc bao nhiêu năm, đồng thời thực hiện lời hứa ấy. "

Tai nó như có con gì chui vào ù ù. Đầu óc choáng váng. Dường như nó đã hiểu ra phần nào nhưng vẫn cố hỏi lại:

" Vậy có liên quan gì tới cháu ạ? "

" Ta chỉ có hai người con trai, đều đã lập gia đình. May mắn cháu là con gái còn ta cũng có một cháu trai. Bây giờ có thể thực hiện lời hứa năm xưa, hôn ước này có thể thực hiện rồi " - khuôn mặt phúc hậu của bà hắn dường như không dấu nổi nét vui mừng. Bà rất quý mến đứa cháu dâu này.

" Hai đứa cũng đã quen biết nhau trước vậy thì hôn ước này dễ dàng thực hiện rồi " - ba hắn cũng mừng ra mặt

" Đúng đấy, đúng đấy " - Tất cả mọi người đều hoan hỉ chỉ có mình nó là tâm trạng phức hợp. 

" Không " - nó đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn mọi người " Con không đồng ý, lời hứa ấy đã từ thuở nào rồi. Sao con phải lấy một người con không yêu chỉ vì hôn ước từ đời ông bà để lại chứ? " - nó đứng dậy gạt nước mắt rồi chạy đi. 

" Kìa Vy, Vy " - mẹ nó đứng dậy toan chạy theo thì Khánh Anh lên tiếng

" Cô để con " - nói rối hắn cũng bước ra khỏi ghế đi theo nó

" Vậy con đi đi " 

Quay trở lại với nó, nó chạy ra khu vườn trong lòng có chút le lói sợ. Nó sợ cái hôn ước này sẽ là rào cản giữa nó với Vũ Phong. Nó sợ nếu Vũ Phong biết được sẽ không trở về tìm nó nữa. " Không thể được, không thể được " - Nó lẩm bẩm rồi ngồi xuống chiếc xích đu nước mắt giàn dụa.

" Cô đã có người trong lòng phải không? " - Khánh Anh bước tới 

Nó vội gạt nước mắt nhìn qua hướng khác

" Không phải, tại vì cậu quá đáng ghét. Tôi không muốn dính líu đến cậu, mất công tôi lại bị xui xẻo cả đời "

" Vừa khóc xong mà vẫn cao hứng nhỉ? Không nói móc, nói mỉa, cãi nhau với người khác cô sợ người khác nghĩ cô bị câm sao? " - hắn cũng không phải vừa đáp trả

" Sao đây? Muốn gây sự tiếp hả? " - Nó trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt của nó vẫn còn đỏ vì khóc. Hắn cũng không muốn cãi nhau lúc này

" Chúng ta diễn một vở kịch đi " - hắn đề nghị

" Vở kịch? "

" Cô cứ đồng ý đi. Cũng không phải là kết hôn bây giờ. Trong ba năm này tôi sẽ có cách để hủy hôn ước này. Cô cứ yên tâm ở lại nhà tôi, đợi tốt nghiệp xong cô sẽ được tự do "

" Không được, tôi không thể đồng ý hôn ước này "

" Vậy cô sẽ cãi lại bố mẹ và ông nội? "

" Tôi... tôi "

" Giữa chúng ta sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, đó là biện pháp tốt nhất trong lúc này. Ông tôi vừa mất, tôi không thể làm bà tôi đau lòng nữa. Cô quyết định nhanh đi "

Nó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý

" Vậy được, tôi cũng không muốn ông và bố mẹ tôi buồn. Tôi đồng ý là hôn thê của cậu, nhưng chỉ ba năm thôi đấy "

" Có cho hơn tôi cũng không thèm " - hắn quay lưng bước vào nhà

" Hừ!! Để xem tôi trừng trị cậu thế nào " - Nó lườm hắn rồi cũng bước theo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.