Thứ Tử Quy Lai

Chương 38




"Tiểu tử khốn kiếp...nếu ngươi dám thừa nước đục thả câu...lão phu...ta...ta sẽ..."

Còn chưa nói xong thì nhân ảnh này đã run rẩy khi thấy ánh mắt đầy tính xâm lược của Thiên.

"Ngươi...ngươi muốn gì, ta...ta...ánh mắt đó của ngươi là sao...ah, sao ta lại có trực giác không tốt, ngươi...."

"Khặc...khặc... ta thật còn chưa thử ăn thịt người ah, đặc biệt là linh thể dạng này, để xem...nướng sẽ ngon hay là hấp đây"

Thiên làm điệu bộ nghiền ngẫm.

Ở đó, đạo nhân ảnh này bị chính cái hỏa chi pháp vực của mình cuộn tròn lại sau đó bện lên một tấm bia lớn giống hệt cái kén sâu.

Hỏa vực của lão đã hoàn toàn bị vô số sợi pháp tắc vô sắc bó chặt lại, hiện giờ lão chẳng khác gì con mồi nằm trong lưới, tùy ý là có thể làm thịt.

Đáng thương cho lão ở đây một bên lão phải kiệt lực ngăn cản lực luyện hóa của pháp tắc nơi này, một bên lại gặp đối thủ cũ.

Tên vô sỉ này vốn là đồng hoàn cảnh với lão nhưng hắn không những không thông cảm mà còn đưa cặp mắt ăn thịt người gê tởm đó nhìn lão.

"Ngươi....ngươi, muốn làm gì ta...ta cho ngươi biết, tại bây giờ ta chỉ là một đạo tàn niệm, thực lực không bằng cả 1 thành trước kia nếu không...ngươi, oắt con ngươi làm sao có thể gây khó dễ cho ta"

"Ờ...vậy ah" Thiên dửng dưng nói nhưng ánh mắt ăn thịt người vẫn không ngừng quét qua quét lại.

"Ngươi...chúng ta không thù không oán, ngươi đừng có quá đáng...nếu ta lấy lại được tự do, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu nổi được cơn thịnh nộ của ta"

"Ờ...mồi ngon, thịnh nộ cũng không sao...ta không ngại, nướng lên rồi thì không phải đều tốt hết sao"

"Không thể nào...ta là linh thể, ta sợ lửa, gặp lửa sẽ tan...ngươi..." còn chưa nói xong lão đã há miệng mắc quai.

"Ờ...không, ta là hỏa thiên đạo giả, sẽ không có lửa gì nướng được ta, lại càng không có nhiệt độ nào làm ta sợ"

Lão ta gật đầu liên tục chỉ mong rằng Thiên sẽ tin lời mà buông tha lão.

"Oh...cũng không sao, ta là luyện khí sư, cũng là luyện đan sư, chỉ cần nhét ngươi vào lô đỉnh sau đó thêm vài món dược liệu nấu thành một nồi canh súp tươi ngon bổ dưỡng"

Thiên cố ý làm biểu tình thèm thuồng lại quét nhìn lão 1 lần nữa làm lão lạnh run.

"Ngươi...không thể nào"

"Uhm...quên mất ah, ta còn chưa biết con mồi ta sắp nấu này tên gì ah"

"Ta...ta là Hỏa Chân, ngươi...định sẽ...nấu ta thật sao"

"Phí lời,...còn phải hỏi"

"Vậy được...vậy giải phóng cho ta đi, chỉ cần ngươi giải phóng được cho ta, thì mới làm món...món súp tươi đó được chứ"

"Ờ, cũng thông minh ah...có điều thả ngươi ra, ngươi chạy mất thì sao ah"

"Ta...ta thề, sẽ không chạy. Dù sao thà chết dưới tay ngươi cũng còn hơn bị tấm Càn Khôn Đồ này nô dịch suốt đời ah"

- Càn Khôn Đồ, là vật gì?" Thiên hỏi

"Ngươi...uhm, vật như thế này ngươi không biết là cũng phải, Càn Khôn Đồ vật này...nói đơn giản là một bức tranh phong cảnh, nói phức tạp chính là một mảnh thiên địa bị siêu cường pháp tắc phong cấm"

"Bức tranh này diệu dụng vô cùng, phẩm cấp thậm chí còn hơn cả thiên bảo, năng lực lớn nhất của nó chính là "phong", chính là tương truyền có thể phong bế vạn vật, không gì không thể phong, dù là cả trời"

"Có khoa trương như vậy không ah"

"Không hề, đừng xem thường nó, xếp thứ 10 thập đại thần bảo sao lại có thể tầm thường, ngươi xem mảnh thiên địa dưới chân ngươi....ngươi xem, nó không phải bao gồm hàng trăm vạn dặm thổ địa và trăm vạn trượng trời cao đó sao, đó chính là một mảnh không gian xưa kia bị Càn Khôn Đồ này phong vào đây"

"Oh,...vậy tại sao mọi vật ở đây đều có tính ổn định cao như vậy, đạt đến trình độ dường như vĩnh cửu ah"

"Haiii...đó là năng lực thứ 2 của nó, pháp tắc phong cấm nơi đây tương truyền là sinh ra từ một đạo cực hạn "phong thiên chi ý" và 1 đạo cực hạn "cấm địa thao thiên" hình thành một dạng tuyệt đại ý chí phong cấm này, Càn Khôn là lấy tên từ đó, càn là trời, khôn là đất, càn khôn đồ quyển vừa ra, trời đất đảo điên, vạn vật vĩnh hằng"

"Thế giới trong đồ này là tại loại lực lượng này mà sinh ra một chu kỳ vận hành của mình, theo thực lực càng tăng thì thời gian vận hành càng dài, hết chu kỳ này ngươi sẽ phải trở về vị trí xuất phát, cho nên sự vật trong này đạt đến trình độ vạn năm bất biến chính là như vậy"

Thiên vê vê cằm suy ngẫm, quả thật không khác gì so với hắn đã quan sát được, bất chợt ánh mắt hắn tiếu tiếu nhìn Hỏa Chân.

"Ngươi...ngươi nhìn ta làm gì"

"Ta thấy nha, ngươi hiểu biết cũng thật không ít ah...để xem, nhìn ngươi như vậy...đem nướng ăn cũng hơi tiếc"

"Không sai...không sai, ta 3 ngàn năm trước đã là Thiên Cảnh trung kỳ, một thời phong vân hò hét không ai không biết, tất nhiên là ta sẽ biết rất nhiều thứ người khác không biết...hahaha...tiểu tử, nghĩ thấu là tốt, trẻ nhỏ dễ dậy ah"

"Bang....ahhhh"

"Ngươi ra vẻ cao nhân với ai vậy...có tin ta nhổ sạch râu, cạo sạch tóc lão không...ngay cả tiểu huynh đệ cũng không chừa" Thiên hung ác

Hỏa chân sợ hãi kẹp chặt 2 chân lại.

"Hừ, nghe cho kỹ đây...sau này ngoan ngoãn nghe lời, đại gia sẽ không bạc đãi ngươi,...vừa vặn ta còn có một cái lô đỉnh vừa luyện thành vẫn chưa có khí linh, ngươi bây giờ có 2 sự lựa chọn..."

Nhưng Thiên còn chưa nói xong đã bị lão đầu này đánh gãy.

"Lô đỉnh của ngươi là Thiên Bảo sao?"

"Uhm...sao lại hỏi vậy"

"Hườm, nếu là Thiên Bảo ta có thể theo ngươi, với điều kiện là ngươi cho ta tạo hóa này không được nô dịch ta"

Thiên bảo là vật nghịch thiên, bản chất đã gần đến trình độ của cao cấp sinh linh cho nên nó không những có thể hóa hình còn có thể tu luyện, nếu chủ nhân và nó là quan hệ chủ tớ bình đẳng tức là bản mạng bảo khí thì còn có thể cùng chủ nhân tấn cấp.

Khi đó làm khí linh Thiên Bảo cũng không khác gì một thiên tài tu luyện giả có được vô hạn tiềm lực phát triển, đó chính là một loại tạo hóa hiếm có đối với những linh thể thiếu sót như Hỏa Chân.

Nhưng nếu chủ nhân có ý định nô dịch Thiên Bảo, ép nó làm việc thì lúc đó Thiên Bảo cũng sẽ không khác gì một vật chết, loại phương pháp nô dịch này chủ nhân sẽ tuyệt đối không để cơ hội cho nó phát triển để rồi tương lai thoát khỏi khống chế của mình, khí linh như vậy vô cùng khổ.

"Uhm...vậy nếu không phải Thiên bảo thì sao"

"Nếu không phải,...ta chỉ cầu ngươi một việc...sau này luyện nó thành bản mạng pháp bảo của ngươi"

"Ây za, thật lắm chuyện...ta nói cho ngươi biết, tiểu hỗn độn đỉnh của ta không phải Thiên bảo, không phải bản mạng pháp bảo...nhưng mà trong tương lai nó nhất định sẽ còn hơn cả như thế...thậm chí nha, ngay cả bức càn khôn đồ này cũng không bằng, ngươi được làm khí linh của nó chính là phúc phận của ngươi....nghe...rõ...chưaaaaaaaaa"

Bị một trận nước miếng dội tỉnh, Hỏa Chân mơ mơ màng màng, vừa sợ hãi vừa không tin

"Tiểu tử không biết trời cao đất dầy ngươi...ngươi sao có thể so sánh như vậy, ngươi có biết Càn Khôn đồ là vật gì không mà có thể so sánh với cái đỉnh rách của ngươi....là thần vật...thần vật đó, là thế gian độc hữu chỉ có một, mặc dù chỉ xếp thứ 10 nhưng mà thế gian không có vật gì có thể sánh bằng được nó, ngay cả Thiên Bảo cũng không được"

"Ngu ngốc..."

"Ah, ngươi nói ai ngu ngốc...lão đầu ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, muối ta còn ăn nhiều hơn ngươi ăn cơm...ngươi là cái thá gì mà nói ta ngu......ahhhhh,...không được đánh ta nữa"

"Bốp...ahhhh....ngươi..."

"Ta nói ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, nhớ cho ta...từ nay làm khí linh cho ta thì phải gọi ta là "chủ nhân, phải có giác ngộ làm đầy tớ...nhớ chưa, nếu không biết nịnh hót thì phải biết cúi đầu, biết ngoan ngoãn, biết vâng lời...nếu không ta..."

Thiên đưa 2 ngón tay làm như cái kéo chỉ vào chỗ đũng quần Hỏa Chân hung hăng làm động tác cắt đứt.

"Cạch.." Hỏa lão sợ hãi khép chặt 2 chân lại lần nữa.

"Nói...nghe có hiểu không?"

"Hiểu...hiểu, ta...ta...ngươi..., chủ..chủ nhân"

"Được...khả năng học hỏi còn không tệ"

Nói xong, Thiên chậm rãi đi tới gần lão.

Dưới đất là một tấm cự bia to lớn hàng chục mét cao, mặt bia không hề có chữ nhưng mà Thiên có thể nhìn thấy rất rõ ràng vô số sợi vô hình pháp tắc đang quẫy động trong đó, pháp tắc này giống hệt như Hỏa lão đã nói.

Một cái mang thiên ý, một cái mang địa ý.

Thiên như phạt như lệnh như thần uy

Địa như hải như thổ như bao dung.

Thiên địa hợp, vạn vật tiêu.

Thiên địa tán, vạn vật hợp.

Tấm bia này trông thì có vẻ thật bình thường nhưng lại chân chính là bảo vật bởi vì nó chính là tâm của cả bức Càn Khôn Đồ này, là vật gánh hết mọi điểm tựa của thiên địa.

Hỏa Chân bị giam giữ chính là do pháp vực bị loại cực hạn thiên ý này cưỡng ép co cụm, địa ý hóa thành những sợi thần không gian bao dung chi lực bao phủ.

Sở dĩ vạn vật xa lạ vào đây sẽ bị luyện hóa thành một phần của đồ chính là do sự bao dung chi ý này, nó giống hệt nhu nước trong biển sâu, mọi thứ khi rớt xuống sẽ bị nó thấm ướt hoàn toàn sau đó vĩnh viễn nằm dưới lòng biển sâu.

Chờ khi hỏa chi pháp vực này bị hoàn toàn "thấm ướt" sau đó chân linh của lão cũng sẽ mất đi năng lực phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.