Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 42: Tim nhảy thình thịch




Đậu Đậu hạ quyết tâm, cả ngày ở cùng một chỗ với Viên Viên Biển Biển. Vì vậy Yêu Nghiệt không tìm được thời gian để cho Viên Viên ăn, Viên Viên đói đến gào khóc, co lại ở trong vỏ trứng, đã sắp không nhịn được muốn nắm cái đuôi béo bé nhỏ lên gặm rồi.

Khó khăn lắm mới chờ được đến tối chờ vợ ngủ say, Yêu Nghiệt rốt cục thở phào nhẹ nhõm, xuyên tường đi vào phòng ngủ.

Đậu Đậu ổn định hô hấp, mở mắt ở trong bóng tối. Sau đó cô thấy thằng nhóc đi tới trước mặt cô, ôm Viên Viên từ trong ngực cô ra, ngồi ở bên giường, lấy một linh quả đỏ rực từ trong ống tay áo ra.

Đậu Đậu híp mắt lại. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cái tên xà yêu thối này thật sự dám nhốt đứa nhỏ ở trong vỏ trứng!

Yêu Nghiệt cũng không phát hiện là vợ đã tỉnh. Bởi vì mặc dù Đậu Đậu mở mắt ra, nhưng hô hấp của cô vẫn êm đềm bình ổn, không khác gì đang ngủ say. Tất nhiên cái này đều là công lao của việc cô là người tu đạo.

Trở lại chuyện chính, Yêu Nghiệt mở vỏ trứng nhỏ của Viên Viên ra, cầm linh quả cho cô bé. Viên Viên lập tức chìa đôi tay mập mạp nhỏ bé ra cầm lấy, há cái miệng nhỏ ra cắn một cái, chất lỏng bên trong linh quả lập tức như “máu” bắn lên ba thước. Linh quả như một quả bóng hơi được trang bị đầy đủ nước trái cây màu đỏ, chỉ cần mở miệng cắn vào một cái là có thể uống cạn tất cả chất lỏng bên trong.

Yêu Nghiệt vừa cầm khăn tay lau đi chất lỏng do linh quả bắn ra ngoài, vừa nhỏ giọng dặn dò, “Chút nữa ba giấu một quả linh quả ở trong vỏ trứng của con, ngày mai sẽ không đói bụng như thế nữa.”

Viên Viên uống nước trái cây ừng ực, gật đầu, “Vâng.”

Sau đó đột nhiên nó thấy cái gì đó, ngơ ngác sững sờ ngửa đầu không biết đang nhìn cái gì.

Yêu Nghiệt nhắc nhở cô bé: Lúc ăn thì không được thất thần, bị sặc thì làm sao hả?

Viên Viên đang ngậm linh quả bỗng nhiên ho khan hai tiếng, hai cái móng vuốt nhỏ mập mạp nhanh chóng cầm vỏ trứng đè ở trên đầu: Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mẹ phát hiện rồi!

Mí mắt Yêu Nghiệt run lên, quay đầu nhìn lại thấy thật sự là Đậu Đậu, nhất thời cũng có chút mờ mịt.

Nhưng hắn vẫn luôn nhanh trí mà, cho nên rất nhanh đã tìm được lí do giải thích, “Chị à, chị tỉnh từ lúc nào vậy?”

Đậu Đậu nhướn mày, “Vẫn luôn tỉnh.”

Yêu Nghiệt thầm nghĩ may thật đấy, may là hôm nay hắn vội vã đi cho con gái ăn nên lúc vừa vào phòng không biến trở về dáng vẻ lúc trước. Hơn nữa từ lúc hắn vào cửa đến giờ, có vẻ như cũng chưa nói cái gì làm lộ thân phận của mình.

Nghĩ như vậy, trái tim của Yêu Nghiệt lập tức buông lỏng rất nhiều.

Vì vậy hắn giả bộ đáng yêu rồi lại giả bộ đáng thương, hai ngón tay đâm vào nhau nói, “Thế vừa nãy chị có thấy cái gì không?”

Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Em cứ nói đi!”

Giả bộ, đã bị cô bắt gặp rồi mà vẫn còn giả bộ nữa cơ à?

Nhưng mà...

Đôi mắt của cục cưng thật to, cái mũi thật cao, cái miệng nho nhỏ và một cái đuôi rắn nhỏ mập mạp màu bạc___Thật là đáng yêu nha!

“Chị ơi, không phải là em không nói cho chị là Viên Viên đã phá vỏ, mà sự thật là...”

“Là cái gì?”

“Anh trai nói, nếu như hình rắn của chúng nó bị chị thấy thì sẽ giết em.”

Hắn vốn muốn nói là sợ hình rắn sẽ hù dọa cô, nhưng mà suy nghĩ một chút, hình như từ khi hắn được vợ mang về, vẫn luôn hùa theo lời nói của vợ rằng mình là một tên tồi tệ. Lúc này nếu như đột nhiên đổi giọng, chẳng phải là sẽ lộ ra sơ hở hay sao?

Đều do Lăng Đầu Thanh hết, không có chuyện gì lại nói hắn là cải trắng nhỏ. Khụ, cái này, hình như là mình bảo Lăng Đầu Thanh nói.

Tính toán một chút, nói chung, nếu đã là cải trắng thì nhất định phải phù hợp với hình tượng của cải trắng!

Cho nên, vì được ở lại, hắn cũng chỉ có thể bôi đen mình thôi.

Đậu Đậu nghe xong lời kia của hắn, thái dương nhanh chóng xẹt qua vài cái vạch đen. Hừ, giỏi nhỉ, vì được ở lại mà cũng biết chủ động bôi đen bản thân cơ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.