Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 41: Đáng tiếc




Đậu Đậu tiễn Lạc Lê đi, thấy Yêu Nghiệt có chút đắc ý, trong nháy mắt khuôn mặt biến thành màu đen, “Đi dạy Viên Viên Biển Biển nói đi!”

Thế nào mà vừa rồi cô lại từ chối? Lẽ ra nên đồng ý để trừng trị cái tên xà yêu chết giẫm này!

Khụ, không nên không nên, đồng ý với Lạc Lê rồi, sau này sẽ là một chuyện rất phiền toái. Lạc Lê có ý tứ với cô, nếu như cô đồng ý, chẳng phải là sẽ khiến cho người ta có ảo tưởng không cần thiết à? Hơn nữa nếu như chỉ vì tức Yêu Nghiệt mà nói đồng ý, thì có khác gì lợi dụng Lạc Lê đâu chứ? Mặc dù cô là một nữ thổ phỉ không có tiết tháo không có chừng mực, nhưng đôi khi vẫn rất có tam quan. Bình thường nói một chút để chỉnh Yêu Nghiệt là được, cần gì phải đi trêu chọc Lạc Lê chứ?

Cho nên nói tóm lại, đi đến Cục bắt yêu với Lạc Lê là hại nhiều hơn lợi. Nếu vậy thì tại sao cô phải làm chứ?

Yêu Nghiệt quy hết những điều Đậu Đậu làm hôm nay là do giấc mơ về barbie lực sĩ kia của hắn, trong lòng vừa âm thầm đắc ý, vừa dạy hai đứa nhóc nói chuyện.

Đậu Đậu duỗi người, thấy Viên Viên lăn qua lăn lại trên bàn nên bị dính một mảnh giấy nhỏ, cô tùy ý đưa tay lấy xuống.

Sau đó cô lập tức phát hiện một chi tiết. Không thấy cái khe nhỏ trên người Viên Viên đâu nữa.

Đúng, không thấy cái khe nhỏ trên người Viên Viên đâu nữa, Yêu Nghiệt sợ cô phát hiện Viên Viên đã phá vỏ nên đã dùng yêu lực xóa đi cái vết tích kia. Ngoại trừ buổi tối sẽ mở ra cho cô bé đi ra đi bộ một vòng để hóng gió một chút thì những thời gian còn lại đều đóng kín. Hắn cho rằng lúc trứng phá xác, vợ không phát hiện cái khe kia, cho nên, khụ, lại lộ ra sơ hở rồi...

Đậu Đậu híp mắt lại, đoán rằng Viên Viên có thể đã phá vỏ. Nếu như Viên Viên đã phá vỏ thì cô có thể yên tâm to gan dẫn chúng nó ra ngoài tản bộ, tất nhiên là dưới tình huống không bị người khác nhìn thấy chúng nó.

Chả lẽ Yêu Nghiệt sợ cô ra ngoài tản bộ á?

Không, không đúng. Chắc là Yêu Nghiệt sợ cô không cần hắn nữa.

Viên Viên không phá vỏ thì “em trai con yêu nào đó” là hắn mới có thể miễn cưỡng làm cố vấn nuôi trứng cho cô được. Nhưng nếu Viên Viên đã phá vỏ rồi thì ba mẹ con bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Hơn nữa cô đã biết trẻ con xà tộc ăn linh quả, miễn là giải quyết được vấn đề ăn mặc ở và đi lại của bọn nhỏ thì cô sẽ không cần hắn nữa. Bởi vậy có thể thấy được, cái tên xà yêu thối kia còn rất cố chấp...

Khóe môi Đậu Đậu hơi cong lên, phát hiện mình nở nụ cười thì vội vàng nghiêm mặt lại. Cố chấp cũng không được! Nhốt Viên Viên ở trong vỏ trứng nhỏ! Có người làm cha nào như hắn không chứ?

Mấy ngày nay, hắn đút linh quả cho Biển Biển nhiều lần ở trước mặt cô. Vì Sở Ngọc Bình và các sư huynh xuất hiện nên hắn cũng có cơ hội hai lần, có thể nhấc vỏ trứng nhỏ của Viên Viên lên rồi cho Viên Viên ăn. Hơn nữa hắn là yêu quái! Buổi tối lúc cô ngủ, kết giới trong phòng nhất định không ngăn được hắn. Nhất định là buổi tối hắn vào phòng cô cho Viên Viên ăn. Dù sao cũng là cha ruột, dù thế nào cũng không thể để trứng đói bụng được.

Cô cũng thật là, tại sao lại không nghĩ tới buổi tối hắn sẽ trộm chuồn vào phòng chứ? Yên tâm đi ngủ quá mà!

Nghĩ tới đây, trong đầu Đậu Đậu lập tức hiện lên một kế hoạch.

Ngày hôm sau, cô không cho hắn có cơ hội ở riêng với trứng nữa, sau đó buổi tối giả vờ ngủ, chờ hắn đến cho Viên Viên ăn.

Hừ hừ hừ, đến lúc đó xem hắn giải thích thế nào?

Lại dám nhốt Viên Viên ở trong vỏ trứng nhỏ!

Hắn không biết là cô rất muốn biết dáng vẻ của đứa nhỏ ra sao à?

Thật là, không để cho hắn nhìn chút sắc mặt thì thật sự coi cô còn đang mang thai ngốc rồi chọc cô chơi sao?

Trứng đã phá xác lâu như vậy, thậm chí cô còn chưa biết dáng vẻ của đứa nhóc còn lại ra sao, nói ra sẽ bị người ta cười nhạo chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.