Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 17-1: Ai chịu thua trước là heo (1)




Tuy dựa vào thực lực của Diệp gia, tổng tài đại nhân không cần đến quan hệ thông gia. Thế nhưng kết thành thông gia với nhà họ Hà, há chẳng phải càng tốt đẹp sao? Cho nên kết luận chính là – Tổng tài đối với cô Hà này là không hề có tình cảm. Nghĩ đến đây, Lisa không kìm được vui mừng.

Sau đó cô ta chỉnh lại áo sơ mi của mình, sau khi đảm bảo chắc chắn hai quả bom trước ngực mình sống động như thật, mới đẩy cửa bước vào phòng.

“Sir, đã gọi món xong rồi.”

Nói xong, nhìn thấy ly rượu vang của Diệp Tinh Thần đã hết, tự giác cúi người xuống rót rượu cho anh ta. Hai đống thịt trước ngực hận một nỗi không thể làm cho lớp áo sơ mi bên ngoài bung hết ra.

Hà Chính Trực vừa nhìn thấy, ngay lập tức nói một cách khó chịu, “Cút đi!”

Lisa uất ức nhìn Diệp Tinh Thần một cái, “Sir?”

Diệp Tinh Thần cau mày lại, “Ra ngoài đi.”

“Sir? Tôi…”

“Y Y không thích cô, với lại ở đây cũng không cần cô làm gì nữa.”

“…Vâng.”

Lisa vừa đi khỏi, Hà Chính Trực liền vui vẻ.

Đậu Đậu nhìn thấy cảnh đó, nghĩ một cách đành chịu không biết làm sao. Em gái à, chúng ta có thể đừng thẳng thắn quá như vậy được không? Người ta đã biết làm bộ yếu đuối làm bộ vô tội rồi, tuy không phải là em gái yếu đuối, nhưng cũng không thể mở miệng là quả bom, câm miệng là cút đi chứ?

Khụ, được rồi, hình như cô cũng không có tư cách để nói câu này…

Diệp Tinh Thần không biết làm sao với Hà Chính Trực, rót một cốc sữa đặt vào tay cô ấy, “Bây giờ vui rồi chứ?”

Hà Chính Trực gật đầu, “Vâng.”

Diệp Tinh Thần nói, “Anh không cần biết em vào đây bằng cách nào, uống xong rồi thì mau về đi. Buổi đấu giá lần này kéo dài đến tận mười hai giờ, về nhà muộn quá cha em sẽ lo lắng.”

“Vậy em không về nữa, ở nhà anh.”

Diệp Tinh Thần không còn gì để nói, “Nhà anh không có chỗ để em ở.”

“Ồ, vậy vừa hay, em ngủ trên giường của anh.”

“Phụt.” Đậu Đậu không nhịn được.

Lại quay sang nhìn Diệp Tinh Trạch, biểu cảm cậu ta rõ ràng như thấy một việc quá bình thường, thản nhiên như không nghe thấy gì vậy.

Đến đây thái dương Diệp Tinh Thần đột nhiên giật mạnh, “Hà Giai Y! Em không còn là trẻ con nữa!”

“Em biết ~”

“Biết mà em còn…”

“Em thích anh!” Hà Chính Trực lời lẽ hùng hồn, “Muốn ngủ trên giường của anh thì đã sao? Em còn muốn ngủ với anh nữa cơ!”

Tuy tính tình Diệp Tinh Thần ôn hòa dễ gần, nhưng ngay sau đó mặt liền sa sầm xuống. Trong bầu không khí gượng gạo, vài nhân viên phục vụ đã đẩy xe đồ ăn đến, gõ cửa.

Hà Chính Trực có lẽ đã ý thức được bản thân đùa hơi quá, vội vàng đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy xe thức ăn được đẩy đến gần, vội vàng để nhân viên phục vụ vào trong, “Đúng lúc tôi cũng đói rồi. Mau, mau bày thức ăn ra đi.”

Mấy nhân viên phục vụ luống cuống bày thức ăn, rồi đẩy xe ra ngoài.

Hà Chính Trực ngồi xuống, vừa kêu Đậu Đậu mau ăn đi, vừa lấy tay nhón một miếng sườn. Diệp Tinh Thần nhìn bàn tay cầm thịt của cô, vẫn là không nhịn được, “Không thấy bẩn à? Đi rửa tay đi!”

Hà Chính Trực dạ một tiếng, bỏ miếng sường xuống ngoan ngoãn đi rửa tay, để lại Đậu Đậu ngượng ngùng nhìn miếng sường trong tay mình, ăn không được, không ăn cũng không được.

Chậc, bệnh sạch sẽ của thiếu gia nhà giàu thật là đáng sợ quá đi!

Cũng may sau đó Hà Chính Trực biết điều, không còn nói những lời quá đáng chọc tức Diệp Tinh Thần nữa, lại cộng thêm buổi đấu giá bắt đầu, không khí gượng gạo cuối cùng cũng hết rồi…

Đấu giá của Tụ Bảo Bồn được chia thành ba phần đầu - giữa- cuối. Phần đầu đấu giá châu báu đá quý, phần giữa đấu giá đồ cổ, phần cuối đấu giá thảo dược quý hiếm. Thảo dược quý hiếm này cũng chính là linh thảo linh dược.

Điều mà Đậu Đậu không biết đó là từ sau khi người bán là cô đi khỏi đây, Tụ Bảo Bồn đã rất lâu rồi không đấu giá linh dược linh thảo. Lần này có thể có một lượng lớn linh dược quý giá tuyệt vời như vậy, phải cảm ơn người bán lớn đứng sau hậu trường.

Bên trên, Diệp Tinh Thần bắt đầu với một chiếc vòng. Hà Chính Trực đã hỏi mấy lần anh ta muốn tặng ai, Diệp Tinh Thần đều lắc đầu không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.