Thư Tình Second-Hand

Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình




Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ cảm giác huyết dịch toàn thân tập trung hết lên mặt, suy nghĩ ngưng lại, cô hy vọng sẽ gặp anh một lần, có lẽ đây là cuộc gặp mặt cuối cùng, rồi lại không hy vọng gặp được anh, lưu luyến chỉ khiến vết sẹo thêm sâu hơn thôi.

Cô cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy anh đứng thẳng người, trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt như trước, nụ cười trên môi cũng không rõ ràng.

Tô Dịch khẽ gật đầu với Ô Thiến Hàm và Thượng Bình, sau đó dịu dàng nói: “Các em cũng tới đây ăn cơm hả?”

Ô Thiến Hàm nhanh chóng chạy lên trước, miệng hét lên: “Vất vả lắm mới tìm được cái ví tiền di động, không thể để cho giáo sư chạy được.”

Mục Tiểu Tuệ và Thượng Bình đi phía sau, cô vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm mũi giày, giọng nói của Tô Dịch lại bay tới bên tai: “Tiền thì tôi trả, nhưng cơm tôi không ăn đâu.”

Trong lòng cô run lên, hô hấp khó khăn, đau đớn nhanh chóng tràn lan toàn thân. Cô cố gắng nở một nụ cười trên mặt, hít mũi một cái, móng tay ghim vào trong lòng bàn tay.

Trong ánh mắt cô rời rạc giống như: Mục Tiểu Tuệ, nhìn đi! Đây chính là báo ứng của mày đó.

Ô Thiến Hàm sửng sốt trong chốc lát, chợt cười lên: “Giáo sư Tô, thầy nể mặt ăn bữa cơm với bọn em cũng không được sao?”

Cô cơ hồ đoán ra được Ô Thiến Hàm đang tranh thủ cơ hội giúp cô, nhưng thấy Tô Dịch đã từ chối quyết liệt như vậy, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Nếu giáo sư Tô không có thời gian thì cũng đừng ép buộc thầy ấy quá.”

Sau khi nghe cô nói thì Tô Dịch khẽ cong môi, quay đầu đi tới gian phòng ăn, không nói một câu.

Ba người nhìn bóng lưng từ từ đi xa của anh, nhất thời hai mặt nhìn nhau, ước chừng sửng sốt năm giây sau thì Ô Thiến Hàm cuồng nhiệt nhảy dựng lên, kích động nắm tay Mục Tiểu Tuệ, hốc mắt đỏ ửng, khàn giọng nói: “Tiểu Tuệ Nhi…… Cậu…… Nhất định phải giữ được người đàn ông thuộc về cậu, bỏ lỡ là tiếc nuối cả đời đó.”

Cô mỉm cười gật đầu, không muốn phụ tâm ý của Ô Thiến Hàm. Coi như mình không hạnh phúc thì bạn tốt được hạnh phúc cũng giống nhau, Mục Tiểu Tuệ không biết bản thân nghĩ như thế nào nữa.

Vì chấp nhận ở một chỗ với Tô Dịch mà không thể nhìn mặt bà nội lần cuối, bây giờ lại buông tay Tô Dịch, không thể ngờ là buông tay thứ quan trọng nhất.

Một gian phòng ăn cực kỳ lịch sự tao nhã, trên tường ở bốn phía đều được treo những bức tranh cổ, ly chén trên khay trà cũng được chuẩn bị rất tinh tế, bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng, gian phòng này chính là gian phòng cả lớp tụ tập hôm tốt nghiệp. Bàn ăn dành cho 20 người bây giờ chỉ có bốn người bọn họ, Tô Dịch ngồi đối diện cô, bên trái bên phải của cô là Thượng Bình và Ô Thiến Hàm.

Tô Dịch đẩy thực đơn đến trước mặt Thượng Bình, ý bảo để cho các cô chọn trước.

Ô Thiến Hàm và Thượng Bình nghiên cứu thực đơn, còn Mục Tiểu Tuệ vẫn không ngẩng đầu, nhìn hằm chằm cái dĩa xoay thủy tinh được khắc những bông hoa nhỏ nằm giữa bàn, những bông hoa nhỏ giống như mới vừa được hái xuống, không có bất kỳ dấu vết héo tàn.

Thượng Bình chọn xong món ăn rồi ngẩng đầu hỏi Tô Dịch: “Bọn em chọn xong rồi, giáo sư thích ăn gì?”

“Cải bó xôi xào, trứng xào cà chua và thịt bằm xào ớt xanh.” Khi Tô Dịch nói ra những lời này thì tầm mắt vẫn dán chặt trên người Mục Tiểu Tuệ, trong mắt nghiêm túc lành lạnh, nói xong còn bổ sung: “Không hành lá.”

Cô nhìn chằm chằm mặt bàn không lên tiếng, môi mấp máy, nhưng sau đó lại cắn môi dưới không nói chuyện.

“Ồ, giáo sư có sở thích giống hệt Tiểu Tuệ?”

Ngón tay xinh đẹp của anh đột nhiên gõ một cái lên mặt bàn, trợn to hai mắt như bừng tỉnh hiểu ra, giây lát sau mới nói: “Tôi cũng không biết nữa, chắc chỉ theo thói quen thôi.”

Ô Thiến Hàm không lên tiếng nữa, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Dịch. Bữa cơm này trầm mặc khác thường, Ô Thiến Hàm và Thượng Bình cũng cảm thấy bữa cơm này không còn như thực tế nữa rồi.

Mục Tiểu Tuệ nắm chặt đôi đũa trong tay, giương mắt hỏi Tô Dịch đang cúi đầu ăn cơm: “Khi nào thì giáo sư Tô đi Hong Kong?”

Anh không ngẩng đầu, trả lời: “Tháng năm.”

“Ồ.” Cô nhẹ nhàng dùng đũa gẩy nhẹ hạt cơm trong chén, trợn to hai mắt ép buộc bản thân không rơi nước mắt, cô thật sự vui, thật sự vui mừng cho anh.

Sau khi ăn xong thì bốn người đi ra khỏi tiệm cơm, Tô Dịch đi tuốt ở đằng trước, cô đi cuối cùng. Sương khói mông lung khiến tầm nhìn đằng trước trở nên mơ hồ, lá cây ngô đồng chỗ đậu xe đã không còn vàng nữa, hoa đào cũng chớm nở, nhưng cô lại có cảm giác đau thương giống như đang ở trong thời tiết tháng chạp rét đậm.

Tô Dịch mở cửa xe, quay đầu lại nói với cô: “Nhà cửa tôi đã tìm được người mua rồi, đồ đạc gì đó của em tôi cũng đã thu dọn xong, khi nào thì em qua lấy?”

Trong mắt cô ảm đạm, nhìn chăm chú vào gò má của anh, tầm mắt cuối cùng lại rơi vào hàng lông mày rậm đen của anh, cô ngọa nguậy đôi môi còn chưa mở miệng thì đã nghe anh nói: “Ngay bây giờ đi! Ngày mai tôi không có thời gian.”

“Dạ.” Cô quay đầu lại nói mấy câu với Ô Thiến Hàm và Thượng Bình rồi cúi người chui vào chỗ ngồi phía sau, nhìn chằm chằm vào gáy anh. Khoảng cách gần gũi như vậy, về sau cũng không còn cơ hội nữa!

Chưa tới năm phút thì xe đã dừng lại trước cửa khu chung cư, cô đi theo phía sau anh vào thang máy, ra khỏi thang máy, vào nhà, ánh mắt cũng mơ hồ rơi trên người anh.

Anh chỉ vào hai cái túi bự trong phòng khách nói: “Không biết là em lên thành phố, định là ngày mai mang ra bưu điện gởi về cho em, nhưng bây giờ người cũng đã đến rồi, nhìn xem còn thiếu thứ gì không.”

Cô gật đầu một cách máy móc, nửa chữ cũng không nghe được, trái lại lại ngồi trên ghế salon sờ sờ cái túi, được một lúc mới tỉnh lại, mỉm cười với Tô Dịch: “Không ngờ là đồ đạc của em ở đây lại nhiều đến vậy.”

“Ừ, tôi cũng bất ngờ.”

Cô lấy một chùm chìa khóa từ trong túi xách ra, lấy ra một cái chìa khóa rồi đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Lúc ăn cơm em định trả lại cho anh, thiếu chút nữa là quên rồi.”

Không khí trầm mặc nhanh chóng lan tràn xung quanh, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ muốn lẳng lặng tiếp tục ở đây. Ánh mắt của anh nhanh chóng xẹt qua hai cái túi, ngay sau đó nói: “Hai túi đồ này cũng nặng, em cũng không mang theo nổi đâu, để đó tôi gởi bưu điện cho.”

“Cảm ơn anh!”

“Còn về bằng tốt nghiệp, em về nhà rồi gởi mấy bản copy chứng minh thư, thẻ sinh viên, hộ khẩu lên đây, tránh phải lên đây một chuyến nữa, tôi hoàn tất thủ tục giúp em.”

Cô lo lắng móc hai tay lại với nhau: “Làm phiền anh quá, Thượng Bình và Ô Thiến Hàm đã hứa giúp em rồi.”

“Để tôi làm cho!”

Cô chần chờ một lát sau mới nói: “Dạ.” Rồi sau đó đứng dậy nói, “Vậy em đi về trước.”

Anh gật đầu “Ừ” một tiếng, một khắc xoay người kia cô mới hiểu được cô yêu Tô Dịch nhiều bao nhiêu, mặc dù lòng đau như dao cắt nhưng cũng nhịn không rơi nước mắt. Cô rời khỏi Tô Dịch thì anh mới có thể thực hiện được giấc mơ của anh, bên ngoài mới là thiên đường.

Mục Tiểu Tuệ đi về phía trước, đến trước cửa bỗng nhiên quay đầu lại, trong hốc mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Tô Dịch, khàn giọng hỏi: “Có thể cho em ôm một cái được không?” Cô không đợi anh trả lời mà lập tức vòng tay ôm quanh hông anh, không đợi nhiệt độ cơ thể anh thấm vào, cô lập tức buông tay ra rồi xoay người rời đi.

Cô đứng trong thang máy bụm mặt khóc, lần từ biệt này có lẽ chính là cả đời, cô cảm thấy cả đời này không thể xóa đi cái tên Tô Dịch được, thì ra tình yêu chính là như vậy, mặc dù có yêu có đau nhưng vẫn không oán không hối hận.

Trên bầu trời tĩnh mịch treo sơ sài mấy ngôi sao, lúc sáng lúc tối, cô đứng ở dưới lầu nhìn lên trên, đã sớm không phân biệt được cửa sổ tầng lầu nào là của Tô Dịch, chỉ nhờ chút ánh đèn mơ hồ rồi cho rằng chắc là nhà anh ở đó.

Mục Tiểu Tuệ ngồi trên ghế dài ở bồn hoa trước khu chung cư, cứng đầu nhìn ánh đèn mơ hồ hơi yếu kia, thần trí tỉnh táo có thể cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang bi thương đến cỡ nào. Cho đến khi cô đi đến cổng khu chung cư, thì cô mới dừng lại, quay đầu lưu luyến nhìn cái cửa sổ quen thuộc kia.

Thì ra khi đã đau thương đến cực hạn, thì cũng không còn hơi sức để khóc.

Một đôi mắt giảo hoạt thấp thoáng ở rèm cửa sổ cho đến khi bóng dáng nho nhỏ của Mục Tiểu Tuệ biến mắt trong tầm mắt, rồi mới chậm rãi thả rèm cửa xuống, ngược lại cười nhỏ một tiếng rồi đi tắm, hình như tâm tình cũng không tệ, bóng lưng hoàn toàn bất đồng so với sự cô đơn tĩnh mịch của Mục Tiểu Tuệ.

Từ chỗ Tô Dịch phải đi bộ mất hai mươi phút mới về đến cổng trường, tổng cộng phải tốn bốn mươi phút mới đến được ký túc xá, lúc đó cửa ký túc vừa mới khóa, nhân viên quản lý không nhịn được lầm bầm oán trách: “Con gái con đứa khuya lơ khuya lắc rồi còn ở bên ngoài, là con gái phải biết giữ đúng mực chứ, cũng may là về kịp đó, chứ trễ một chút rồi đánh thức tôi dậy là chết với tôi rồi.”

Dứt lời rồi đưa cho cô tờ giấy, ý bảo cô viết họ tên số phòng và thuộc khoa nào vào danh sách, cô vươn tay lấy bút thì nước mắt đã rơi lả chả trên tờ danh sách, tờ giấy bị ướt nên phình ra, vết mực trên đó cũng bị mờ đi, trở nên mơ hồ.

Cô viết đại vài nét xong rồi ngẩng đầu lên đưa cho nhân viên quản lý, lúc này nhân viên quản lý mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em đừng quá lo lắng, cái này chỉ là thủ tục phải làm thôi, không có xử phạt hay gì đâu.” Sau khi nhận lấy danh sách xem xét xong rồi nhân viên quản lý mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nhân viên quản lý hiển nhiên bị nước mắt của cô làm mềm lòng.

Thiết kế của ba căn ký túc xá giống nhau có đèn sáng rực như Tứ Hợp Viện, cô trầm mặc đi qua lầu một, trên nền gạch màu sắc vàng xanh bởi vì ngấm nước hàng năm qua nên đổi thành màu xanh rêu, từng tầng từng tầng một che đi màu sắc thật sự của nền gạch.

Cô dừng chân sững sờ chốc lát, rồi mới chậm rãi lên lầu. Tình cảm của cô đối với Tô Dịch cũng giống như màu rêu, bị nước mưa cọ rửa không ngừng, có lẽ lúc ban đầu sẽ có một chút kháng cự, nhưng quanh năm suốt tháng thì tạo thành màu xanh rêu.

Tô Dịch dùng thái độ cương quyết xông vào thế giới của cô, không cho phép cô phản kháng, trong lúc vô tình nảy sinh tình yêu giống như cỏ rêu, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Thi xong Mục Tiểu Tuệ kéo theo rương hành lý ra trạm xe lửa, chỗ ngồi của cô đúng ngay vị trí cửa sổ. Cô nhìn ngắm xung quanh, rồi nhẹ nhàng cong khóe môi, lúc xe lửa khởi hành thì cô phất tay một cái.

Tạm biệt, thành phố W, tạm biệt, Tô Dịch của em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.