Thư Tình Second-Hand

Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện




"Cô, làm sao sợi dây chuyền này lại ở chỗ cô."

Thượng Quan Hồng không dám tin, chỉ là ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, thoáng chốc đã biến thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Vị tiểu thư này, tuy rằng tôi không biết cô lấy sợi dây chuyền này từ đâu, nhưng mà, cô có thể trả lại cho tôi hay không."

"Phốc."

Toàn Ti Dạ vừa uống một ngụm rượu vào miệng lập tức phun ra ngoài, anh nghe thấy gì cơ, trả lại cho cô ta, có lầm hay không.

"Tại sao vậy chứ? Sợi dây chuyền này là của tôi cơ mà."

Tay An Dĩ Mạch vuốt ve sợi dây chuyền, tươi cười.

Lúc này Thượng Quan Hồng nhìn thấy nụ cười của cô liền xúc động có suy nghĩ muốn xé nát khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng mà chỉ vì sợi dây chuyền kia, cô ta sẽ không làm như vậy.

"Tiểu thư, sợi dây chuyền này là vị hôn phu của tôi tặng cho tôi, thế nhưng tôi lại không cẩn thận làm mất, tôi đã tìm rất lâu, không nghĩ tới lại bị tiểu thư nhặt được."

"Ồ..."

Giọng nói của Thượng Quan Hồng rất lớn, thế cho nên rất nhiều người ở đây cũng nghe được, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thượng Quan Hồng, lại thêm gia thế của cô ta, tất cả mọi người đều tin rằng sợi dây chuyền này là do Thượng Quan Hồng làm mất.

"Cô làm mất? Lúc nào, ở đâu?"

"Sáng sớm hôm nay tôi phát hiện ra đã không thấy nữa, không biết tiểu thư nhặt được ở đâu?"

Thượng Quan Hồng dù sao cũng là hợp tình hợp lý, hiện tại đối với chuyện này cô ta có lợi thế rất lớn, cô ta không lợi dụng nó mới là ngu ngốc.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thượng Quan Hồng, Toàn Ti Dạ không nhẫn nại được. Chỉ có điều, An Dĩ Mạch lại liếc mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh không nên kích động, cô có thể tự giải quyết.

An Dĩ Mạch trên môi vẫn nở nụ cười sáng lạn như trước, cứ như đối tượng Thượng Quan Hồng chĩa mũi nhọn không phải là cô.

"Tiểu thư, cô muốn cái gì Thượng Quan gia tôi đều sẽ tặng cho cô, chỉ riêng sợi dây chuyền này là không được. Đây là sợi dây chuyền trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, là quà mà vị hôn phu của tôi tặng cho tôi. Tôi nghĩ, người phụ nữ như tiểu thư đây hẳn là biết nó có ý nghĩa gì, vì thế, có thể trả lại nó cho tôi không?"

Quả nhiên, Thượng Quan Hồng vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu xôn xao, vị hôn phu của tiểu thư Thượng Quan đối xử với cô ấy thật tốt.

"Hồng Hồng, cô thật là hạnh phúc. Vị tiểu thư này, còn không mau trả lại đồ cho người ta đi."

"Đúng là, đã không có tiền còn mang dây chuyền quý giá như vậy. Thật là hám hư vinh?"

Mọi người bàn tán khiến Thượng Quan Hồng thật vui vẻ. Chẳng qua cô ta cảm thấy được cuối cùng nhất định cô ta sẽ lấy được sợi dây chuyền này, hơn nữa còn khiến người phụ nữ kia mất mặt. Thấy bộ dáng không thèm quan tâm của Toàn Ti Dạ, Thượng Quan Hồng cười vô cùng quyến rũ, cô ta còn chưa quên hắn làm mất mặt cô ta đâu.

"Toàn thiếu gia, có phải hay không anh cũng nên khuyên nhủ vị tiểu thư này, sợi dây chuyền đó đối với tôi thật sự rất quan trọng. Nếu tôi không tìm lại được, vị hôn phu của tôi sẽ không vui."

"Như vậy, xin hỏi tiểu thư, vị hôn phu của cô là ai?"

"Đúng vậy, tiểu thư thượng Quan, vị hôn phu của cô là ai vậy? Tất cả mọi người đều biết Tổng giám đốc Thượng Quan anh dũng bất phàm, không biết ông ấy sẽ vì tiểu thư Thượng Quan cô lựa chọn vị hôn phu là thiếu gia của tập đoàn nào đây?"

Trong giọng nói của Toàn Ti Dạ nồng đậm trào phúng. Làm sao người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như vậy, còn vị hôn phu nữa chứ, không sợ xấu hổ à? Thế nào mà anh lại không biết thông gia nhà Thượng Quan là ai chứ?

"Vị hôn phu của tôi là..."

Thượng Quan Hồng thấy tất cả mọi người đều nhìn cô ta, trên mặt cô ta liền xuất hiện vẻ e thẹn. Nhớ tới người đàn ông tuyệt mỹ kia, một đôi mắt hoa đào làm cô ta mê đắm.

"Tiểu thư Thượng Quan, tôi không quan tâm vị hôn phu của cô là ai. Tôi chỉ nói cho cô biết chính là hóa đơn của sợi dây chuyền này ghi tên của tôi. Xin hỏi, sợi dây chuyền này là cô làm mất sao?"

"Cái gì?"

Thượng Quan Hồng trợn to hai mắt, cô ta cảm thấy An Dĩ Mạch hoàn toàn không thể mua nổi sợi dây chuyền này, làm sao lại có tên của nàng ta đây.

"Cũng có thể nói, trên thế giới này có hai sợi dây chuyền giống nhau như đúc. Xem ra, vị hôn phu của tiểu thư Thượng Quan cô, cũng không yêu cô như cô tưởng tượng rồi."

An Dĩ Mạch cười rất xảo quyệt, nhưng Thượng Quan Hồng lại thấy vô cùng châm chọc.

"Tại sao tiểu thư lại nói như vậy, nếu cô thích, tôi tặng cho cô một cái là tốt rồi. Thế nhưng sợi dây chuyền này là Mặc Hàn tặng cho tôi, tôi nghĩ mọi người hẳn là biết Tổng giám đốc tập đoàn Mặc Mạch Quốc Tế đi. Đây là quà mà anh ấy tặng cho vị hôn thê, cả thế giới sẽ có cái thứ hai sao?"

An Dĩ Mạch cùng Toàn Ti Dạ không nghĩ tới cô ta thật sự lại dám nói ra tên của An Mặc Hàn. An Dĩ Mạch cười lạnh. Quả nhiên, An Mặc Hàn anh gây họa, còn để cho cô phải dọn dẹp giúp anh cục diện rối rắm này.

Nhìn nụ cười lạnh lùng của An Dĩ Mạch, Toàn Ti Dạ cảm thấy An Mặc Hàn thế là xong rồi, thật sự là xong đời rồi.

"Hóa ra là Tổng giám đốc An, tiểu thư, cô vẫn nên đem dây chuyền trả lại cho Hồng Hồng đi."

"Đúng đấy, đúng đấy."

Mấy chị em của Thượng Quan Hồng cũng bắt đầu vì cô ta mà nói chuyện. Thượng Quan Hồng đắc ý cười, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vô cùng đáng thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.