Thư Tình Second-Hand

Chương 25: Cảnh báo tử vong




Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn thon dài nhỏ nhắn từ bên trong xe ngựa tát hắn một cái, nữ tử bên trong cười lạnh một tiếng, “Ta chính là vị hôn thê của Hoa gia các ngươi, các ngươi còn chưa tránh ra?”

Tuy rằng thị vệ canh cửa đã trúng một tát nhưng vẫn không chịu cho đi qua, hắn nén giận nói: “Cho dù ngươi là ai, nhưng Cơ công tử, Anh tiên sinh, Nhiễm công tử, Dung công tử đều đã dặn dò không được để cho người không rõ thân phận, không quan trọng tiến vào, nếu không thì đầu của chúng ta sẽ khó mà giữ nổi. Cho dù các hạ là vị hôn thê của Hoa gia, nhưng cũng không có căn cứ xác thực nào để chứng minh rõ thân phận của ngươi.”

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu, chúng ta không phải người không có thân phận rõ ràng, đám cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn*, đám mắt chó các ngươi nhìn cái này đi, đây chính là lệnh bài mà Hoa gia các ngươi có thấy cũng phải lui lại ba bước.” Một nam tử hoa y giơ lệnh bài trong tay lên, khí thế bức người. Hắn liếc xéo thủ vệ nghiêm ngặt xung quanh, thách thức: “Lệnh bài này cả thiên hạ chỉ có một, cũng chỉ vị hôn thê của Hoa Tích Dung mới có được mà thôi, các ngươi có thấy rõ không, nếu không thấy rõ thì phải mời đại phu về khám lại mắt đi, lũ đui mù.”

(*Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn: Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên.

Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.

“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng (hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia.

Một số trường hợp về “Cầm lông gà làm lệnh tiễn”: giả truyền quân lệnh, chuyện bé xé ra to, chuyện không quan trọng nhưng lại báo là quan trọng,…

Nguồn: Mắc Dịch Hội)

Vẻ mặt hắn khinh thường, khoé môi cong lên bễ nghễ kiêu ngạo.

Nếu Tô Mặc thấy người này nhất định sẽ cười khẽ hai tiếng, bởi vì hắn chính là Cao công tử tự cho mình là siêu phàm trong sòng bạc ngày đó.

Lúc này trang phục hắn mặc còn lộng lẫy hơn, không phải quý tộc tầm thường có thể mặc được.

Lúc này tướng quân thủ thành trước cửa đã đi tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên, hắn cũng có chút hiểu biết, ngày xưa đã từng vào Nam ra Bắc cùng Hoa Tích Dung. Khi nhìn thấy lệnh bài, hắn lập tức biến sắc, nói: “Cho đi!”

Nam tử kia càng cười kiêu ngạo hơn, “Xem ra các hạ vẫn có chút kiến thức, biết thẻ bài này là thật, nếu không ta sẽ khiến Hoa Tích Dung phế bỏ chức vụ của các ngươi, đám chó các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Dứt lời, xe ngựa lập tức chạy nhanh vào trong thành. Quan viên trước cửa thành lập tức tự mình tiến lên nghênh đón, còn phái người hộ tống trên đường. Vẻ vênh váo tự đắc, giọng nói oang oang của Cao công tử tất cả đều rơi vào tai của các binh lính phía bên ngoài.

Không ai để ý đến vẻ kính trọng sau khi quan viên kia nhìn thấy lệnh bài, mà chỉ thấy thái độ khác thường của hắn đối với nam nữ tử trong xe ngựa.

Mọi người xung quanh không nhịn được thầm nghĩ, trong xe ngựa này rốt cuộc là ai mà ngông cuồng như vậy?

Chiếc xe vừa rồi đến rất phô trương, chiêng trống kèn ầm ĩ, trên thuyền còn có múa sư múa rồng, dọc đường có hai trăm thiếu niên nam nữ đi chân trần kéo thuyền, trải thảm đỏ dưới thuyền cho chủ rồi mới bước xuống. Xe ngựa thì sang trọng, bảy tám con ngựa lớn kéo xe, cho dù là những quý tộc Ma giới khác cũng không có khí thế phô trương như thế.

Đại nhân thủ thành cư nhiên lại còn cung kính với người trong xe, rốt cuộc bọn họ là ai?

Đợi cho xe ngựa đi xa, một thị vệ vội vàng lên tiếng hỏi: “Đại nhân, trong xe ngựa là người tai to mặt lớn nào vậy? Hình như rất cao quý! Chúng ta cũng không nắm rõ.”

“Đúng vậy! Nữ nhân bí ẩn thật, lệnh bài đó là của ai?” Mọi người đều tò mò nhìn viên quan thủ thành, hiếu kì hỏi liên tục.

Phần lớn nhóm binh sĩ canh phòng ở phía ngoài của Hoa Tích Dung đều là tân binh mới đến, cũng không nhận biết nhiều người tai to mặt lớn, trông coi cửa thành sẽ giúp kiến thức của bọn họ được tăng thêm.

Quan viên nói: “Các ngươi chưa từng thấy nàng nhưng hẳn là đều đã từng nghe nói đến thân phận của nàng rồi.”

Hắn ta đăm chiêu, cảm thấy sự việc hôm nay dường như sẽ gây nên sóng gió.

“Nàng rốt cuộc là quý tộc gì?” Người bên cạnh hỏi.

“Các ngươi nghe cho rõ, nàng ta chính là đệ nhất mĩ nữ Ma giới, Cao tiểu thư, vị hôn thê của Hoa gia! Lệnh bài của nàng chính do tiên đế lưu lại, hiện tại được xem như một món bảo vật.”

“Chậc chậc, không ngờ nàng lại thật sự là vị hôn thê của Hoa gia, nhưng trước kia ta nghe nói nàng không coi trọng Hoa gia mà.”

“Cái này chứng minh cho một việc, nam nhân có đẹp cũng không để làm gì, phải có bản lĩnh mới được. Hiện tại Hoa gia của chúng ta chính là đệ nhất nam nhân Ma giới, phong thái phi phàm, nàng không có lý do gì không hối hận, bỏ qua viên ngọc này.”

“Không sai, nữ nhân này rốt cuộc đã biết thực lực của Hoa gia, không biết trong lòng Hoa gia sẽ như thế nào đây?”

“Nếu nghe theo lệnh của phụ mẫu, vậy thì lần này dù như thế nào thì Hoa gia cũng phải cưới nữ nhân này.”

Mọi người không biết rằng Hoa Tích Dung và Tô Mặc đã thành thân, còn nghĩ rằng nàng sẽ nhanh chóng trở thành đệ nhất phu nhân Ma giới.

Có người lại lắc đầu, cảm thấy loại nữ nhân ngại bần yêu phú này căn bản là không xứng với Hoa Tích Dung.

*

Cao tiểu thư tao nhã ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy nơi này thật là thoải mái xa hoa, tráng lệ.

Trước bức rèm cửa sổ trắng như tuyết, ánh trăng xuyên thấu qua, trang phục hoa lệ làm lộ đường cong trên người nàng.

Cao tiểu thư sửa sang lại búi tóc tinh xảo, dọc đường long đong vất vả, mệt mỏi cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của nàng, cách mỗi nửa canh giờ nàng sẽ sửa sang, trang điểm lại một lần.

Trăng sáng bên ngoài nhô cao, bóng cây lay động.

Dọc đường đến đây, lần đầu tiên nàng được thấy nông canh xanh mênh mông bao la xung quanh, vô số bãi cỏ, tường thành cao lớn, hơn nữa bốn bức tường thành hoa lệ đẹp đẽ vây quanh khiến nàng rung động, nếu có người đến công thành, chỉ sợ sẽ mệt chết ở bên ngoài mất thôi. Cửa hàng trong thành sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, mọi người đều an cư lập nghiệp, Đại Đô thành là nơi kinh doanh mua bán phồn hoa nhất lớn nhất mà nàng từng nhìn thấy, xem ra Hoa Tích Dung đã tạo ra rất nhiều kì tích trong Ma giới, khiến cho lòng nàng rung động, hết sức khiếp sợ.

Nhưng đến trước cửa thành thứ hai, dù nàng có lấy lệnh bài ra thì hơn trăm tùy tùng và hàng rương mang theo cũng vẫn bị cản ở bên ngoài.

Trước cửa thành thứ ba, đám ma ma và nha hoàn lại bị ngăn cản.

Cửa thành thứ tư thì thậm chí đến xe ngựa cũng phải bỏ lại, chỉ để cho hai người là nàng và Cao công tử ngồi xe ngựa của thành đi vào bên trong.

Nàng nhàn nhã ngồi đó, nâng mắt lên hỏi: “Sao Hoa gia chưa đến gặp ta?”

Quản gia lễ phép cười cười, ông biết Hoa Tích Dung thích Tiểu Mạch, mà hôm nay ông còn mới phát hiện ra Tiểu Mạch lại là nữ nhân. Lúc nãy Hoa công tử vừa về đến đã lập tức đưa Tiểu Mạch vào phòng ngủ, dặn dò không gặp bất kì người nào, cũng không quan tâm đến bất kì chuyện gì. Không biết hai người đang làm gì trong phòng, chỉ biết là Hoa gia sai người chuẩn bị hai bức bình phong xuân cung đồ, cùng một số món tình thú đặt sẵn bên trong, nếu dùng thần thức thăm dò sẽ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt, làm hại ông không dám tiến vào xin chỉ thị, chỉ có thể để người gọi là “vị hôn thê” này chờ ở ngoài.

“Hai vị, Hoa gia đang bề bộn nhiều việc, vừa mới trở về, đi đường mệt nhọc gian nan, cho nên xin Cao tiểu thư đợi một vài canh giờ, không nên vội vàng.”

“Sao ngươi lại dám nói như thế? Nếu Hoa Tích Dung đã trở về thì có thể gặp khách mà? Là ngươi cố ý không thông báo cho hắn đúng không?” Cao công tử khó chịu.

“Thân thể Hoa gia không thoải mái, không tiện tiếp khách, thứ lỗi.” Quản gia vẫn lạnh lùng đáp.

“Nhìn thái độ của ngươi xem. Nếu Hoa Tích Dung không có thành ý, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Thái độ của Cao công tử có chút kiêu căng vô lễ, hắn biết đứng trước Hoa Tích Dung bọn họ phải tỏ thái độ cao quý, tuy lúc trước muội muội không đồng ý hôn ước nhưng Hoa Tích Dung cũng chưa từng tỏ thái độ thích nàng, lần này bọn họ mạo muội đến đây, nhất định phải một người hát mặt đen, một người hát mặt trắng mới được.

(*Chỉ màu sắc của mặt nạ trong kinh kịch TQ. Mặt đen biểu thị sự hung dữ, thô bạo. Mặt trắng biểu thị sự gian xảo, nham hiểm.)

Cao tiểu thư lại bày ra vẻcao cao tại thượng cùng bộ dạng cao quý thanh lịch.

Nói cách khác, đúng là tư thế của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Ánh mắt quản gia lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, cũng không để ý đến Cao công tử, cúi đầu nói: “Mấy ngày nay Ma giới không được an ổn, Cao tiểu thư, để an toàn, hai vị vẫn nên ở lại trong phòng đừng đi lại lung tung thì hơn, ta nghĩ ngày mai Hoa gia sẽ có thời gian đến tiếp hai vị.”

Dứt lời, quản gia rời khỏi phòng.

Đồng thời ông phân phó hai thủ hạ đảm nhiệm trông coi nơi này, nói hoa mỹ là chăm sóc, nhưng thực chất chỉ để phòng ngừa hai người có mánh khóe gì đó mà thôi.

Hoa Tích Dung xưa nay vốn không dễ tin tưởng người ngoài, cho nên thủ hạ của hắn đều đã qua muôn ngàn thử thách, chọn kỹ lựa khéo những người tinh anh, làm việc gì cũng cực kì nghiêm túc cẩn thận.

Tuy rằng thủ hạ của Hoa Tích Dung không nhiều nhân tài nhưng phần lớn đều rất trung thành tận tâm.

“Muội muội, ngươi xem bọn chúng kìa. Thái độ quá kém!” Cao công tử giận dữ vỗ mạnh lên bàn.

“Được rồi! Đại ca, ít ra Hoa Tích Dung đã cho chúng ta vào thành.” Vẻ mặt Cao tiểu thư cũng không tốt, dù sao nàng vẫn cảm thấy mình rất thích hợp làm nữ chủ nhân của nơi này, lúc nàng quyết định gả cho Hoa Tích Dung, người trong gia tộc rất đồng ý, bọn họ ai ai cũng hám lợi.

Lúc trước họ ủng hộ cho lão phu nhân, nhưng hiện tại Hoa Tích Dung đã thể hiện thực lực quá rõ ràng.

Gia tộc của nàng như cỏ đầu ngọn gió, nghiêng trái nghiêng phải.

Nàng cho rằng Hoa Tích Dung cũng đồng ý làm thông gia với nàng.

Cao tiểu thư là nữ tử quý tộc miền Nam Ma giới, da trắng như tuyết, dung mạo rung động lòng người.

Lúc này nàng ngồi dựa nghiêng vào giường mềm, tay nâng chung rượu, ý vị phong đãng lẳng lơ, trang phục trên người cũng sang trọng quý phái, khuôn mặt xuất chúng, ở Nhân giới cũng được coi là một báu vật tuyệt sắc.

Làn da nàng trắng nõn mềm mịn, đôi mắt câu hồn đoạt phách, lúc này nàng đang mặc một bộ Hán phục mười tám lớp xinh đẹp nhiều chi tiết rườm rà, trong truyền thuyết phục sức này chỉ có hoàng hậu phượng nghi thiên hạ của Nhân giới mới có thể mặc, là nàng cố ý mặc vì gặp Hoa Tích Dung, loại quần áo này rất phức tạp, cởi ra cũng phiền toái cực kì.

Mặc dù đúng là phiền thật, nhưng lại lộ ra bờ vai trắng như tuyết và khe rãnh sâu thẳm mê người trước ngực nàng, bó chặt quanh vòng eo mảnh khảnh, tầng váy khảm đường viền hoa lộng lẫy đong đưa, khiến nàng giống như đoá hoa mẫu đơn nở rộ mĩ lệ kiều diễm, quốc sắc phương hoa.

Nam nhân Ma giới từng gặp nàng đều phải quỳ gối dưới váy của nàng, nên nàng cực kì kiêu ngạo.

Đồng thời thân phận quý tộc của nàng cũng khiến cho nàng tự hào và tự tin không ai sánh được.

Nàng nhìn lại toàn bộ bề ngoài, khẽ cắn môi một cái, tâm tình có chút không vui, ngoái đầu lại nhìn hỏi: “Đại ca, huynh cảm thấy Hoa Tích Dung thấy muội hồi tâm chuyển ý có thể xúc động hay không? Lỡ hắn cố ý ra vẻ kiêu căng thì sao?”

Dù sao lúc trước cũng là nàng tâm cao khí ngạo, không để hoàng tử nghèo nàn Hoa Tích Dung kia vào trong mắt.

Hiện tại nàng lại tự tìm tới cửa, lên giọng phách lối, coi như là cho Hoa Tích Dung một bậc thang, nhưng lại mãi không thấy Hoa Tích Dung đâu, tâm tình nàng có chút khó chịu.

Cao công tử ho khụ khụ, “Muội muội, mặt mũi của nam nhân rất quan trọng.”

Hắn cũng hơi lo lắng, thương nhân lắm tiền nhiều của, hắn chính là đến vì cái này, giấy nợ của hắn còn ở trong sòng bạc, phải dựa vào sính lễ của muội phu này để giải quyết vấn đề lớn đó. Nhưng vừa nghĩ tới nữ chủ nhân xinh đẹp kia của sòng bạc, lửa nóng lại không nhịn được trào ra, cháy hừng hực. Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Ta tin hẳn là không có chuyện gì đâu, ngày mai chắc chắn hắn sẽ đến tìm muội.”

Cao tiểu thư cũng thấy không có chuyện gì, nhưng mà lễ phục nặng trĩu trên người khiến nàng cảm thấy khó chịu toàn thân.

Tiếc là bọn nha hoàn và bà vú đều bị ngăn lại ở bên ngoài hết rồi.

Lúc này, nàng chỉ hy vọng hình ảnh hoàn mĩ của mình còn có thể chống đỡ, duy trì đến ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.