Thư Tình Second-Hand

Chương 100: Ngoại truyện: Mang thai 3




Phó Hồng Tuyết nằm cạnh Diệp Khai, dùng chăn phủ kín cả mình và hắn, ôm chặt Diệp Khai. Y đã chiếu cố Diệp Khai một đoạn thời gian, biết Diệp Khai lúc mang tâm trí hài đồng dễ bị kinh hách, lúc này chỉ đành không ngừng ôm chặt trấn an, để hắn cảm thấy an toàn, từ từ bình phục cảm xúc.

Khí lực Diệp Khai tích tụ cả một ngày chỉ bằng một hành động bổ nhào vào người Phó Hồng Tuyết vừa nãy thoáng cái đã dùng hết. Hắn thất kinh phát hiện ngón tay càng lúc càng nắm không được ống tay áo Phó Hồng Tuyết, vô luận dùng sức thế nào, tay áo y cũng đều trượt khỏi tay. Hắn cứ lung tung dùng sức như vậy, đau đớn trong người cũng như thủy triều ồ ạt dâng lên, chớp mắt một cái đã bảo phủ toàn thân hắn. Diệp Khai đau không chịu nổi, cắn chặt răng phát run.

Phó Hồng Tuyết không ngừng vuốt lưng hắn, cũng càng ôm hắn chặt hơn.

Diệp Khai muốn gọi y, lại phát hiện gọi không ra tiếng, đau tới rên rỉ. Diệp Khai từ lúc trọng thương tỉnh lại tới giờ, chưa từng kêu đau một tiếng, lại càng không ở trước mặt Phó Hồng Tuyết rơi lệ. Giờ phút này hắn chỉ còn lại tâm trí hài đồng, thật sự chịu không nổi đau đớn tra tấn như vậy, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Phó Hồng Tuyết vẫn biết hắn đau, nhưng lúc ban ngày Diệp Khai sợ y lo lắng tự trách, nên có thế nào cũng đều nhíu mi nhẫn nại, y cũng không muốn Diệp Khai thấy mình bi thương mà khổ sở. Hai người như đã ngầm ước định với nhau, bình thường đều không nhắc tới đau đớn của Diệp Khai.

Phó Hồng Tuyết vẫn không ngừng vuốt lưng cho Diệp Khai, Diệp Khai đau tới run người, ở trong lòng y không ngừng run rẩy. Diệp Khai trên người không chút khí lực, rên khóc đều thực yếu ớt, thống khổ tới cực điểm.

Diệp Khai mới khóc một lát, tiếng khóc đã càng lúc càng kiệt lực, lại càng lúc càng bi thống. Lúc trước vô luận hắn kinh sợ khóc nháo như thế nào, Phó Hồng Tuyết đều kiên nhẫn dỗ, dỗ một hồi sẽ ổn. Nhưng giờ hắn rõ ràng đã không còn hơi sức, nhưng vẫn còn khóc không ngừng, hẳn nhiên là vì đau quá ác, Phó Hồng Tuyết ôn nhu thế nào cũng không trấn an được.

Diệp Khai không hiểu tình trạng của mình. Hắn trong lòng bất lực, trên người đau đớn, nhịn không được muốn nắm Phó Hồng Tuyết. Nhưng hắn càng dùng sức muốn nắm Phó Hồng Tuyết, đau đớn trên người càng dữ dội. Đau càng dữ lại càng muốn nắm, như thể chỉ có nắm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết, mới được an ủi đôi chút.

Phó Hồng Tuyết đem ống tay áo đặt vào trong lòng bàn tay Diệp Khai, sau đó bao lấy tay Diệp Khai, giúp hắn nắm lại. Diệp Khai có ống tay áo y trong tay, kinh hoảng thoáng giảm chút đỉnh, chôn trong lòng Phó Hồng Tuyết thấp giọng khóc.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, Phó Hồng Tuyết thấy trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai bao đầy nước mắt, mày cau lại, răng cắn chặt, một dòng máu tươi theo khóe môi chảy xuống.

Phó Hồng Tuyết không đành lòng nhìn hắn đổ máu, trong lòng vỡ nát, đau như đứt từng khúc ruột. Y ôn nhu nói, “Diệp Khai, không cần tự cắn mình.”

Diệp Khai đau tới lợi hại, sao còn nghe được lời y nói, khớp hàm vẫn không theo khống chế siết quá chặt, răng nanh cơ hồ đâm sâu vào da thịt.

Phó Hồng Tuyết nhấc bàn tay vẫn đặt trên lưng Diệp Khai, muốn tìm khăn tay lau vết máu trên khóe môi Diệp Khai. Nhưng tay vừa mới lấy ra, tiếng Diệp Khai khóc lập tức hơn ba phần kinh sợ. Phó Hồng Tuyết vội vàng đặt lại lên lưng hắn, không ngừng vỗ nhẹ.

Nhưng nói gì thì nói vết máu kia vẫn rất chói mắt, nhượng lục phủ ngũ tạng Phó Hồng Tuyết đều đau tới khó chịu đựng được. Y mấy ngày nay quan tâm lo lắng, chua xót đau lòng, nội tâm tra tấn cũng không thua gì đau đớn trên người Diệp Khai.

Diệp Khai không ngừng run rẩy, y nghe mà khổ sở trong lòng, lệ cũng dần bao quanh vành mắt. Phó Hồng Tuyết thuở nhỏ cô tịch, sống trong băng lãnh khổ cực, người cũng dần trở thành lạnh lùng ít nói. Diệp Khai lại nhiệt tình sang sảng, hoạt bát khiêu thoát. Y từ khi làm bạn với Diệp Khai, dần bị Diệp Khai ảnh hưởng. Giờ phút này Diệp Khai đau tới không chịu nổi như vậy, y lại không thể san sẻ cùng hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân duy nhất còn lại trên đời của mình chịu đau đớn tra tấn.

Phó Hồng Tuyết lệ nóng doanh tròng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Diệp Khai ở trong lòng y thương tâm khóc, lại không có khí lực, giãy dụa không ngừng nức nở. Y ôm Diệp Khai, “Diệp Khai, nếu ta có thể thay ngươi chịu khổ, cho dù thiên đao vạn quả ta cũng nguyện ý.”

Vận mệnh Phó Hồng Tuyết bi thảm bất thường, khiến y xưa nay chưa từng tin vào thần phật. Hoa Bạch Phụng từng vô số lần nói với y, “Ngươi sinh ra là để báo thù. Nếu ngươi không báo được thù, không chỉ mình ta muốn nguyền rủa ngươi, mà hết thảy thần ma trên trời dưới đất đều sẽ nguyền rủa ngươi.” Thanh âm thê lương như sấm rền, ngay chính bản thân người nói cũng đã bị nguyền rủa. Thần ma là cái gì, trên đời nếu thực sự có thần ma, nếu thực sự có chút công bình, vận mệnh bi thảm như vậy cũng sẽ không thuộc về ta.

Nhưng thời khắc này, Phó Hồng Tuyết thực sự hi vọng trên thế gian tồn tại lực lượng thần bí nào đó, có thể đem đau đớn trên người Diệp Khai chuyển hết lên người mình. Y ôm chặt Diệp Khai, trong lòng thầm khẩn cầu, chỉ cần có thể thay Diệp Khai chịu khổ, dù có đem đau đớn trên người Diệp Khai nhân lên gấp mười lần để y tới chịu, y cũng không có nửa câu oán hận.

Diệp Khai đã muốn khóc tới kiệt sức, thân thể hắn chịu không nổi khóc nháo như vậy, dần dần ngay cả run cũng không còn khí lực, chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Hắn không thể động đậy, không còn sức giãy dụa, đau đớn trên người ngược lại giảm bớt chút đỉnh.

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc lấy ra được khăn tay lau vết máu trên khóe môi hắn, nhẹ hôn lên trán hắn, “Diệp Khai, đừng cử động.”

Diệp Khai nhìn y, chớp mắt đáp lại, nước mắt lại bừng lên. Hắn một bụng ủy khuất lại không cách nào nói chuyện, nhưng đã nghe hiểu ý Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết biết hắn cũng không còn sức động đậy nữa, mới đặt tay lên tay Diệp Khai, chậm rãi truyền nội lực cho Diệp Khai. Ban ngày Diệp Khai nhất định không đồng ý. Ngay cả y vận công giúp Diệp Khai chữa thương, Diệp Khai cũng đều lo sẽ làm tổn hại công lực y, lại càng không nói đến truyền nội công của y cho Diệp Khai.

Loại truyền nội lực này, nếu có chút phân tâm sẽ thập phần hung hiểm, càng không thể có ngoại lực quấy rầy, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Phó Hồng Tuyết nguyên bản không dám truyền nội công cho Diệp Khai bừa bãi như thế, nhưng giờ nhìn Diệp Khai thống khổ tới vậy, lòng y cũng tan nát, chẳng bằng tẩu hỏa nhập ma cùng Diệp Khai chịu khổ cho rồi.

Diệp Khai vô tri thừa nhận, cảm giác một cỗ nội tức thanh lương nhu hòa tiến vào thân thể, chậm rãi lưu động, dường như đi tới đâu, đau đớn ở đó đều giảm đi vài phần. Hắn tuy thần trí mơ hồ, nhưng nhiều năm khổ tu đã sớm hình thành bản năng phối hợp Phó Hồng Tuyết vận chuyển nội tức. Phó Hồng Tuyết không dám truyền quá nhiều cho hắn, lo hắn ban ngày tỉnh lại phát hiện, một khắc sau liền buông Diệp Khai ra.

Diệp Khai được truyền nội lực, đau đớn giảm bớt, khí lực hơi chút hồi phục, cầm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết, lại bắt đầu khóc nháo. Phó Hồng Tuyết không ngừng vuốt ve mái tóc dài của hắn, ôn nhu an ủi.

Mãi cho tới đêm khuya, Diệp Khai thật sự mệt mỏi, tiếng nức nở mới dần yếu ớt, chỉ ngẫu nhiên rên rỉ kêu đau một tiếng, cũng không còn bi thống như lúc đầu nữa.

Phó Hồng Tuyết lo hắn nếu còn không ngủ, ban ngày sẽ không có sức luyện công, liền vươn tay che mắt Diệp Khai, không để hắn mở mắt. Hai hàng lông mi Diệp Khai ướt sũng run run cọ qua lòng bàn tay y, như cánh bướm vờn nhẹ, rời dần yên tĩnh lại.

Phó Hồng Tuyết sợ hắn ngủ không thoải mái, giúp hắn gạt một lọn tóc dài ra, lại rút ống tay áo trong tay Diệp Khai ra.

Diệp Khai bỗng nhiên chấn kinh, nhỏ giọng khóc kêu, “Ca ca.”

Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, vội vàng trả ống tay áo lại cho hắn. Y thuở nhỏ tịch mịch, số người từng gặp qua ít tới đáng thương, càng chưa từng thấy đứa nhỏ, không sao hiểu nổi Diệp Khai vì sao lại đối ống tay áo này chấp nhất tới vậy.

Diệp Khai lúc mơ hồ thường không hay nói chuyện. Hắn nói rõ ràng từng chữ, nhưng không thích nói chuyện chỉ thích cười. Chỉ cần Phó Hồng Tuyết ở cùng hắn, vô luận là ngồi là ăn là tắm rửa thay quần áo, hắn đều nở nụ cười.

Diệp Khai bị thương ngày đó, là ngày Phó Hồng Tuyết nghe Diệp Khai mang tâm trí hài đồng nói nhiều nhất. Diệp Khai bị vây trong đại trận, một tiếng một tiếng gọi ca ca, đều khiến Phó Hồng Tuyết đau triệt nội tâm.

Ngày đó vốn phải là một ngày cực kì vui vẻ, Diệp Khai sáng dậy sớm lau vết nước mưa hắt qua cửa sổ, còn tự tay nấu đồ ăn, chờ được y khen ngợi.

Quả thực không dám tưởng tượng, y thiếu chút nữa đã vĩnh viễn mất đi hạnh phúc này.

Phó Hồng Tuyết dời nụ hôn tới đôi mắt đẫm lệ của Diệp Khai, thấp giọng nói, “Diệp Khai, ca ca xin lỗi.”

Diệp Khai lùi sát vào lòng y, mặt dán lên người y, tìm một vị trí an ổn, lần này rốt cuộc thực sự chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Diệp Khai cảm thấy có chút mỏi mệt. Hắn thử vận nội công, nội tức từ chỗ khó có thể nối liền giờ lại từng giọt từng giọt khôi phục, hắn trong lòng vui sướng, liền đau đớn trên người cũng tựa hồ giảm đi rất nhiều.

Phó Hồng Tuyết mang thuốc cùng canh tới đặt trước mặt hắn, cho hắn chọn xem muốn uống gì trước.

Diệp Khai nhíu mày thở dài, hai thứ này, một thì đắng nghét tới chịu không nổi, một thì vừa đưa vào miệng đã tràn đầy tư vị kì cục khó nhịn. Mà cố tình một thứ là để chữa bệnh, thứ kia lại để duy trì sự sống, cái nào cũng không thể bỏ qua.

Hắn nhìn về phía chén thuốc, Phó Hồng Tuyết hiểu ý, múc một thìa, một tay đỡ lưng Diệp Khai, một tay kề thìa dược bên môi hắn. Diệp Khai giờ đã có thể tự nuốt, uống thuốc cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Hắn uống xong thuốc, nhìn nhìn chén còn lại, trầm ngâm một lát nói, “Ta muốn ăn cơm.”

Liễu Thiên thấy hắn không muốn uống, nửa khuyên giải nửa an ủi nói, “Diệp đại ca, kỳ thật hương vị cũng không tệ tới vậy đâu. Đây là bí phương gia truyền của nhà ta, đã được ta cải tiến, vừa bổ sung chất dinh dưỡng lại không tạo gánh nặng gì cho cơ thể. Ngươi bây giờ còn chưa thể cả ba bữa đều ăn cơm, nước canh này qua thêm một tháng sẽ không cần phải uống nữa.”

Vị của món canh kia nói thật Phó Hồng Tuyết cũng chịu không nổi, y lúc còn phải uy Diệp Khai, đã từng suýt nôn, trong lòng đối Diệp Khai càng thêm áy náy. Nghe Liễu Thiên nói đây là bí phương gia truyền đã qua cải tiến, y nhịn không được hỏi, “Liễu huynh đệ, trong nước canh này có những thứ gì?”

Liễu Thiên đáp, “Nhân sâm, tổ yến, hoa giao, nấm,……”

Hắn niệm một chuỗi, nếu không phải thứ đại bổ thì chính là thực vật chống đói cực tốt. Hồng Tuyết tuy không tinh thông trù nghệ*, nhưng cũng cảm thấy mấy thứ này nếu nấu cùng một chỗ, chỉ cần điều chỉnh thích hợp hẳn sẽ không tới mức khó uống như vậy.

*trù nghệ: nấu nướng

Diệp Khai đã nghe tới trố mắt, hắn là đồ đệ của Tiểu Lý Thám Hoa xuất thân từ quan lại thế gia, học được không chỉ là võ công mà còn cả thưởng thức mỹ thực. So với Phó Hồng Tuyết, quả thực có thể xưng là đại gia. Mấy món Liễu Thiên kể ra đây có không ít đồ ngon đúng khẩu vị hắn, nấu thế nào mà lại ra thứ đồ ăn kinh dị thế này.

Phó Hồng Tuyết đặt bát nước canh trước mặt hắn, đút từng thìa từng thìa một. Diệp Khai uống tới ngụm cuối cùng, làm sao cũng nuốt không trôi được, chỉ cảm thấy nếu cứ cứng rắn miễn cưỡng chính mình, chỉ sợ ngay cả mấy thứ vừa uống lúc trước cũng đều phun ra, mới nhịn không được hỏi Liễu Thiên, “Chỉ uống canh nấm thôi được không?”

Liễu Thiên nhìn khí sắc hắn đã có chuyển biến tốt so với mấy ngày trước, nhẩm tính trong lòng, gật gật đầu.

Diệp Khai quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vạn vật như vừa trải qua cơn mưa.

Phó Hồng Tuyết đoán được tâm tư hắn, hướng hắn nói, “Phía trước núi sau cơn mưa có rất nhiều nấm sinh sôi. Mấy ngày nay đều là Liễu huynh đệ cùng Băng Di vất vả, hai chúng ta cũng nên góp chút sức nhỉ.”

Diệp Khai được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu. Phó Hồng Tuyết lấy áo choàng bao lấy người Diệp Khai, ôm hắn, thân hình vừa chuyển, hai ba cái đã biến mất khỏi tầm mắt Liễu Thiên.

Phó Hồng Tuyết đặt Diệp Khai lên một khối đá dưới tàng cây, để hắn ngồi dựa vào gốc cây. Trời đã vào hạ, cành lá xanh nhạt rủ xuống, ánh lên bạch y của Diệp Khai sắc xanh tươi mát.

Phó Hồng Tuyết chọn hái vài cây nấm mới mọc, cầm tới chỗ Diệp Khai. Diệp Khai bị trọng thương, hai tay vô lực, muốn vươn tay nhận nấm mà không được, chỉ đành đặt ở trên đùi.

Phó Hồng Tuyết trong lòng thống khổ, y lo Diệp Khai khổ sở mới phải giả như không phát hiện, quay đầu vờ như đang nhìn cảnh sắc trên núi, hướng Diệp Khai nói, “Tiếp qua một đoạn thời gian, cây đào ra quả, ăn rất ngọt.”

Diệp Khai ừ một tiếng, hắn thân thể vô lực, dựa vào thân cây nhắm mắt lại, hòa cùng vạn vật sinh sôi trong rừng hít vào không khí tươi mát.

Phó Hồng Tuyết nhìn cảnh núi non xanh tươi rực rỡ, hồ nước phản chiếu ánh mặt trời, cánh bướm run run dạo bước trên muôn hoa, trong lòng kìm không được nghĩ, ‘Cảnh đẹp khôn cùng, sinh cơ sáng lạn như thế, vì sao cố tình Diệp Khai của ta lại bị thương?’

Y quen Diệp Khai sau khi trưởng thành, bình thường cùng Diệp Khai nói chuyện đều gọi thẳng tên nhau. Y không quen gọi Diệp Khai bằng hai tiếng đệ đệ, nghĩ nếu đổi tính danh Diệp Khai thành ‘đệ đệ’ thì có chút không được tự nhiên. Dù sao Diệp Khai vẫn là thân nhân duy nhất của y, vô luận gọi thế nào cũng không có gì không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.