Thử Tình Ngưng Tư

Chương 31: Dám Động Vào Đệ Ấy!!!




Còn nó thì không mún bị bẩn đồ lên đi qua bên hắn lau " nhờ " rồi thản nhiên leo lên giường lấy ip chơi game nhìn y như đứa trẻ con làm hắn có bực thì cũng phải bật cười nhìn đứa " con nít " lớn tuổi kia. Nhìn nó rất dễ thương, đôi má lúc nào cũng hồng hồng rồi phúng phính như em bé, những hành động rất tự nhiên không hề e ngại. Đứng dậy bưng đồ ăn xong mang ra cửa phòng rồi gọi người đến lấy xong hắn bước zô nhà tắm. 10 phút sau hắn bước ra với chiếc quần sóc tay cầm khăn lau tóc, nhìn hắn thật quyến rũ. Tự tiện đi đến bên giường đưa khăn cho nó mồm khẽ nói

- lau giúp anh - giọng hắn nhẹ nhàng như thôi miên người nghe

Nó nghe vậy cũng rất tự nhiên đặt ip xuống cầm khăn lau tóc cho hắn, bàn tay ấm áp mịn màng khéo léo lau tóc cho hắn làm hắn dễ chịu thoải mái. Nhìn họ như vợ chồng son vậy. Khi tóc hắn đã khô nó bỏ khăn xuống cầm ip lên rồi dựng ngược lên chạy khắp phòng mồm liên tục lẩm bẩm

- chết rồi..... chết rồi......

Hắn khó hiểu nhìn biểu hiện của nó liền hỏi

- có chuyện gì vậy

Nó không trả lời mà cứ lúng túng chạy loạn cả phòng lên. Không thể để nó như vậy hắn đi lại chỗ nó lắm tay giữ nó đối diện với mình và hỏi

- có chuyện gì mà em loạn cả lên vậy, trời sập hả

- huhu còn hơn cả trời sập nữa - mắt nó ươn ướt nhìn rõ yêu

Hắn lấy tay đặt lên má nó giọng nhẹ nhàng ôn nhu vâng lên

- bình tĩnh nói anh nghe

- 9h rồi tui chưa về nhà. Mà tui đi từ sáng lận. Ba má tui mắng chết mà họ cũng lo nữa huhu - nó như đứa trẻ nói lí do xong khóc ầm lên

Hắn như hóa đá, bộ nó là con nít 3 tuổi sao? Đi đâu cũng sợ bị mắng rồi đánh đòn sao? Chào thua nó hắn khẽ ôm nó trấn an

- bình tĩnh anh đưa em về

Nó như vớ được vàng vội gật đầu như con lật đật

Mỉm cười hắn nói: - vậy thay đồ đi

Nghe vậy nó lon ton vô nhà wc thay đồ để hắn đưa về. Hắn chỉ biết lắc đầu nhìn nó.

Đến cổng nhà chân tay nó toát mồ hôi lạnh rồi run run lên. Biết nó đang sợ hắn lắm lấy bàn tay đang run lên của nó trấn an. Nhận được hơi ấm từ tay thì bình tĩnh hơn cùng hắn vô nhà. Đến cửa nó nghe giọng mẹ nó như sắp khóc

- con bé đi đâu được chứ. Hôm nay nó nói đi ăn liên hoan thôi mà sao giờ chưa về - giọng nghẹn lại quay ra bố nó - ông gọi lại cho nó xem nó đi đâu

Bố nó cũng đang dối lên liền lấy điện thoại gọi cho nó nhưng thuê bao. Lo lắng thêm lo lắng bố nó bật dậy định đi ra ngoài kiếm nó thì nó bước vào

- không được tôi phải đi tìm nó

- con về rồi bố mẹ

Nó cúi đầu nói nhỏ nhìn y như đứa trẻ mắc lỗi chờ bị phạt vậy. Thấy nó bố mẹ cùng anh hai nó chạy lại ôm nó. Mẹ nó khóc:

- con đi đâu mà giờ mới về. Đi phải nói chứ - rồi quay ra đánh nó - mày hư lắm làm tao với bố mày và anh mày lo vậy hả? Mày quá đáng, mày hư hỏng, mày đi theo trai giờ này mới về à hả. Hôm nay tao phải cho mày1 trận - mẹ nó như không kìm chế mà mắng mỏ nó

Mẹ nó vừa khóc vừa đánh nó. Nó đứng đó cúi đầu mặc cho mẹ nó đánh nó như thế nào, nước mắt khẽ lăn. Bố và anh nó thấy vậy vội can lại

- mẹ à con bé biết lỗi rồi mẹ đừng đánh nó nữa - anh nó can ngăn

- đúng đấy. Bà để con bé vào thay đồ rồi đi ngủ mai nó còn đi học - bố nó cũng chen ngang

- không được hôm nay tôi phải dạy bảo nó. Dạo này chiều nó nó hư hỏng rồi - mẹ nó không khóc nữa chạy lại góc nhà cầm cây roi như để sẵn ở đó ra đánh nó.

Bây giờ 1 giọt nước mắt nó cũng không hề rơi. Đôi mắt như có lớp xương mờ lạnh nhạt nhìn sang bố và anh nó đang lo lắng giọng bỗng lạnh đến đáng sợ

- để im không can - rồi quay lại nhìn mẹ nó với ánh mắt vô hồn - bà cứ tự nhiên

Nó như biến thành 1 con người khác làm hắn thấy ngạc nhiên vô cùng. Mẹ nó thấy vậy liền cụp đôi mi xuống tay cầm cây que cũng buông thõng làm nó rơi xuống sàn nhà.

Không nói gì nó quay bước lạnh nhạt đi vào phòng mình đóng cửa lại rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu không quan tâm đến thứ gì khác. Bên ngoài bố mẹ cùng anh nó nhìn theo bóng dáng nó mà bât lực. Mẹ nó liên tục nói

- tại tôi, tất cả do tôi - rồi ôm mặt khóc

Bố nó ôm mẹ nó an ủi. Bấy giờ hắn mới lên tiếng chào bố mẹ nó

- cháu chào 2 bác với anh ạ

Bố mẹ và ah nó giật mình nhìn lên mới biết lãy giờ có sự hiện diện của hắn. Bố nó vội gật đầu rồi mời hắn ngồi xuống ghế

- à ừ chào cháu. Cháu đưa Linh về hả? Cháu ngồi chơi

Mẹ nó thôi khóc đi lain ghế ngồi rồi nói hắn ngồi xuống

- cháu ngồi đi. Sao hôm nay làm gì mà giờ này cái Linh mới về vậy cháu - mẹ nó hỏi

- dạ là do cô giáo trường cháu bị tai nạn Linh nhìn thấy lên đưa cô vào viện người nhà cô ấy không có lên Linh và cháu với mấy đứa nữa phải ở lại coi cho cô tỉnh mới về ạ - hắn nói róc như thật

Nghe vậy mẹ nó như chết đứng, vậy bà quá đáng với nó rồi, bao năm bà đối sử tệ với nó giờ mới bù đắp chưa được tháng mà đã như vậy với nó. Giờ bà phải làm sao, bà lại khóc. Thấy vậy hắn thắc mắc hơi ngập ngừng hỏi

- um........ có chuyện gì sao ạ

Nghe vậy mi mắt bố nó cụp xuống rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần cười hiền nhìn hắn

- à không có gì đâu cháu - bố nó vội chối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.