Thử Tình Ngưng Tư

Chương 3: Lam Phu Nhân




Khắp kinh thành tràn ngập màu đỏ cùng sự vui mừng hân hoan của dân chúng, thành An Đô chưa bao giờ tưng bừng như vậy! Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử đương triều Hiên Viên Vũ của Hiên Hiên Quốc. Có rất nhiều tin đồn về hôn lễ này, một góc nào đó trong Tửu lâu.

" Này, nghe nói trước kia không phải có Công chúa của Nam Cung Quốc sang cầu thân sao? Cứ nghĩ vị Công chúa đó sẽ là Thái Tử Phi tương lai, thật không ngờ chớp mắt cái đã đổi thành Nhị tiểu thư Diêu Phủ! ". Người thứ nhất nói.

" Ta còn nghe nói, vị Nhị Tiểu thư này hình như là đã có ý trung nhân, hôn nhân này là do Hoàng thượng làm chủ nhưng nàng ta từ chối rất quyết liệt, còn đến mức tự vẫn cơ mà! " Người thứ hai phụ họa.

Người thứ ba xen vào, hừ mũi nói:

" Hai người các ngươi đều không biết gì hết, vị Diêu Nhị Tiểu thư kia chính là sống trong phúc mà không biết hưởng, được Hoàng thượng tứ hôn thì còn không phải là do đã lọt vào con mắt của Thái Tử hay sao? ".

Đó chính là cái nhìn của những người ngoài cuộc, bên ngoài là một mảng hân hoan, chỉ là bên trong Diêu phủ mới có chút u ám.

Thủy Vân Các - Nơi ở của Nhị Tiểu thư Diêu phủ - Diêu Ái Phương.

Trong Thủy Vân Các, người làm đi lại ra vào vô cùng tấp nập,, người dọn dẹp, kẻ trang trí,... Lâm Kỳ Tuyết một thân lụa y đỏ rực như máu ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhàn nhạt lạnh lùng nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Đến bây giờ thì nàng vẫn chưa thật sự chấp nhận cái sự thật là mình đã xuyên về cổ đại. Trong gương hiện ra một Diêu Ái Phương có khuôn mặt như song sinh với Lâm Kỳ Tuyết ở hiện đại, khuôn mặt trái xoan được trang điểm kỹ càng, đôi môi mọng được ấn son đỏ đậm, búi tóc tinh tế cùng trâm cài đầu bằng vàng được khắc họa tinh xảo làm cho nàng có chút giật mình. Nặng đầu quá a!

Tam phu nhân - mẫu thân của Diêu Ái Phương nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nắm lấy bàn tay nàng, khuôn mặt ưu thương nhìn con gái, bà chỉ biết thở dài, cố gắng dặn dò nữ nhi:

" Con gái, sau khi được gả cho Thái Tử cố gắng yên phận, có như vậy thì cuộc sống mới bình yên. Sau này có những lúc mệt mỏi, cứ quay về nhà mẹ, nơi này luôn chào đón con, biết không? ". Lam Kỳ Tuyết vẫn đứng im không nói gì, nàng có nên nói cho bà ấy biết, rằng chính mình mới không phải là Diêu Ái Phương, là linh hồn của mình vào nhầm xác hay không, rằng mình là Lâm Kỳ Tuyết, không phải là Diêu Ái Phương hay không? Hay là họ sẽ cho rằng mình bị điên đây?

Bà ấy có nét đẹp hiền hoà dịu dàng, cả người đều toát lên sự ôn nhu bình dị. Tam phu nhân nét mặt đột nhiên có chút u sầu phiền muộn. Nếu có thể, chính bà cũng muốn giúp con gái đứng lên từ hôn, muốn con gái được gả vào một gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Bà thật không muốn con gái cũng giống mình, sống một đời tranh sủng, để rồi tuổi thanh xuân trôi qua lãng phí!

" Tam phu nhân, người bên Phủ Thái Tử đã tới rồi ạ! ". Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, mẫu thân của nàng sầu não, miễn cưỡng gật đầu: " Được rồi, ngươi cứ ra ngoài trước đi! "

Nha hoàn tuân mệnh. ' Vâng ' một tiếng rồi lui xuống.

Tam phu nhân cầm chiếc khăn hỉ đỏ thêu hình chim Uyên Ương lên, dịu dàng nhìn nàng, từ từ trùm khăn lên đầu nàng.

Mắt Kỳ Tuyết thoáng lạnh lại, bởi vì chính nàng cũng biết, nữ nhân cổ đại luôn là không tự quyết định được số phận của mình, sinh ra thì số mệnh của mình đã nằm trong tay kẻ khác! Nhưng, nàng là người của thế kỷ 21 - một nơi có nền văn minh phát triển vượt bậc, nàng làm sao có thể cam chịu sự trói buộc của cuộc hôn nhân mà nàng không hề tự nguyện như thế! Phủ Thái Tử kia, nàng sẽ tìm mọi cách để không phải chịu ủy khuất ở cái nơi ăn tươi nuốt sống nữ nhân đó!

****

Trên sườn núi dốc, Tiểu Du lưng đeo dây an toàn sau lưng nàng là giỏ đựng thuốc. Trên cao hơn là Đông Cửu. Trong khi nàng và Đông Cửu đang chịu lạnh ở trên núi cao để tìm được bông Tuyết Liên Sơn cuối cùng trong vị thuốc thì ở dưới chân núi, nha hoàn Xuân Nhi đang ngồi sưởi ấm và ăn uống lười biếng một cách vô tư, đáy mắt Tiểu Du thoáng lạnh lại một cái!

" Diệp cô nương, kia có phải Thiên Sơn Tuyết Liên hoa không? ". Đông Cửu ở phía trên gọi nàng, tay chỉ vào mỏm đá cao cách họ khoảng mấy chục xen - ti - mét. Cả đời này của Đông Cửu có lẽ là chưa bao giờ một lần nào được nhìn thấy Tuyết Liên Sơn Hoa đi. Như vậy có thể nói, chuyến đi cùng Diệp Vân Du lần này anh ta được mở mang tầm mắt không ít đi!

********

Phía dưới, nha hoàn Xuân Nhi đang thông thả ngồi ăn bánh màn thầu, thỉnh thoảng mới liếc mắt lên trên kia, khinh bỏ nhìn hai thân ảnh đang chật vật ỏ trên cao mới hè lạnh một cái, rồi lại tiếp tục gặm bánh. Xa xa ở sau lưng nàng ta, một đạo ảnh to lớn thấp thoáng vụt qua, bàn tay to thô bạo vạch lùm cây, nhìn về phía nữ tử đang ngồi sưởi lửa và hai người đang ở trên cao kia, ánh mắt đỏ ngầu sáng quắc, miệng đầy nước miếng ròng ròng, phả ra:

" Con người.... Ha ha...! "

Lời tác giả: Vì Lâm Kỳ Tuyết cũng là một trong những nhân vật chính trong truyện, nên cho dù cô ấy đã xuyên vào linh hồn của Diêu ÁI Phương thì mình cũng sẽ ghi là Lâm Kỳ Tuyết nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.