Thư Tình Nghìn Lẻ Một Đêm

Chương 18




Ta đến nơi thì mọi chuyện đã xong, Na Tra đang đánh nhau với một tên có vẻ bề ngoài được coi là một mỹ nam nhưng thái độ lại xem thường người khác ra mặt. Vừa nhìn thấy ta Tiểu Muội đã hô lên:

“Mã tỷ, cứu bọn muội với!”

“Sư mẫu, mau cứu con!” Võ Cát bị đám binh tôm tướng cá bắt lấy không ngừng hô cứu mạng.

“Đã xảy ra chuyện gì, dừng tay!” Ta hô lớn, mọi người hai bên nhanh chóng dừng lại nhìn ta.

“Ah, hóa ra là một đại mỹ nữ!” Tên nam nhân áo xanh độ tuổi ngoài 20 nhìn ta. Ta đoán đây chắc là thái tử Ngao Bính, hắn nhìn ta không rời mắt tên này quả là một gã nam nhân háo sắc nói đúng hơn là một con sắc long. Chả trách hắn bị Đát Kỷ dùng mỹ nhân kế làm thần hồn điên đảo dẫn đến mất cả mạng.

“Có chuyện gì mà ngươi lại ỷ đông ức hiếp một đứa con nít và hai kẻ yếu đuối tay không vậy hả?” Ta hướng Ngao Bính nhẹ giọng, mặc dù đã biết rõ sự tình nhưng ta vẫn phải hỏi.

“Mỹ nhân, là ba tên này cả gan làm đảo lộn long cung của ta. Ta là long thái tử ngụ dưới con sông lớn này!” Ngao Bính ngạo mạn.

“Sư thúc mẫu, con người của hắn rất xấu xa... chúng con đâu cố ý!” Na Tra hất cằm.

“Long thái tử, bọn họ điều là sư điệt của ta. Chuyện xảy ra họ cũng không cố ý xin thái tử rộng lượng bỏ qua cho!” Ta làm ra vẻ dịu dàng, cố hóa giải rắc rối.

“Bỏ qua? Được thôi, nếu nàng chịu xuống long cung của ta một chuyến!” Ngao Bính bật cười.

“Ta sẽ xuống nhưng không phải bây giờ, ba ngày nữa có được không?” Ta nhíu mài, cái tên háo sắc này thật là đáng ghét mà.

“Được, ba ngày sau vào giờ này ta chờ nàng ở đây, nếu nàng không tới ta sẽ đến nhân gian tìm nàng!” Ngao Bính nói xong nở một nụ cười đê tiện rồi biến mất cùng bầy binh tôm tướng cá của mình.

Ta thở phảo nhẹ nhõm không dám nghĩ tới chuyện xa xôi quay sang đám người Tiểu Muội:

“Yến hỗn thiên là pháp bảo rất lợi hại lần sau đừng tùy tiện mang ra làm bất cứ thứ gì có hiểu không?”

“Muội biết rồi!” Tiểu Muội xụ mặt.

“Sư mẫu, người sẽ xuống đó với tên long thái tử đáng ghét sao?” Võ Cát nhìn mặt sông rộng lớn nhướn mài.

“Ta không biết, chờ ba ngày nữa rồi hẵn tính! Về nhà thôi đừng đi lung tung nữa!” Ta nắm lấy tay Na Tra bước đi. Nếu để thằng nhóc này tiếp tục đi lung tung thế nào cũng gặp Đát Kỷ rồi lại ngây thơ mắc mưu của ả.

Phân cách tuyến...

Triều ca...

Đát Kỷ nâng tách trà uống một ngụm sau đó giọng nói mềm mại vang lên:

“Thanh Thanh, Ngọc Khánh ta nghe nói ở dưới long cung của Ngao Bính long thái tử có một loại rượu tiên uống vào có thể tăng mấy trăm năm công lực. Ngày mai ta và các muội đi đến đó, nhất định phải lấy cho bằng được!”

“Thật sao đại tỷ?” Ngọc Khánh hối hả.

“Nghe nói tên Ngao Bính đó rất háo sắc, ta tin với sắc đẹp của ba tỷ muội chúng ta hắn sẽ dễ dàng bị mê hoặc!” Đát Kỷ cười mỉm.

“Đại tỷ, nhưng làm sao mới lấy được rượu? Nó quý thế mà!” Phụng Thanh Thanh lo lắng.

“Các muội yên tâm ta đã có cách” Đát Kỷ nhếch mép, đôi mắt tỏa ra sát khí.

Phủ Lý Tịnh...

Khương Tử Nha ngồi yên lặng trong phòng mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Ta vừa bước vào phòng đã thấy tướng công mình hôm nay có việc gì đó không vui. Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chàng:

“Nha Nha chàng không vui à? Hôm nay chàng không dạy Na Tra luyện võ nữa sao?”

Khương Tử Nha quay mặt sang nhìn ta mỉm cười ôn nhu, giọng nói ấm áp của chàng khẽ vang lên “Hôm nay ta cho bọn nó nghĩ một ngày, ngày mai lại học tiếp!”

“Tướng công, chàng đang có tâm sự sao?” Ta kéo áo Khương Tử Nha giật nhẹ mấy cái.

“Chiêu đệ, ban đầu ta cứ ngỡ nàng rất ngốc nhưng bây giờ càng ngày ta càng hiểu nàng hơn!” Đột nhiên Khương Tử Nha bật cười nhìn sâu vào mắt ta.

Ta bối rối rủ đôi mắt xuống, ý Khương Tử Nha nói đã nhìn rõ con người ta sao? Trong mắt chàng, ta như thế nào? Ta thật sự rất muốn biết nhưng không thể hỏi chàng.

“Ta vừa tính ra được Na Tra sắp gặp một kiếp nạn lớn!” Khương Tử Nha thở dài.

“Vậy sao?” Ta lẩm bẩm.

“Dường như nàng không mấy bất ngờ thì phải! Nàng cũng biết có phải không?” Khương Tử Nha mở to đôi mắt đen láy nhìn ta.

“Thiếp...” Ta thật sơ xuất mà.

“Chiêu đệ, pháp lực nàng ngang ta nếu nàng biết cũng không có gì lấy làm lạ!” Khương Tử Nha nắm tay ta mỉm cười.

Khương Tử Nha mỉm cười nhìn sâu vào mắt ta, vẻ anh tuấn của chàng khiến ta cứ mở to mắt nhìn không chớp lấy một cái. Ta làm gì có khả năng tuyên đoán được người khác sẽ trải qua kiếp nạn nào hay có chuyện gì kia chứ. Chẳng qua là do ta dựa theo tình tiết mà đoán thôi.

Phân cách tuyến...

Ta đã lỡ hứa với Ngao Bính sẽ xuống long cung của hắn nhưng ai biết được xuống đó rồi có lên được không hay hắn giỡ trò đê tiện ham mê sắc đẹp của ta rồi bắt ta ở dưới đó luôn. Lần lượt mãi kéo dài đến ngày hẹn ta mới đến bên bờ sông nơi đã gặp đám người của Ngao Bính.

“Sư thúc mẫu, sư thúc mẫu...”

Ta nghe tiếng gọi quay đầu lại, Na Tra đang dùng hết tốc lực chạy về phía ta.

“Có chuyện gì vậy?” Ta hoài nghi.

“Sư thúc mẫu, con thấy người không có trong nhà nên đã vội vã tìm người không ngờ trên đường đi lại gặp phải ba con yêu quái, chúng rất lợi hại đã cướp lấy vòng càn khôn của con rồi!” Na Tra tức tối.

Ta kinh ngạc, chắc hẳn là bọn tỷ muội Đát Kỷ đã ra tay rồi. Đát Kỷ đã tới đây, vậy Ngao Bính đã bị ả giết rồi ư? Như thế ta càng không thể mạo hiểm xuống long cung nếu không tội giết thái tử long cung này sẽ đổ hết lên người ta. Ta nắm lấy tay Na Tra:

“Mất ở chổ nào? Bao lâu rồi? Chúng ta đuổi theo bọn chúng!”

“Ân...hướng kia...” Na Tra gật đầu.

Bọn người Đát Kỷ rất xảo huyệt, lần này chắc hẳn đã giăng một cái bẫy để Na Tra nhảy vào. Quả thật là như vậy khi đến nơi bọn chúng vẫn ngang nhiên đứng chờ chúng ta. Vừa nhìn thấy ta Đát Kỷ đã vội lên tiếng:

“Ta chỉ đùa một chút với đứa trẻ Na Tra, hôm nay bọn ta đến đây là muốn giải hòa với các ngươi”

“Giải hòa? Ai tin lời ngươi nói!” Ta cười khảy, rõ ràng ả ta muốn đặt bẫy.

“Mã Chiêu Đệ, ba người bọn ta là do Nữ oa nương nương phái xuống trần gian trừng phạt Trụ Vương, kết thúc Nhà Thương. Chúng ta vốn không muốn đối địch với các ngươi!” Đát Kỷ tinh ranh cất lời.

“Ta biết, vậy hôm nay ngươi muốn làm gì thì mau nói đi!” Có bao nhiêu chiêu trò thì cứ mang ra sử dụng nhanh để ta còn về nhà ăn cơm vì hiện tại ta rất đói bụng.

“Thanh Thanh” Đát Kỷ quay sang nhìn Phụng Thanh Thanh, Phụng Thanh Thanh giơ tay lên trên tay ả ta lập tức xuất hiện một chiếc vòng – là vòng càn khôn của Na Tra.

Na Tra chu môi “Các ngươi lấy vòng càn khôn của ta, thật ti tiện lại lợi dụng lúc ta sơ hở mà ăn cắp!”

“Tên ranh con kia, là do ngươi pháp lực chưa tới đâu mới để bọn ta lấy được một cách dễ dàng!” Phụng Thanh Thanh hất cằm.

“Là các ngươi ti tiện, mau trả nó cho ta!” Na Tra cung tay làm bộ dáng muốn cướp lại chiếc vòng.

“Còn không mau trả lại chiếc vòng cho hắn!” Đát Kỷ liếc Phụng Thanh Thanh.

Chiếc vòng được Phụng Thanh Thanh tung lên bay về phía Na Tra, ta đứng nhìn mà trong đầu ngập tràn suy nghĩ. Tiếp theo bọn yêu tinh này muốn làm gì đây? Tỳ bà tinh – Triệu Ngọc Khánh nảy giờ vẫn đứng yên lặng bỗng lên tiếng:

“Đại tỷ, không phải tỷ có món quà muốn tặng cho Na Tra sao?”

“Phải rồi, muội không nhắc thì ta quên mất. Mã Chiêu Đệ, để thể hiện lòng thành của bọn ta muốn cầu hòa với các ngươi hôm nay ta có vật muốn tặng cho Na Tra. Chỉ là một chiếc đai lưng mà thôi!” Đát Kỷ mỉm cười đến dịu dàng nhưng trong mắt ta chỉ toàn là sự dã dối cùng xảo trá.

Ta cắn môi không ngừng suy nghĩ.

“Wow, đẹp thật...” Bên kia Na Tra đã tiến tới cầm lấy chiếc đai lưng màu vàng.

“Các ngươi có thành ý như vậy thì ta nhận, món quà này trông rất quý đi” Na Tra ôm lấy chiếc đai lưng từ tay Đát Kỷ.

Ta liếc mắt nhìn sang, vừa nhìn đã thấy mấy sợi dây màu vàng rồi, đó chính là gân của Ngao Bính đi. Ta hít một hơi kìm nén sợ hãi, dù sao cũng là gân đó, ta đã từng thấy Ngao Bính. Dù hắn không phải con người nhưng lại xuất hiện với bộ dạng con người. Giờ nhìn thấy gân hắn ta cứ tưởng tượng là gân người, bảo ta không sợ thì hơi khó. Ta quyết định để Na Tra nhận ‘quà’ mọi việc sau đó cứ để nó diễn ra tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.