Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử

Chương 17




Editor: PNam Tiểu Thư

Hứa Mịch nỗ lực làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, gấp gáp thở phì phò cũng không quên cười nhạo Du Ninh Trạch: “Du Ninh Trạch, có phải không có em bên cạnh, anh lại cùng tay phải “yêu thuơng” đúng không? Tay phải không làm thỏa mãn anh, cho nên bây giờ gặp em anh mới lên cơn đói khát như vậy hả?”

Cô vừa nói xong, lập tức cảm thấy vô cùng hối hận. Sao cô lại không biết khống chế bản thân thế này? Được rồi, Hứa Mịch thừa nhận, chính cô rất thích nói ra mấy lời lưu manh đùa giỡn người ta. Nhất là đối với thời điểm chung đụng Du Ninh Trạch, cô không thể nào khống chế nổi bản thân mình.

Nhưng mà ít nhất cho tới tận thời điểm này, trước mặt Du Ninh Trạch cô luôn tận lực bảo vệ tốt hình tượng thục nữ của mình, tuy rằng có đôi khi thô lỗ một chút, nhưng chưa từng nói ra mấy lời lưu manh như vậy oa oa. Hình tượng của cô a a a a a. Quả nhiên là lâu ngày cuối cùng gì bản tính thật cũng bị lộ ra ngoài.

“Ừ hả?” Bởi vì bị ảnh hưởng bởi cơn hoan ái, giọng nói của Du Ninh khàn khàn lại tràn ngập gợi cảm.

Hứa Mịch vươn tay ôm lấy cổ Du Ninh Trạch, chu đôi môi đỏ mọng lên, “Không có gì.”

Động tác Du Ninh Trạch chậm lại đôi chút, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của Hứa Mịch, không nhanh không chậm nói: “Ừ, vẫn là vợ anh tốt nhất.” Thật ra Du Ninh Trạch muốn nói, tay phải làm sao có thể so với cơ thể của cô được chứ. Hứa Mịch cho anh cảm giác bàn tay phải không nên tiến gần vị trí dành cho cô nha. Bất quá lời này làm cho anh rất ngượng ngùng, nhất định không thể nói ra miệng được.

“Đương nhiên em là tốt nhất rồi.” Hứa Mịch không an phận cục cựa thân thể, “Sao lại ngừng vậy, em khó chịu.”

Du Ninh Trạch phát hiện, cơ thể cô hiện giờ nóng ẩm gắt gao ôm chặt lấy anh, bất giác gây cho anh một loại cảm giác sảng khoái dễ chịu, bất quá lời Hứa Mịch nói ra, anh lập tức nghe theo ôm lấy thắt lưng của cô, dùng sức tiến thẳng vào trong.

"A..." Cơ thể Du Ninh Trạch chạm đến vị trí sâu nhất của Hứa Mịch, cô nhịn không được thoải mái kêu thành tiếng.

Một tiếng này của Hứa Mịch chính là lời cổ vũ cho Du Ninh Trạch, khiến cho anh càng thêm dùng sức phóng thân đến nơi non mềm kia. Vị trí đó giống như là ngòi nổ làm cho cả người Hứa Mịch rã rời, khuôn miệng nhỏ nhắn thở gấp mà kêu to.

Ngay tại thời điểm Hứa Mịch chìm đắm trong cơn say mê, chuẩn bị đạt đến cao trào thị tiếng chuông di động đột ngột vang lên. Hai người Du Ninh Trạch và Hứa Mịch đồng thời cứng ngắc.

Hai người đang ở thời kì mấu chốt, cho nên không thèm để ý đến tiếng chuông khốn đốn kia. Nhưng mà cái chuông di động đó lại không ngừng vang lên đều đều, giống như đang muốn nói với hai người rằng: “Nếu không tiếp máy thì thề không ngừng reo”. Hứa Mịch nghe mà phát phiền, bực dọc vươn tay vơ lấy điện thoại đặt ở đầu giường. Nhìn thấy tín hiệu của người gọi đến, thiếu chút nữa là cô muốn ném luôn cái điện thoại, nhưng mà nghĩ một giây cuối cùng cô vẫn tiếp máy: “Chuyện gì?”

Trương Mộng ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy ái muội của Hứa Mịch thì lập tức sửng sốt, cô cũng là người từng trải, hơn nữa vừa rồi còn nghe Phương Diệc Mông nói rằng Du Ninh Trạch có đến đây, ngay tức thì cô liền biết hiện giờ Hứa Mịch đang làm cái gì.

Đột nhiên Trương Mộng có loại cảm giác thành tựu khi phá hủy chuyện tốt của người khác. Cô cười đến vô cùng âm hiểm: “Ây dô, cậu đang làm cái gì đó hả? Sao nghe giọng nói gợi cảm mị hoặc thế kia.”

Tại sao điệu cười của Trương Mộng lại bỉ ổi như vậy, chẳng lẽ cô ấy biết hai người bọn cô đang làm cái gì sao? Lông mày Hứa Mịch nhảy dựng lên, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa xem cửa phòng có khóa kĩ càng hay không.

Hứa Mịch lại nhìn thoáng qua vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng của Du Ninh Trạch, cô khụ khụ hai tiếng: “Cậu nghe nhầm rồi, tớ chỉ bị cảm mạo một chút thôi.” Tuy rằng bình thường cô với Trương Mộng đều không biết xấu hổ nói những chuyện bậy bạ, chuyện càng lưu manh càng đáng khinh thì càng thích nói. Nhưng mà khi bản thân mình làm những chuyện lưu manh như vậy mà bị phát hiện ra, Hứa Mịch vẫn cảm thấy vô cùng chột dạ và xấu hổ.

Giọng nói chậm rì của Trương Mộng từ đầu dây bên kia lại truyền đến: “Có thật không? Sao trước kia khi bị cảm mạo giọng của cậu cũng không có như thế.”

Thời khắc này Hứa Mịch thật sự muốn cầm dao giết người. Nhưng vì không muốn bản thân về sau sẽ bị Trương Mộng cười ngạo, cô nhẫn, “Lỗ tai cậu có vấn đề, đề nghị nên đi khám chuyên khoa tai lại đi. Tìm tớ có chuyện gì?”

Giọng nói đáng đánh đòn của Trương Mộng từ đầu dây bên kia lại truyền đến: “Được rồi, coi như cậu ở một mình thời gian dài như vậy, gặp được Du Ninh Trạch bây giờ cũng nên đền bù an ủi nhau một chút, tớ tha cho cậu đó.”

“Mẹ nó! Trương Mộng có phải cậu muốn chết không hả! Còn không nói vào trọng điểm, tớ lập tức sẽ tiễn cậu một đoạn lên trời!” Hứa Mịch thẹn quá hóa giận mà rống to.

Bởi vì Hứa Mịch bị kích động, hạ thân của cô càng co lại ép chặt bản thân Du Ninh Trạch. Vốn rằng anh đã đến thời điểm cực hạn, bị sự căng thẳng của Hứa Mịch gắt gao như vậy, Du Ninh Trạch nhịn không được theo bản năng nắm lấy eo cô động thân mạnh vào bên trong, cuối cùng phóng hết toàn bộ vào trong người Hứa Mịch. Cô đang trong tình trạng không chú ý, bị hành động của anh nhất thời trở tay không kịp, ngay lập tức hé môi “A…” một tiếng.

Trương Mộng bị Hứa Mịch rống lên mà hất cái điện thoại ra xa. Còn chưa kịp nói tiếp thì lại nghe được tiếng thét mê người phóng đãng của Hứa Mịch theo điện thọai truyền đến đây. Trương Mộng hoảng đến da đầu cũng run lên: “Bọn tớ ở dưới lầu khách sạn đợi cậu, cùng ăn cơm xong sẽ đưa cậu ra sân bay. Được rồi bái bai, cho cậu nửa giờ vui vẻ đó.” Trương Mộng nói một hơi xong lập tức ngắt điện thoại.

Cơn đói khát của phụ nữ thật là đáng sợ! Oa oa oa, Trương Mộng bổ nhào vào long Phương Diệc Mông tìm kiếm sự an ủi. Vừa rồi cô vừa mới nghe được giọng của Hứa Mịch khi lên cao triều sao? Hu hu, thật là táo bạo! Tuy rằng hiện giờ cô rất lo cho cái mạng nhỏ của mình, nhưng mà không thể không nói, đúng là thích thật đó nha a ha ha!

Hứa Mịch ném di động qua một bên, nâng vẻ mặt thảm thương lên, “Du Ninh Trạch, hiện giờ em rất muốn giết người.”

Hai tay Du Ninh Trạch chống xuống bên đầu Hứa Mịch, trên mặt anh cũng hơi ảo não, lỗ tai cũng có chút ửng hồng, “Anh cũng muốn giết người. Vừa rồi đang muốn khống chế bản thân, nhưng em lại khiến anh mất khống chế.” Đối với việc bản thân bị hoan ái làm cho mất lý trí, Du Ninh Trạch cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Hứa Mịch che mặt thống khổ: “Thật là mất hết mặt mũi em rồi.”

“Chẳng có gì phải mất mặt cả, giữa vợ chồng với nhau ai mà không muốn làm chuyện đó.” Du Ninh Trạch chỉ là có chút xấu hổ thôi, anh không hề cảm thấy có gì đáng mất mặt cả. 

Hứa Mịch xoa xoa mặt, “Thôi, tự làm bậy thì tự mình chịu vậy. Trước kia em cũng hại Trương Mộng như vậy, xem như là huề nhau đi, hừ hừ.” 

Cùng lắm thì sau này cô sẽ trả thù lại Trương Mộng thêm một lần nữa. Nghĩ như vậy, lòng Hứa Mịch mới cân bằng được một chút, cô đẩy người Du Ninh Trạch ra, “Mau đi tắm thôi. Bọn Trương Mộng đang dưới lầu đợi chúng ta, sẵn tiện giới thiệu anh với bọn họ một chút.”

............

Hứa Mịch và Du Ninh Trạch sửa soạn trong phòng thật tốt rồi mới đi xuống dưới lầu khách soạn tụ họp với mọi người.

Phương Diệc Mông và Trương Mộng đang ngồi tán gẫu trên ghế sofa. Lộ Tri Ngộn ngồi cạnh Phương Diệc Mông cúi đầu đọc báo trên tay. Rõ ràng anh ta chỉ đang đọc báo thôi, kiểu tóc gọn gàng tỉ mỉ cùng với bộ tây trang sang trọng, lại tạo cho người ta cảm giác từ người anh ta phát ra một loại hơi thở cường đại mạnh mẽ.

Thời điểm Du Ninh Trạch và Hứa Mịch bước đến, hai người Phương Diệc Mông nhìn từ xa đã nở nụ cười thầm.

Chỉ có Hứa Mịch biết được, sâu trong nụ cười thầm đó chính là ý nghĩ vô cùng hèn mọn.

“Ninh Trạch, đến khi anh gặp hai người cô ấy chắc chắn anh sẽ không được tự nhiên.” Hứa Mịch ôm cánh tay Du Ninh Trạch nhỏ giống nói.

“Vì sao anh lại không được tự nhiên?”

“Ầy, không tự nhiên thì tốt rồi, em còn tưởng rằng khi tiếp xúc với phụ nữ anh sẽ không được tự nhiên.” Hứa Mịch luôn cảm thấy, bề ngoài Du Ninh Trạch tỏ ra tao nhã bộ dạng chính là quân tử dịu dàng, nhưng mà chung quy sau lớp ngoài đó, cô phát hiện anh thật ra cũng không có phóng khoáng như vẻ ngoài nha. Ít nhất mỗi khi đối mặt với cô, cho dù là có khắc chế hay là lễ độ, nhưng vẫn rất nhiều lần bày ra khuôn mặt ngượng ngùng không được tự nhiên. Thế mà vì sao khi Du Ninh Trạch đối mặt với người khác, anh chưa từng như vậy? Nháy mắt tâm tư Hứa Mịch quay vòng vòng.

“Em chỉ biết nói bừa.” Du Ninh Trạch hoàn toàn không hiểu vì sao Hứa Mịch lại có loại ý nghĩ này. Đến cùng là hành vi nào của anh lại khiến cho Hứa Mịch nghĩ như vậy chứ hả?

Hứa Mịch không nhiều lời, cô dắt Du Ninh Trạch đến bên chỗ các cô bạn thân của mình, nhếch miệng giới thiệu với anh: “Cô gái đang nở nụ cười hèn mọn kia chính là Phương Diệc Mông, người đàn ông bên cạnh cô ấy chắc anh cũng gặp qua rồi, đó là chồng cô ấy Lộ Tri Ngôn.”

Du Ninh Trạch mỉm cười: “Thật xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu rồi.”

Lộ Tri Ngôn nghe thấy lập tức buông tờ báo trong tay xuống, vuốt vuốt cằm nhìn Du Ninh Trạch một chút.

Trương Mộng: “Phương Diệc Mông, cậu có phát hiện ra mặt người nào đó rất là hồng hào không?”

Phương Diệc Mông: “Đã nhìn ra, vừa làm chuyện kích tình xong, không hồng sao được?” 

Hứa Mịch: "..."

Du Ninh Trạch: "..."

Lộ Tri Ngôn: "..."

Bởi vì ba cô gái ở đây đều mãnh liệt yêu cầu ăn lẩu, như vậy mới có không khí náo nhiệt vui vẻ được, cho nên cả nhóm người quyết định đi ăn lẩu hải sản.

Thời điểm ba nữ lưu manh Hứa Mịch, Trương Diệc Mông và Trương Mộng ở cùng nhau, thông thường sẽ không hề kiêng nể mà nói chuyện bậy bạ. Nhưng mà hôm nay bởi vì có mặt Du Ninh Trạch và Lộ Tri Ngôn ở đây, cho nên ba người đều thu liễm bản tính lại một chút, đề tài nói chuyện cũng không có bỉ ổi như mọi khi.

Phương thức thông thường mà các cô ở chung chỉ có ba loại, một là Hứa Mịch và Trương Mộng cùng nhau ức hiếp chèn ép Phương Diệc Mông, hai là Hứa Mịch và Phương Diệc Mông ức hiếp chèn ép Trương Mộng, ba là cùng nhau bát quát những chuyện đáng kinh những trò đùa giỡn lưu manh.

Hiện giờ bởi vì Lộ Tri Ngôn đang ngồi ngay tại đây, cho nên Hứa Mịch và Trương Mộng không thể hợp lực ức hiếp cô ấy được, chủ yếu là hai người đều sợ tên biến thái Lộ Tri Ngôn kia sẽ trả thù. Vì thế loại thứ nhât lập tức vứt bỏ.

Còn lại loại thứ hai và loại thứ ba.

Lại vì vừa rồi Trương Mộng phá hủy thời khắc tốt đẹp của Hứa Mịch, cho nên hiện giờ trước mặt cô, Trương Mộng cũng thu liễm lại rất nhiều. Mà cô cũng tạm thời không muốn châm chọc trêu đùa Trương Mộng ngay trước mặt Du Ninh Trạch, sợ rằng chọc cô ấy đến nóng nảy để làm cho miệng mồm cô ấy không biết chừng mực, lúc đó biến thành đến phiên Du Ninh Trạch xấu hổ đến chết thì cũng không ổn. Vả lại, có Lộ Tri Ngôn ở đây, Hứa Mịch cũng không muốn bị người khác chê cười, cho nên loại thứ hai cũng bị loại trừ ngay. 

Vậy thì chỉ còn loại thứ ba.

Ngại cho hai người đàn ông đang ở đây, ba người đành phải cùng nhau bát quái đủ chuyện, còn về phần những trò đùa lưu manh đáng khinh, đành phải ném sang một bên.

Ba người từ những loại phim truyền hình rồi lại đến những người bạn học ngày xưa, quay quay rồi lại đến vấn đề gia đình thường ngày.

Du Ninh Trạch ngồi cạnh Hứa Mịch lẳng lặng ăn, ngẫu nhiên ở thời điểm cô không kịp gắp đồ trong nồi thì anh lập tức sẽ gắp giúp cô, hoặc gắp thịt hoặc gắp tôm gắp đủ thứ. Lúc các cô nói đến trọng tâm chuyện cười, anh cũng sẽ tao nhã cười nhẹ một tiếng. 

Lộ Tri Ngôn ngồi cạnh Phương Diệc Mông, toàn bộ quá trình các cô trò chuyện chỉ ngồi gắp đồ ăn cho cô, những món ngon trong nồi đều phóng hết vào chén Phương Diệc Mông, thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô ăn đàng hoàng. Phương Diệc Mông không giống với Hứa Mịch và Trương Mộng, có thể vừa ăn vừa nghe vừa nói. Từ trước đến nay cô ăn uống luôn không biết an phận, nói nói một lúc sẽ quên luôn việc ăn uống.

Đến lúc Phương Diệc Mông nói đến chuyện vợ người em trai thủ trưởng của bà dì nhà cách vách đã năm mươi tuổi còn sinh một bào thai song sinh, rốt cuộc Lộ Tri Ngôn cũng không nhịn nổi nữa mà xoa xoa mi tâm, thập phần đau đầu mở miệng nói: “Còn nửa giờ nữa là Hứa Mịch sẽ đến sân bay, có phải các người nên ăn trước rồi hãy nói chuyện sau không?”

Phương Diệc Mông là một cô vợ ngoan, luôn biết nghe lời Lộ Tri Ngôn, nghe anh nói lập tức nhận mệnh: “Được rồi, chỉ là em có chút kích động thôi, mau ăn cơm mau ăn cơm.”

Hứa Mịch quay đầu hỏi Du Ninh Trạch: “Có phải chuyện bọn em nói rất nhàm chán có đúng không?”

Du Ninh Trạch cười tủm tỉm nói: “Chuyện bát quái luôn nhàm chán, nhưng chuyện các em nói rất là thú vị.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.