Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Quyển 2 - Chương 55: Chân tướng




-NGUYỆT HÀM… mau ra đây cho thầy.em mà con trốn mà để thấy bắt được khó sống lắm đấy.- Ông thầy giám thị mở cửa bước vào kho,bắt đầu nhìn dáo dac tìm tội phạm,khẽ đe dọa.

-Ươm…ơm.. ươm…

-Suỵt…im lặng đi…--Nó một tay che miệg tên con trai vừa tra hiệu im lặng…

Dù tên kia thấy khó chịu với hành động của nó trố mắt nhìn,nhưng không hiểu sau lúc này, tim tên này đập loạn xạ cả lên,vì mặt nó đang dí sát mặt hắn và tư thế cả 2 lúc này trong cái thùng thật khó coi,bị nó đè lên ngừơi mà con bị nó kề sát mặt,hơi thở dồn dập của nó cứ phả vào mặt cậu ta,tim hắn dường như sắp ngừng hoạt động mà đang muốn bay ra ngoài.

-Không lẽ mình nhầm,coi như tha mạng em lần này,sau này bắt được thì chết với tôi-Ông thẩy mặt nóng hừng hực như lửa,ngậm gùi bước ra.

-…………5s…………10s………15s…….20s…..

“đi rồi sao,im lặg vậy ta.chắc ra được rồi.”

Nó buông tay mình ra khỏi miệg tên kia.rồi nhìn lại tư thế của mình hiện giờ.” ẶC ẶC”

-HƠ HƠ…THIỆT..THIỆT TÌNH LÀ…TÔI..KHÔNG..C….Ố.. Ý..-Nó đơ người rồi giã lã biện minh cho mình.

-Giỡn mặt hã..TRÁNH RA.---Anh không thể chịu đựng thêm 1 giây nào,chưa bao giờ anh ở cũng 1 đưa con gái gần như vậy,còn trong hoàn cảnh dỡ khóc dỡ cười này.Dù trăm phần kinh ngạc nhưng con tức giận không dễ tắt

Nó đứng phắt người đậy chui ra khỏi cái thùng giấy hình vuông rộng lớn.thở dốc mồ hôi chảy ướt cả mặt và áo.-Tên kia cũng tức tối đập banh cái thùn mà bước ra.Ánh mắt cậu ta bây giờ nỗi cả ngân đỏ cả lên, khuôn mặt đỏ ngần lên hết.

-Haha.làm gì nóng thế….coi cái mặt kìa đỏ y chan khỉ đích đỏ vậy.Nhìn mắc cừơi ghê…haha._nó nhìn khuôn mặt tên kia mà vừa cừơi trêu chọc.(không biết độ nguy hiểm sắp xảy ra rồi)

-IM ĐI…CÒN CƯỜI TÔI SẼ CHO CÔ ĐI ĐẦU THAI SỚM.! --GỪR….”Khoang đã,con nhỏ này vừa nói gì nhỉ.hình như Khỉ đích đỏ,”anh nhíu mày sực nhớ ra điều gì vưa nghe.:-CÔ..DÁM ..NÓI..TÔI..KHỈ ĐÍCH ĐỎ.”.Nếu có cây súng ống ở đây,chắc chắn anh sẽ nả đạn cho banh xác nó ngay lập tức.Tiếng nói phải gặng từng chữ,âm thanh phát ra rùn rơn khiến nó đột nhiên co rút người,bắt đầu tái méc,nhìn bộ dạng tên kia như con báo sắp cấu xé con mồi.hun tơn,sống lưng lạnh đến rã ngừoi.

-Tôi..tôi..xin lỗi nha,bất đác dĩ,tôi lôi cậu theo,chứ tôi đang gặp xui xẻo,làm ơn đừng quánh tôi nha…hic…tôi không cố ý đâu.cậu đẹp trai thế mà rộng lượng bỏ qua đi nha.

Nhìn nó như con mèo nhỏ yếu ớt ma làm lòng anh xao xuyến,trong long có chút buồn cười khi thấy nó.:-Cô đổi sắc mặt nhanh quá nhỉ.

-Hihi..vậy là tha mạng tôi nhé. Ôi cha.. đúng là đẹp trai có khác hén,nhìn là tôi biết cậu thánh thiện rồi.hêhê-Nó đột nhiên hớn hở,bắt đầu nịnh hót.

-“Cô ta là quái nhân,hay yêu tinh biến ra,mà có thể trơ rẻn vậy chứ, ở đâu ra lọai con gái đỗi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết thế này ”Vẻ mặt anh có chút nguôi giận,nó thật có thể biến 1 người câm ghét con gái có thể đang muốn giết người àm không thể ra tay được.Chẵng thể ghét được cô nàng

-Thôi dẹp cô đi.Không có lần sau,tốt nhất đừng để tôi gặp cô.’Trỡ lại vẻ mặt lãnh đạm,lười nhác phải tán gẫu,vốn dĩ anh chẵng thích dây dưa với con gái,toàn là những rắc rối.

Nó gật đầu lia lịa,mặt tỏ ra vui mừng,miệng mỡ rộng không ngậm lại được,:-Vâng..vâng,biết rồi biết rồi,sẽ không có lần sau.hìhì

-Rennnnnnnngggggg----(giờ ra chơi)

-Ý ra chơi rồi thôi tôi vô lớp đây,cậu đi chung luôn không.?_Nó cười tươi nhìn Vĩnh hỏi.

-Thôi khỏi, đi với cô rắc rối thêm thôi._Vĩnh tỏ ra kinh nhạc,có vẻ cô không biết anh là ai,nhìn cái bộ dạng nữa cáo nữa mèo kia chắc chẵng có gì hay ho,tỗ phiền phứt thêm.

-Ừm vậy thôi chào cậu nha.A Vĩnh

Nó vẫy tay nở nụ cười nhẹ nhàng,rực rở trước ánh nắng chiều.quay nữa mặt nhìn Vĩnh bước ra ngoài,

Thịch thịch,,thịch…-Vĩnh sờ tay trước ngực thì thào----“Lại nữa rồi,không lẽ mình bị bệnh tim sao,nụ cười đó giống như thiên thần,” Vĩnh ngồi xuống với bao nhiêu câu hỏi ngớ ngẩn của mình, rồi khẽ lộ hai bên khoé môi 1 đường cong hoàn mĩ.”Cô ta không biết mình là ai thì càng tốt;’”

-----------------------------------------------------------------------

-Thưa cậu chủ xe của công ty đến rồi ạ!-một cô gái với đôi chân thon dài,bận chiếc đầm đỏ bó sát người với chiếc áo sơ mi body làm đường cong càng quyến rủ hơn,khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡn nhưng đúng là co chút nhan sắc.

Kẻ đang ngồi trên chiếc sô pha trong phòng đang ung dung nhấm 1 ít trà một các thư thái,nhàng hạ, đôi mắt nhìn xa xâm trên khuôn mặt thần sắc vẫn không có chút biểu cảm phảng phất sự bất cần,lãnh đạm.Không ai khác chính là Dương Vĩ (là người đàn ông mà Tiểu Hàm bắt gặp ban nãy khi đang tình tứ với 1 nữ hoc sinh đó.)

Hắn bắt đầu phản ứng mắt nhìn vào cô kí đáp lạnh--Lấy áo---rồi hắn nhìn sang chiếc áo vec màu đen đang treo thẳng tấp trên giá.

Biết ý cô gái mĩm cười bước tới lấy chiếc áo cẩn thận đem lại bận vào cho hắn.

Đột nhiện một vòng tay mạnh bạo ôm siết lấy eo cô thư kí xinh đẹp kia.Hắn dường như ôm trọn cô vào người.

Làm cô ta hoảng hốt nhưng rồi cũng buông lỏng người bắt nhịp theo từng ngón tay của hắn đang đưa đẩy trên người cô.Hắn đặt cô đối diện trên đùi mình còn cô ta thì vòng tay qua cổ hắn trong tư thế thật quyến rủ lộ rõ những đường cong hoàn hảo.

Hắn nhẹ nhàng đưa mặt sát vào cổ cô ta, đôi môi như đang tận hưỡng những làn sương mát lạnh trên da thịt trắng toát mềm mại kia,hắn lướt môi một cách rất nghệ thuật trên thân thễ cô ta, đôi tay không ngừng đưa đẩy từ dười eo rồi dần lên trên nữa hắn đưa bàn tay to lớn của mình vào chiếc áo sơ mi trắng của cô gái cởi từng nút áo rồi mạnh bạo kéo toạt xuống,nhìn thấy cả da thịt trần mịn khiến hắn bắt đầu có cảm giác khoái cảm hơn,hắn dùng đôi môi mình quấn lấy bầu sữa căng tròn xinh xắn kia càng lúc càng mãnh liệt,1 tay sờ soạn khắp nơi còn tay kia nhuần nhuyển xoay tròn bầu sữa còn lại rất cuốn tính.

--Ơ…A.. ư.. ư..A…A…ư ưm…ưm….------cô ta nhắm nghiền mắt với sự mạnh bạo, cuồn nhiệt của hắn cô ta càng hưng phấn hơn mà rên rĩ thật lẵng lơ.

Cô ta đang điên cuồng trong cơn mê tình lượn môi minh vào môi hắn.Nhưng khi gần chạm tới hắn liền đẩy mạnh cô ta ra,làm cô ta té úp xuống sàn đưa mông lên ,cô ta cảm thấy hoảng sợ với thái đột ngột của hắn,rồi hắn đứng phắt dậy sửa lại quần áo chỉnh tề không hề liếc nhìn tới cô thư kí kia, đang trong tư thế xộc xệt lộ rỏ hết nữa thân.Hắn chỉ cười nữa miệng khinh miệt mà buông câu chế giểu.

-Đừng dùng cái miệng dơ bẩn ấy chạm vào tôi,cô chỉ có quyền dùng nó để rên rĩ khi tôi đang thoã mãn thôi.—nói xong hắn bước ra khỏi phòng đóng mạnh cửa,bỏ mặc cô ta đang uất ức run rẫy trong sợ hãi.

-Thưa cậu chủ giờ phải đến công ty ạ.!- ông tài xế khi thấy Vĩ bước vào xe.

-Đến trường Âu Á.-hắn lạnh nhạt ra lệnh

-Vâng.!Vậy còn cô thư kí Diệp chờ cô ấy chứ ạ.!

-Không cần,cô ấy tự biết đi sau.-Hẵn vẫn không thay đỗi thần sắc.

--------------------------

TRƯỜNG Âu Á

-Chết đi---Vừa đi nó vừa đá cái lon dưới chân lẫm bẩm.

-xui xẻo…xui xẻo…ẮCH….cái ngày gì vậy nè, đùng là sáng sớm gặp thứ dơ là xui cả tháng mà,từ hôm qua tới nay đủ thứ chuyện xui xảy ra mà,tại hai cái tên dâm đãng kia,làm bậy nơi công cộng để mình thấy giờ vận đen nó mù mịt trên đầu…….Gừ…phải đốt phong long mới được.-Nó cứ lẫm bẫm 1 mình.mặt mày bậm rơn như con điên ấy,khiến nhưng người xung quanh nhìn nó mà sợ không dám đi gần.

Nó nhận ra hình như mình quá lố,ngước mắt nhìn xung quanh thấy ai cũng nhìn nó xa lánh, nó càng điên hơn---GÌ..NHÌN CÁI GÌ HẢ..BỘ GẶP MA HAY SAO MÀ NHÌN XÌ XÀO HOÀI VẬY…nhìn nữa mốc mắt hết đó.gừr…-Nó ngống họng lên quát lớn.Trong nó bây giờ chẵng khác gì 1 con điên.

Ai cũng sợ nó vôi vàng quay đi.con mấy người lớn xì xào to nhỏ--Haiz,con nít bây giờ hun dữ thật.

-Chắc nhỏ này mới trốn trại đó,thôi đi đi,nó lên cơn là mình đi bệnh viện đó,mấy người vậy không biết sao thả rong ở đây nữa.

-TRỜI,2 ANH CHỊ NÀY NÓI CHI NHỎ VẬY,TÔI NGHE HẾT LUÔN RỒI,TÔI THẤY NÓI NHỎ QUÁ THÔI RA ĐÀI TRUYỀN THANH CẦM LOA NÓI LUÔN ĐI,CHỨ NÓI VẬY KHÔNG AI NGHE ĐÂU….HỪ.

Mấy người kia xanh mặt thấy nó mặt nóng hừng hực như sắp giết người sợ cong chân chạy luôn.

-Đúng là ăn ở không quá mà.mầy người dư hơi._Nó chu mỏ,bực tức.

-Ui Da…đau quá-Kết quả của việc đi đường không nhìn trước nhìn sau,cứ cúi mặt bước đi rồi miệng lẩm bẫm nên va vào người khác.Trong lúc bực tức theo phản xạ có điều kiện,cơn nóng lại bốc quá lần nữa.--Đui hay sao mà đâm vô người ta vậy hả._vừa la nó vừa ngước mặt lên xem tên đâm phải là kẻ chết bầm nào.

-TÊN ĐÂM ĐÃNG-Nó mở to mắt há miệg thét lớn chỉ vào hắn.

-Đánh răng đi rồi hãy mở miệng.”_ Hắn nhíu mày.Mặt hắn tối sầm,bị 1 con nhỏ nha đầu miệng còn hôi sữa chỉ vào mặt ăn nói không suy nghĩ này quá thật đây là lần đầu tiên.Kẻ này chắc phải chán sống.

-Này cái Tên dâm đãng hại tôi xui xẻo,hứ..không cần phải khách khí,.-Nó cũng không hiền gì.Tró ngược mắt lên nhìn hắn.

-Nha đầu thối,câm miệng!._Hắn bắt đầu bực bội.

-Thì sao..làm gì tôi nào…..ở đây là trường học đó nha.----Nó vừa nói vừa bước với vênh mặt với hắn.Không biết lấy từ đâu ra dũng khí,hay dây thần kinh nào bị đứt mà không nhận ra sác khí trên người đàn ông kia,vô tư hiên ngang như thách thức kiểu làm được gì nhau nào.

-Con nít ranh,Biến nhanh trước khi tôi mất kiên nhẫn .-Hắn Quả thật mất kiên nhẫn với việc trò chuyện với con nhóc không biết trời cao là gì.Mà cũng kì lạ đó giờ hắn cũng không rãnh hơi mà liếc nhìn những thứ chẵng ra gì làm tốn thời.Thời gian đối với hắn là thứ đặt lên hang đầu,ai thử ruồi muỗi thế này xem,không bị gẫy tay chân cũng nằm viện vài tháng.Hôm nay lại đặc biệt lưu tình để con bé này đụn phải hắn còn hống hách,chắc thần kinh hắn cũng đang chạm nhầm cọng nào rồi nên con nhóc này còn tòan mạng.

--Hơ hơ…vậy sao tôi nít ranh hở..nít ranh này…nít ranh nè..--vừa nói nó càng giẫm mạnh lên chân hắn----KaKa….cái đồ đâm đãn, ông già biến thái….Lêu Lêu…---Nó chạy một hơi vào trường con quay lại chọc tức hắn thêm vài câu.lè lưỡi trêu ngươi trông cực tinh nghịch.

--Yaa….Nha đầu thối,cô chết chắc rồi -Hắn có chút đau,nhưng việc này chẵng nhầm nhò gì với cái thể xác cứng như đá vốn được tu luyện lâu năm.Mà lần này hắn dám chắc sẽ không bỏ qua việc bị 1 con nhóc con này giẫm lên chân,còn gì là thể diện.Chắc lần này phải bỏ ra ít thời gian quý giá rồi.

Thấy vậy ông tài xé bước xuống xe đỡ hắn-Cậu chủ..cậu chủ có sao không ?_Vẻ mặt ông tài xế không chỉ có lo ngại mà khiếp sợ hơn,dù chẵng phải mình ngay ra nhưng chẵng may cậu chủ giận cá chém thớt thì thật oan mạng ông qua.Cậu chủ xưa nay rất ôn nhu,nhưng ai biết khi giận sẽ thế nào.

Hắn giơ tay lên tỏ ý không cần.Sắc mặt hắn dù vẫn lạnh đạm,nhưng nộ khí thì ùn ụt bao trùm cả không gian

Môi run nhẹ-Lần này cô khó thóat,Trường Âu Á sao? “_nụ cười của ác quỷ ẫn hiện trên gương mặt tuấn mĩ làm người bên cạnh không khỏi run rẫy thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.