Thử Thách Của Số Phận

Chương 5




Trên thương trường, chỉ đụng chạm vào lợi ích liền thay đổi hứng thú, bất cứ ai cũng không có khả năng là thiện nam tín nữ gì nữa. Vì lợi ích có thể không sợ dạng người chỉa thẳng dao vào mình, ngược lại loại người vừa nham hiểm vừa kín đáo lại khiến mình không thể không đề phòng. Giang Mạc Viễn như thế, ông Nam như thế, Ben càng như thế.

Ben nghe xong lời này của Giang Mạc Viễn, với tính tình trước sau như một của anh vẫn nói một câu, “Có thể để cho Mạc Viễn cậu nợ tôi ân tình, đúng là không dễ nha.” Trong lời nói có ẩn ý, ngay cả môi cũng tràn ra vẻ thâm tàng bất lộ.

Giang Mạc Viễn chỉ thản nhiên nhếch khóe miệng, gương mặt rơi vào giữa làn khói, sau hồi lâu mới dúi đầu thuốc vào gạt tàn, hờ hững lên tiếng, “Đương nhiên còn có một chuyện muốn nhờ.”

Ben nhếch mày, tựa hồ tỉnh ngộ.

***

Phòng tổng giám đốc Tiêu Duy chưa từng náo nhiệt như vậy.

Nguyên nhân dẫn đến chính là cách cánh cửa văn phòng khép hờ kia, các nhân viên phòng thư ký ngó nghiêng líu lưỡi, cho đến khi, Sa Lâm đóng rầm cửa lại mới ngăn cách hoàn toàn với âm thanh nhốn nháo bên ngoài.

“Giang Mạc Viễn, em đến Tiêu Duy công tác là tình nguyện, anh không có tư cách khoa tay múa chân ở đây!” Cuộc họp chấm dứt, không đợi Sa Lâm chỉnh sửa xong báo cáo cuộc họp liền bị Châu Niên thu hồi quyền hạn trợ lý, lấy lại hết tất cả lịch trình có liên quan đến Giang Mạc Viễn, trong khi quá đỗi kinh ngạc mới biết được, chức vụ trợ lý hành chính tổng giám đốc của cô đã gặp trở ngại, trợ lý thì vẫn là trợ lý, nhưng bị điều đến bộ phận khác, để tùy cô lựa chọn.

Cô không nói gì đầu tiên lập tức đi tìm Ben, nhưng Ben lại nhanh chóng rời khỏi công ty. Cô cũng chẳng phải kẻ ngốc, rất nhanh hiểu được nguồn cơ trong đó không khỏi liên quan đến Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn ngồi ở ghế ông chủ nhìn tài liệu bay tứ tung, như tuyết trắng rải trên thảm dày, người dám ở trước mặt anh la lối om sòm như thế cũng chỉ có mỗi Sa Lâm, tính khí của cô khá nóng nảy, không đốt trụi cả văn phòng này đã là tốt lắm rồi.

Đợi cô phát điên la hét xong, rốt cục anh mới lên tiếng, nhưng giọng điệu lại thật nhẹ nhàng, “Quậy đủ chưa?”

Sa Lâm thấy dáng vẻ tỉnh bơ của anh lại nổi giận, siết nắm tay, “Giang Mạc Viễn, rốt cục anh có ý gì?”

“Ý của tôi rất đơn giản.” Anh đan hai bàn tay vào nhau, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ hờ hững, “Trợ lý của tôi, một mình Châu Niên là đủ.”

“Anh hoàn toàn không có tư cách sa thải em! Em là người của tổng bộ!” Sa Lâm tức giận đến toàn thân phát run.

“Em hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi đâu có sa thải em, mà là điều chuyển đến làm trợ lý cho sếp khác, đây là điều chỉnh tốt nhất nguồn tài nguyên, trái lại rất có lợi cho Tiêu Duy bồi dưỡng nhân tài.”

“Chuyện này có khác gì sa thải em chứ?” Sa Lâm xông lên trước, chống hai tay lên bàn quan sát anh, “Không phải là anh không biết mục đích lần này em đến Trung Quốc, Giang Mạc Viễn, cho dù anh có ghét em, thì cũng đâu cần thiết phải làm lộ liễu vậy chứ?”

Giang Mạc Viễn bình thản nhìn cô, cùng với vẻ ngoài mạnh trong yếu của cô hình thành sự đối lập mãnh liệt, “Đương nhiên, em cũng có thể chủ động từ chức.”

“Cái gì?” Nghe xong cô lại nổi nóng.

“Con gái cưng của họ Nam đến Tiêu Duy làm trợ lý, một khi chuyện này truyền ra ngoài, ông Nam cũng mất hết thể diện. Sa Lâm, em có thể tiếp tục ở chỗ tôi quậy phá, nhưng sẽ rất nhanh truyền đến tai ba em.” Anh nói xong, châm thuốc, hút một hơi rồi nhả khói.

Sa Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt trong làn khói thuốc kia, hơi nheo mắt, “Giang Mạc Viễn, bắt đầu từ khi nào anh lại trở nên xa lạ quá vậy? Anh trước kia hoàn toàn không tuyệt tình như vậy!”

“Có thể do em hoàn toàn chẳng hiểu tôi.” Vẻ mặt Giang Mạc Viễn lạnh nhạt, “Em muốn thế nào tôi không có quyền can thiệp, cho dù tính khí của em khiến ba em xấu hổ tôi cũng hết cách, nhưng Sa Lâm à, tôi phải cảnh cáo em, tính tình của em nếu không sửa đổi thì sớm muộn gì cũng hỏng chuyện.”

“Ha ha…” Sa Lâm nghe vậy bèn cười lạnh, nhanh chóng nhìn thẳng vào mặt anh, “Sẽ hỏng chuyện? Sợ là sẽ làm hỏng chuyện tốt của anh thì có?”

Giang Mạc Viễn thản nhiên cười cười, không nói gì.

“Đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì, anh không muốn để em đi tìm vợ anh, như thế nào, cũng có chuyện làm anh sợ hãi à?” Vẻ mặt Sa Lâm châm chọc, “Anh đang sợ cái gì? Chẳng lẽ cô ta không biết bản thân cô ta chính là thế thân à?”

Ánh mắt Giang Mạc Viễn chuyển lạnh, “Sa Lâm, đừng làm cho một chút áy náy cuối cùng của tôi với em mất sạch.”

“Anh…” Cô vô cùng ấm ức, sau khi nghe vậy khóe mắt đột nhiên đỏ lên, dứt khoát giận dỗi ngồi xuống đối diện anh, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Giang Mạc Viễn, anh không thể đối xử với em như vậy, em đã làm gì khiến anh phải xa cách như vậy với em? Em không yêu Mạc Thâm, là anh đẩy em cho anh ấy, cái chết của anh ấy cũng là một tay anh gây nên, anh chẳng những ép chết Mạc Thâm, còn bức tử cả em! Nếu anh không tàn nhẫn lạnh lùng như thế thì em có thể cắt cổ tay tự tử hay sao? Anh có biết mấy năm nay em phải sống thế nào không? Nếu không phải anh ích kỷ, hiện tại Mạc Thâm vẫn còn sống, mà chúng ta, nói không chừng ngay cả con cũng có luôn rồi!”

Cái chết của Mạc Thâm chính là tử huyệt của Giang Mạc Viễn, Sa Lâm biết rất rõ, đem chuyện này thành vũ khí để đối phó với Giang Mạc Viễn nhất định sẽ thắng, có loại phụ nữ là dạng cực độ mất lý trí, càng nóng nảy sẽ lại càng mất đi khống chế, miệng lưỡi còn độc ác hơn cả lưỡi dao, Sa Lâm chính là loại phụ nữ này. Lúc này đề cập đến Mạc Thâm không thể nghi ngờ chính là thọc một nhát dao vào tim Giang Mạc Viễn, giết người không thấy máu.

Có lẽ cô chỉ thầm muốn trút ra hết bất mãn trong lòng, có lẽ cô chỉ thầm nghĩ dùng chuyện này để nhắc nhở là Giang Mạc Viễn nợ cô, nhưng cô đã quên, người đàn ông trước mặt này đã trải qua nỗi đau mất em trai, sau khi người thân trong gia đình hiểu lầm anh, người xung quanh anh thì dèm pha, anh đã sớm tôi luyện được sự ẩn nhẫn vượt hẳn người thường, anh kín đáo anh bình tĩnh và đã sớm không còn là người mà Sa Lâm biết nữa, cho nên sau khi Sa Lâm thốt ra những lời này thì nghĩ có thể từ trên mặt Giang Mạc Viễn tìm ra chút áy náy hoặc hổ thẹn, nhưng không, sự trầm tĩnh của Giang Mạc Viễn vượt xa sự tưởng tượng của cô khiến cô quá đỗi kinh ngạc.

Cô đã quên, Giang Mạc Viễn là người đàn ông đã có thói quen giấu biến hóa tâm tư vào bên trong, hỉ nộ ái ố đối với anh mà nói đã sớm có thể khống chế đến trình độ thu phát tự nhiên.

Trong văn phòng chìm vào im lặng, Sa Lâm ôm ngực, nhìn anh trân trối.

Giang Mạc Viễn lặng lẽ nhìn cô thật lâu sau mới đưa tay nhấn số điện thoại, “Châu Niên, anh vào đây một chút.” Hoàn toàn không quan tâm đến lời lên án vừa rồi của cô.

Châu Niên nhanh chóng gõ cửa bước vào, đồng thời cũng bị năng lực phá hoại cực mạnh của Sa Lâm thuyết phục, trong phòng làm việc của Giang Mạc Viễn chưa từng lộn xộn như thế này.

“Sắp xếp bộ phận cho cô ấy, mau chóng làm quen với nghiệp vụ.” Giang Mạc Viễn thong thả ra lệnh, trước khi rút tay về thì chạm nhẹ vào khung hình để trên bàn, cô gái trong hình có lúm đồng tiền như hoa, đã thoáng xua tan phiền muộn trong lòng. Bất cứ đồ vật nào trong văn phòng này đều có thể bị Sa Lâm ném vỡ, duy nhất chỉ có khung hình này là không thể.

“Giang Mạc Viễn, anh khinh người quá đáng!” Sa Lâm hổn hển.

“Có ba sự lựa chọn.” Giang Mạc Viễn mỉm cười, ánh mắt lại tối tăm làm người ta sợ hãi, “Một, để Châu Niên sắp xếp công việc cho em. Hai, chủ động từ chức. Ba, tôi sẽ gọi điện cho ông Nam.”

Sa Lâm hung hăng dậm chân, “Xem như anh lợi hại!”

Tiếng đóng cửa suýt nữa làm cả văn phòng rung chuyển.

***

Hoạt động của Mỹ Á, như là bị người ta nhét thẳng con ruồi vào trong miệng, bởi vì sự vắng mặt của Lăng Phi trong họp báo, sắc mặt của người phụ trách Mỹ Á khu Trung Quốc còn khó coi hơn cả nuốt con ruồi vào bụng.

Khâu cắt băng đổi thành nghệ sĩ khác đến tiến hành, mấy khách VIP biết tình tiết sự kiện trong bữa tiệc đều khe khẽ thì thầm với nhau, người không biết thì trái lại khá nồng nhiệt. Xét về tổng thể không làm mất đi hứng thú, thời điểm trước khi nghệ sĩ lên sân khấu, Trang Noãn Thần cố ý dặn dò phải hâm nóng bầu không khí sôi động nhiều hơn, nghệ sĩ này lại khá linh hoạt, ít nhất, Trang Noãn Thần nhìn thấy được sắc mặt của người phụ trách Mỹ Á thoáng khôi phục lại vẻ bình thường.

Khâu cắt băng, ngoại trừ nghệ sĩ cùng khách VIP lên sân khấu, người phụ trách còn phải tự mình làm nổi bật vai trò trung tâm. Sự phối hợp của giai nhân và dã thú mang đến cảm giác gắn kết thành thị và nông thôn, dưới sân khấu cũng không chút nào keo kiệt tiếng vỗ tay, âm nhạc càng thêm vui tai hơn.

Trang Noãn Thần âm thầm thở phào, chỉ cần hoạt động kết thúc thì ổn rồi, tuy không có Lăng Phi thì không hay lắm, nhưng không có sai sót thì tốt rồi. Đang âm thầm cầu nguyện, Cao Doanh đến gần thấp giọng nói, “Noãn Thần, sao mình có cảm giác dàn đèn có chút vấn đề?”

Ánh sáng bốn phía đan xen vào nhau, màu sắc vẫn như cũ, chỉ là có chút… không ổn. Trang Noãn Thần ngẩn ra, lúc này mới thật sự cảm thấy không đúng lắm, vừa định nói Cao Doanh tìm nhân viên ánh sáng đến hỏi cho rõ thì chỉ nghe Cao Doanh khẽ hô một tiếng…

Trên sân khấu, chùm đèn thủy tinh hoa lệ trên nóc đang lắc lư chao đảo, tiếp đó dây treo đèn…

“Noãn Thần…”

Tiếng hét hoảng sợ của Cao Doanh cộng với phần đông khách quý, cùng lúc đó, Trang Noãn Thần đã sớm xông lên sân khấu, dáng người nhỏ nhắn kia đẩy mạnh người phụ trách Mỹ Á ra sau, ai nấy đều sợ hãi chạy tán loạn.

Người phụ trách Mỹ Á bị đẩy sang một bên, dây treo đèn trên nóc sân khấu đã không còn chịu nổi sức nặng của chùm đèn, đứt phăng rơi thẳng xuống chỗ Trang Noãn Thần, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóa, cả người lại không biết được ai túm lấy kéo sang một bên, đèn thủy tinh choang một tiếng rơi xuống đất, trong đó có mảnh thủy tinh văng ra, cô bản năng lấy tay che mắt, bị mảnh vỡ thủy tinh cắm phập vào cánh tay.

Cô đau đến nhíu mày, bên tai lại có tiếng quát khẽ, “Đừng động đậy, cẩn thận giẫm phải.”

Hết thảy diễn ra quá nhanh, nhanh như chớp.

Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Trang Noãn Thần chính là: Xong rồi! Phản ứng tiếp theo chính là cơn đau rát từ cánh tay truyền đến, trong hơi thở có mùi máu tươi, có phải cánh tay cô bị đứt rồi không? Quanh mình lộn xộn, tiếng rống giận dữ khàn đặc của người phụ trách Mỹ Á, tiếng bước chân chạy thoát thân của khách quý, tiếng kêu sợ hãi của đám nghệ sĩ ngôi sao… Trước mắt của cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh chồng chéo, đủ loại tiếng động va chạm vào nhau rồi nổ tung trong đầu, hình như cô lại nghe thấy tiếng khóc do quá sợ hãi của Cao Doanh, còn có tiếng của Hạ Lữ… Hạ Lữ? Hôm nay chẳng phải cậu ấy nghỉ phép à…

Cô thật sự bội phục chính mình đến hiện giờ còn có sức lực để phân tích, chính là, lực phân tích này cũng nhanh chóng tắt ngúm, theo đó là suy yếu kéo đến, đầu óc trống rỗng, toàn thân rơi vào vòng ôm mạnh mẽ, đỉnh đầu là tiếng nói lo lắng của đàn ông, “Noãn Thần em cố một chút, tôi lập tức đưa em đi bệnh viện.”

***

Thông thường khi con người trải qua biến cố mới phát hiện, thực sự là trong tiểu thuyết hay phim ảnh, tác giả hay biên kịch đều gạt người khác, sau khi hiểu được đạo lý này là thời điểm Trang Noãn Thần hoàn toàn tỉnh táo lại, trong trí nhớ của cô xuất hiện đoạn cuối, đèn thủy tinh chói lọi trước mắt, nó rơi thẳng xuống, nhắm ngay vị trí của người phụ trách Mỹ Á. Cô chỉ nhớ lúc đó mình vọt đến đẩy ông ta ra, sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì chưa nhớ ra kịp.

Đầu cô không bị chấn động, nhưng trí nhớ lại xảy ra chút vấn đề, cũng không giống như tình tiết trong tiểu thuyết hay phim ảnh miêu tả, sau khi va chạm mạnh liền mất trí nhớ, cho nên cô mới cảm thấy tác giả đang lừa người ta. Đương nhiên, Trang Noãn Thần hận bản thân không thể mất sạch toàn bộ trí nhớ, ít ra cô sẽ quên đã xảy ra chuyện gì, cũng ít nhất không để cô ý thức được hoạt động lần này của Mỹ Á đã hoàn toàn tiêu tùng!

Đau đớn trên cánh tay khiến cô rên rỉ, bên tai lại là tiếng nói thân thiết kia, “Không sao đâu, bác sĩ đã xử lý rồi, chịu đựng một chút.”

Trang Noãn Thần theo đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Trình Thiếu Tiên. Vẻ mặt anh nhìn qua thật nghiêm túc, ánh mắt còn biểu lộ đau lòng rõ ràng, thấy cô quay lại, anh liền đưa tay đặt lên vai cô nhẹ nhàng an ủi.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ kia chạm đến vai cô, đồng thời kích thích trí nhớ vụn vặt nọ trở về đầu óc. Ở hội trường, thời điểm dàn đèn rơi xuống, trước mắt của cô xẹt qua bóng dáng của Trình Thiếu Tiên.

“Cám ơn anh.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng khàn khàn.

“Không có gì.” Trình Thiếu Tiên khẽ thở dài.

Cánh tay tê tê, không còn cảm giác gì.

Cô cả kinh, lúc này mới phát hiện cánh tay đầy máu me, trên khay có đặt vài mảnh vụn thủy tinh, trong đó có một miếng lớn, một nửa nhuốm đầy máu, nhìn mà giật mình.

Thử động đậy cánh tay, vết thương tê rần, chẳng thấy đau.

“Tay của tôi…”

“Đừng lộn xộn, vết thương đã được tiêm thuốc gây tê, hiện giờ đang phát huy tác dụng, tôi phải khâu lại vết thương cho cô.” Bác sĩ khoa cấp cứu mặc áo blouse cầm hồ sơ bệnh án, trả lời bằng giọng lạnh lùng như người máy.

Trình Thiếu Tiên ngồi xuống, nhìn cô nhẹ nhàng an ủi, “Sợ thì đừng nhìn.”

Bác sĩ cứ thế lấy dụng cụ khâu vết thương qua, dao, nhíp, cùng với ngọn đèn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Trang Noãn Thần trào nước mắt, Trình Thiếu Tiên tưởng cô sợ, vội vàng đưa tay ôm chầm lấy cô, vùi đầu cô vào ngực mình.

Nước mắt cô không cách gì ngừng rơi, thực ra, cô khóc không vì vết thương này, mà là vì hoạt động kia.

Trình Thiếu Tiên ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành khuyên nhủ bên tai, “Được rồi được rồi, sắp khâu xong rồi.”

“Đừng ném mấy mảnh vụn này…” Trang Noãn Thần vừa khóc vừa nói.

Bác sĩ lại thấy tò mò, “Không ném chứ để làm gì? Giữ làm kỷ niệm à?”

Trình Thiếu Tiên cũng cảm thấy tò mò.

Trang Noãn Thần ngẩng đầu, nhìn vết thương trên cánh tay rồi lại nhìn mảnh vụn trong khay, “Mấy mảnh vỡ này đều là thủy tinh Swarovski, là đèn tôi đích thân đặt làm, mảnh hơi lớn kia… chính là mảnh dính máu của tôi đó… chỉ một mảnh thôi cũng đã mấy trăm đồng rồi, giá cả toàn bộ chùm đèn đó còn đắt hơn cánh tay tôi…”

Bác sĩ há hốc mồm.

Trình Thiếu Tiên thì kinh ngạc, rồi sau đó bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.