Thử Thách Của Số Phận

Chương 4




Hóa ra là như vậy, không biết có nghiêm trọng không?” Đáy mắt Hoàng hậu ánh lên sự vui sướng khi người gặp họa, sinh bệnh? Sinh bệnh đến leo lên giường Sở Lăng Hiên.

“Trẫm cũng không biết, chi bằng các nàng đỡ trẫm qua xem sao.”

“Dạ.”

Hoàng hậu cùng Chu quý người bên trái người bên phải đỡ lấy ông, chậm rãi đi tới. Vừa mới đi đến trong sân liền nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt. Mặt Sở Kim Triêu lập tức trở nên âm trầm, trong mắt bịt kín vẻ lạnh lẽo.

Lúc này Sở Lăng Thiên cũng chạy tới, thấy trong sân có một đám người, lại nghe thấy âm thanh không dứt bên tai, trong lòng sinh ra nghi hoặc, sau đó đã hiểu được vài phần.

“Thiên nhi, con nhất định phải bình tĩnh.” Hoàng hậu nhỏ giọng nói, “Bọn họ một người là Lục ca của con, một người là vương phi của con, để truyền ra ngoài thì rất không hay. Nghe mẫu hậu, ngàn vạn lần không được làm loạn, Hoàng thượng cùng bản cung sẽ xử trí chúng.”

“Ôi, thật sự là không ngờ mà, hai người kia không hầu hạ Hoàng Thượng mà lại đi phong lưu khoái hoạt. Thất điện hạ, tuyệt đối không được kích động, Lục điện hạ có tình cảm với Thất vương phi, cô nam quả nữ ở chung một chỗ cũng không trách được.” Chu quý phi che miệng cười, vui sướng khi người gặp họa nói.

“Câm miệng!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà một cái, “Thiên nhi…” Sở Kim Triêu áy náy không thôi, nếu không phải ông cứ muốn giữ Tam nha đầu ở lại, nếu như ông không đồng ý cho Sở Lăng Hiên ở lại thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

“Phụ hoàng, con không sao.” Giờ phút này Sở Lăng Thiên lại thấy yên lòng. Vì chỉ có y chú ý tới tiểu nương tử đang ở sương phòng của nàng vẫy tay với y.

“Thiên nhi, con yên tâm.” Hoàng hậu vỗ vỗ vai y, “Hoàng Thượng cùng bản cung sẽ làm chủ, hôm nay liền hưu nó! Sau này con lại cưới một nữ nhân tốt hơn là được. Nữ tử như vậy, cho dù Tĩnh phi muội muội có ở đây thì cũng sẽ bị nó làm cho tức chết! Hoàng thượng, người bớt giận, Hiên nhi bôi nhọ nề nếp gia phong, cho nên cũng phải bị trừng phạt.”

Sở Kim Triêu không nói gì, vẻ mặt âm u, “Vào xem.”

Hoàng hậu cùng Chu quý phi cúi đầu đi theo phía sau Sở Kim Triêu, nghĩ đến cảnh tượng ướt át bên trong liền nhịn không được mà cảm thấy mở cờ trong bụng. Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi trốn không thoát được, bị nhiều người như vậy bắt quả tang thì dù không chết cũng phải lột da ngươi.

Chu quý phi kích động đến mức cả bàn tay đều đầy mồ hôi, chỉ cần Gia Cát Linh Ẩn bị hưu thì bà có thể muốn làm gì nàng thì làm. Mối thù của Chu gia bà nhất định phải báo, bà muốn để nàng phải sống không bằng chết. Giống như Tĩnh phi, chết một cách thống khổ như vậy.

Bà vội vàng chạy ra phía trước Sở Kim Triêu, đẩy cửa ra. Đã không còn thứ gì ngăn trở, tiếng thở ồ ồ càng lớn hơn, từng tiếng từng tiếng liên miên không dứt, vô cùng hấp dẫn.

Mấy người nhanh chóng đi vào bên trong, âm thanh càng lúc càng lớn. Chu quý phi cùng Hoàng hậu lại càng kích động, chỉ cần vén tấm rèm phía trước lên, trò hay sẽ bày ra ngay trước mắt.

Màn bị vén lên, chăn trên giường rung động mãnh liệt, đầu lộ ra ở bên ngoài đúng là của Sở Lăng Hiên.

Sở Kim Triêu tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh.

Không ai tiến lên, người trên giường cũng không chú ý rằng đã có người vào.

Rốt cục Chu quý phi không nhịn được, trò hay ở ngay trước mắt làm sao có thể che giấu được, chỉ có làm cho người ta thấy rõ được nữ tử phía dưới thì màn diễn này mới được coi là hoàn hảo.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Bà đột nhiên phẫn nộ quát.

Sở Lăng Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt lập tức hoảng hốt xoay người, dùng chăn che kín chính mình cùng người đang ở trên giường. Hắn đổ mồ hôi khiến cho người ta dễ dàng nghĩ đến hình ảnh của người dưới chăn. Sau đợt hoảng hốt này ý thức mơ hồ của hắn rốt cục thanh tỉnh, hắn đang làm cái gì? Hắn cùng với Gia Cát Linh Ẩn?

“Hiên nhi, nữ nhân bên trong là ai?” Hoàng hậu hỏi.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, tất cả mọi chuyện nhi thần xin một mình gánh chịu.” Sở Lăng Hiên nói, “Thất đệ, việc đã đến nước này đệ liền hưu Linh nhi đi, bản vương sẽ lấy nàng ấy!”

“Vô liêm sỉ!” Hoàng hậu quát, bà bước đến gần vài bước, “Một nữ nhân như vậy làm hại hai huynh đệ các con bất hòa, con còn muốn nó? Bản cung thấy nó chính là cố ý câu dẫn con, muốn châm ngòi ly gián quan hệ huynh đệ của hai con! Hoàng thượng, yêu nữ này không thể giữ lại được, nên giết nó đi!”

Chu quý phi lùi về bên người Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, tỷ tỷ nói đúng, giữ lại ả trong nhà sẽ không được yên, vẫn nên giết ả đi.”

“Thiên nhi, con nói xem nên làm gì bây giờ?” Sở Kim Triêu hết sức khống chế tức giận trong lòng, Tam nha đầu, trẫm vẫn luôn bảo vệ con, con thực sự lại làm chuyện như vậy sao? Con có biết trẫm thất vọng về con cỡ nào không?

“Phụ hoàng, nhi thần từng nói đời này con chỉ cưới một nữ tử là Linh nhi, nhi thần tuyệt đối không nuốt lời, mặc kệ nàng có biến thành bộ dạng gì thì trong lòng nhi thần cũng sẽ không thay đổi.” Lời nói của Sở Lăng Thiên đầy khí phách.

Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, đây đúng điều ông lo lắng, nếu Sở Lăng Thiên đồng ý hưu nàng thì sự việc dễ giải quyết hơn.

“Thiên nhi, con điên rồi?” Hoàng hậu đi tới, kéo y đến bên giường, “Con xem nó cùng với người khác làm cái gì? Con lại có thể tha thứ cho nó? Không phải con bị nó cho ăn phải bùa mê chứ? Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể nghe theo Thiên nhi, nếu không về sau nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng.” Chu quý phi phụ họa theo, “Hai hổ tranh chấp tất có một con bị thương. Lục điện hạ cùng Thất điện hạ vì ả mà đã loạn đến mức này rồi, Lục điện hạ ngươi thực sự không nên! Ả là đệ muội của ngươi, làm sao ngươi có thể… Làm sao có thể… Cho dù có thích ả thì cũng không được! Hoàng thượng, đây là hồng nhan họa thủy mà!”

“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần nói rồi, chuyện này nhi thần tự mình chịu trách nhiệm, Thất đệ, đệ hưu nàng đi, ta nhất định sẽ cưới nàng.” Sở Lăng Hiên nói.

“Các ngươi… Các ngươi thực sự là làm trẫm tức chết mà! Khụ khụ khụ khụ! Chuyện này trẫm làm chủ, lão Lục, lão Thất, các con không nên dây dưa nữa, Tam nha đầu, con đi đi, trẫm sẽ không xử lý con.”

“Hoàng thượng…”

“Hoàng thượng…”

Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời kêu lên, làm sao có thể buông tha cho ả như vậy?

Hoàng hậu phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu mấy cái, “Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người, yêu nữ còn sống thì bọn chúng làm sao mà hết hy vọng được, chỉ có khi nó chết thì mới giải quyết được vấn đề!”

Giết Tam nha đầu? Sở Kim Triêu như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, “Thả nó đi thôi. Tam nha đầu, trẫm hy vọng con vĩnh viễn cũng không quay về nước Lăng Nguyệt, nếu không cũng đừng trách trẫm độc ác.”

Nói lâu như vậy vẫn không nghe thấy tiếng của Gia Cát Linh Ẩn, Hoàng hậu tức giận không thôi, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nói chuyện đi chứ, không để Hoàng thượng cùng bản cung vào mắt như vậy mà được sao?”

“Đúng vậy, Gia Cát Tam tiểu thư, trốn trốn tránh tránh trong đó tính cái gì? Hoàng thượng đã nói không truy cứu ngươi, ngươi còn không ra?” Chu quý phi nói, “Thất điện hạ, ngươi nói một tiếng đi.”

Sở Lăng Thiên hít sâu một hơi, “Phụ hoàng, mẫu hậu, người trên giường tùy các người xử trí, nhi thần… không có ý kiến gì.”

Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, Sở Lăng Thiên sẽ không bảo vệ ả nữa.

“Nhi thần cưới nàng!” Sở Lăng Hiên kiên trì nói.

“Hiên nhi…” Hoàng hậu giọng điệu bất lực, “Bây giờ ả vẫn còn là Thất vương phi, con không có quyền quyết định. Gia Cát Tam tiểu thư, ra đây nói chuyện đi.” Thấy người trên giường vẫn không động đậy, Hoàng hậu liền tức giận, “Người đâu, tới lôi Thất vương phi ra cho bản cung!”

Hai cung nữ tiến lên, kéo chăn xuống, giương mặt phía dưới chăn xuất hiện trước mặt mọi người.

Lặng im, lặng im, lặng ngắt như tờ.

“Dực nhi?”

“Thái tử điện hạ?”

“Đại ca… Lục ca… Các ngươi…”

“Đại ca!” Sở Lăng Hiên giật mình.

Biểu cảm trên mặt mỗi người đều không giống nhau, nhưng đều cực kỳ thú vị. Ngoại trừ Sở Lăng Thiên thì tất cả mọi người đều cho rằng người ở đó là Gia Cát Linh Ẩn, cho dù không phải là nàng thì một nữ nhân cũng tốt hơn, vì sao lại là Thái tử.

Vẻ mặt của Hoàng hậu càng không ngừng biến đổi, đắc ý, khiếp sợ, bối rối, nghi hoặc.

Chu quý phi vẫn sững sờ tại chỗ, miệng mở lớn có thể nhét một chiếc bánh bao vào, “Hoàng thượng, đây… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Sở Kim Triêu cũng kinh ngạc, ông không biết là nên sợ hay là nên mừng, không phải là Tam nha đầu, nhưng vì sao lại là Dực như? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông xoa xoa cái trán đau đớn, ông già rồi.

“Thì ra Lục ca thích Đại ca như vậy.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên trêu tức, tiểu nương tử của y lại cho hắn kinh hỉ rồi.

Sở Lăng Dực còn mơ mơ màng màng, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu múc một gáo nước hất lên trên mặt y, y nhất thời thanh tỉnh không ít, lẩm bẩm một tiếng, “Uyển nhi.”

“Dực nhi, tỉnh lại mau!” Hoàng hậu tức giận quát.

“Á!” Sở Lăng Dực ngồi bật dậy, nhìn đến cơ thể trần truồng của Sở Lăng Hiên, mà chính hắn cũng trần như nhộng.

Sở Kim Triêu không biết nên nói cái gì, “Mặc quần áo vào, ra ngoài.”

Những người khác cũng theo Sở Kim Triêu đi ra ngoài, Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Dực mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ vừa mới làm cái gì? Yên lặng mòi dậy mặc quần áo, hai người cúi đầu đi tới.

Lúc này, ngoài cửa có một người hấp tấp chạy tới, Gia Cát Linh Ẩn thở hồng hộc, “Phụ hoàng, sao người lại đến đây? A, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương cũng ở đây sao? Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, mặt hai người sao lại đỏ như vậy?”

Miệng Sở Lăng Thiên hơi nở nụ cười, nha đầu quỷ quyệt, lần này hai người kia bị nàng chỉnh thảm rồi. Gia Cát Linh Ẩn rất nhanh nở một nụ cười với y, lại lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hoàng hậu nhìn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, bà đối với đứa con của mình vẫn luôn xác định nó bình thường, hơn nữa cũng sẽ không cùng với huynh đệ ruột của chính mình… Trừ phi, là trong tình huống ý thức không rõ ràng. Nếu Hoàng thượng nhận định Thái tử là người như vậy, liệu có thể dịch trữ hay không? Nghĩ đến đó, lòng bà chợt run lên.

“Dực nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con nói xem có phải con bị người khác cố ý hãm hại hay không?”

“Mẫu hậu, lúc đó nhi thần chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, làm cách gì cũng không đứng dậy được, nhìn thấy Uyển nhi, nhi thần liền… Liền… Sau đó cái gì cũng không biết.”

“Hiên nhi, con thì sao?”

“Tình huống của nhi thần cũng giống Đại ca.” Hắn cũng không nói người hắn nhìn thấy là Gia Cát Linh Ẩn.

Trong lòng Hoàng hậu lộp bộp một chút, thuốc này đúng là bà đưa cho Ninh Hạ. Loại này là mê huyễn dược, sau khi ăn vào sẽ coi người trước mắt mình là người mình yêu nhất, củi khô bốc lửa, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Bà lo lắng Gia Cát Linh Ẩn không chịu thoe sự chi phối nên cố ý tìm loại thuốc này.

Chu quý phi nghi hoặc, bà chỉ là hạ mị dược thôi, làm sao lại nhận thức cũng không rõ.

Mê huyễn dược trộn với mị dược, quả thực là khiến hai người không thể kiềm chế được.

Sở Kim Triêu nghe ra được huyền cơ bên trong, “Các con có ăn qua thứ gì không? Hay là có đi tới chỗ nào không?”

Sở Lăng Dực nghĩ một chút, “Nhi thần hạ triều liền gặp Thất đệ muội, muội ấy mang con đến đây, sau đó con ăn hết một chén cháo.”

Sở Lăng Hiên cảnh giác, hắn cũng ăn một chén cháo, chẳng lẽ cháo có vấn đề?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.