Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 6




Giang Thu Ảnh trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ : Chạy !

Thực ra, từ lúc bị tên khốn kia ném xuống sàn đất, nàng đã lơ mơ tỉnh lại. Sau đó, lại có hai nữ nhân lột đồ của nàng, sờ tới mó lui, nàng đã kinh khiếp đến muốn hét lên, may mà còn kìm chế được, nằm im như một con cá chết mặc người bài bố. Cho đến khi hai nữ nhân kia ra ngoài, nàng mở mắt, thấy một bên có cánh cửa sổ to, bèn bật dậy trèo ra ngoài.

Lại nói tiếp, lão thiên gia coi như còn thương nàng. Hẳn là tên khốn kia hạ mê dược không đủ liều lượng, nàng mới có thể nửa chừng tỉnh lại.

Kỳ thật Giang Thu Ảnh đã đoán sai. Triệu Cương là dân trong nghề, đối với hạ dược đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh, há có thể sai lầm liều lượng? Lượng dược kia, đủ để một nam tử khỏe mạnh ngủ say như chết nửa ngày, càng không nói đến nữ tử yếu nhược.

Chỉ là, Giang Thu Ảnh lại không giống thiếu nữ bình thường.

Trong cơ thể nàng, có hai mươi năm công lực mà chính nàng cũng không hay biết (A Bạc truyền cho). Hai mươi năm công lực đấy, đặt ở giang hồ cũng tương đương với nhất phương cao thủ, cho nên mới có thể nhanh chóng từ hôn mê mà tỉnh lại.

.....

Giang Thu Ảnh trèo ra ngoài, cắm đầu một đường chạy thẳng, nhưng cứ thấy người lại trốn, nên tốc độ cũng không nhanh. Tiếp qua hai cái sân nhỏ liền gặp một tòa lầu các ba tầng, tiếng nữ nhân nói nói cười cười đập vào tai, mùi hương gắt truyền đến mũi, lập tức nghĩ tới nơi này là thanh lâu.

Còn chưa có cơ hội ngắm nhìn mỹ nữ đã thấy một tráng hán cao to, gương mặt hung ác chạy thẳng về phía mình, trong lòng hô to không xong, tiện tay vớ được một cái ấm trà trên bàn, dùng sức ném thẳng về phía y.

Kỳ lạ nha, tuy là ở hiện đại nàng cũng thường chơi ném phi tiêu, nhưng cũng không phải bách phát bách trúng. Lần này tiện tay, lại một phát ăn luôn, quả thực là may mắn! Càng kỳ quái hơn nữa chính là, gã kia thế mà lại chảy máu ròng ròng. Chẳng lẽ lực tay của nàng lớn đến vậy?

(Tác giả không thể không chen vào một câu: Con ạ bà, bà dùng hai mươi năm công lực ném người ta... :chair: )

Triệu Cương vừa mới đuổi tới đã nhìn thấy tiểu nha đầu chết tiệt kia, lập tức vọt lại muốn lần nữa bắt lấy. Ai dè nàng ta lại lấy một cái ấm trà ném về phía y. Ấm trà mà thôi, không có gì đáng sợ! Ai nghĩ tới, ấm trà thế nhưng bay như điện xẹt, đập thẳng vào trán y. Triệu Cương chỉ thấy hoa bay đầy trời, lảo đảo, máu tươi từ trán đã tuôn ra ướt đẫm.

"Khốn kiếp! Ta giết ngươi." Triệu Cương gầm lên, không để ý tới vết thương, đẩy nhanh tốc độ, thề phải bắt được nữ nhân đáng hận kia.

Ta mới không sợ! Giang Thu Ảnh bĩu môi, chân vẫn chạy không ngừng. Con chuột đả thương được mèo rồi lá gan sẽ tăng gấp đôi, chính là đạo lý này.

Lao thẳng ra cửa, Giang Thu Ảnh trên đường lớn chạy vòng chạy vèo, không ngờ tên khốn nọ vẫn không ngừng theo sau.

Con mẹ nó! Ngươi đường đường nam tử, thế nhưng lại so đo với một thiếu nữ chưa thành niên. Có gan thì cắt trym, lão nương liền ở lại đấu với ngươi!

Giang Thu Ảnh trong lòng âm thầm đem tổ tông mười tám đời của Triệu Cương ra mà ân cần thăm hỏi, mắt thấy một đám đông đang đứng trước một cánh cổng rất lớn liền chạy vào.

Đông người rất tốt! Ít ra, còn có thể ăn vạ! Một tiểu nha đầu khóc lóc tố cáo ác hán bức hiếp, rất dễ dàng nhận được đồng tình...

"Đại tuyển gia nhân? Chỗ ghi danh?"

Giang Thu Ảnh hỏi thăm người bên cạnh, mới hay đây thế nhưng lại là cửa sau Lăng phủ, chủ nhân Lăng thành. Lăng gia mấy tháng trước bị cháy mất bốn cái thôn trang, người chết cháy nhiều lắm, thế này mới phải tuyển thêm gia nhân.

Lăng gia lần này vì cần người, cho nên đãi ngộ tốt lắm! Hai lượng bạc một tháng, lại không cần nhập nô tịch, chỉ cần làm việc ba năm là có thể về nhà. Điều kiện hấp dẫn như vậy, kéo theo người đến ghi danh nhiều vô cùng.

"Tiểu nha đầu, muốn báo danh làm nô tỳ?" Thấy tiểu nha đầu mới chạy vào chỉ đứng ngẩn người, trung niên nhân ngồi phía bàn liền quát hỏi.

"Ách, ta không..." Đùa sao? Có điên nàng mới đi làm nô tỳ! Tiểu thuyết ngôn tình chỉ ra thân phận nô tỳ rất thảm, nàng còn chưa muốn chết.

"Không? Vậy ngươi chạy vào đây làm cái gì? Mau đi ra đi ra, còn rất nhiều người phía sau đấy."

Giang Thu Ảnh quay ra sau, quả nhiên còn rất nhiều người vừa mới tới, xếp hàng tiếp theo. Đáng hận chính là, tên khốn kia thế mà vẫn đứng bên ngoài, một đôi mắt nhìn về phía nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn, hình như không dám vào đây?

Phải nha, chỗ này là Lăng gia nha, chủ nhân thành này đấy. Có cho hắn thêm mười lá gan, hắn hẳn là cũng không dám vào đây gây chuyện đâu.

Ở trong này, hình như cũng tạm thời có thể an toàn đi?

Haiiii, lão thiên gia a, người đây là cố tình dồn ép ta!

"Đại gia, người hiểu lầm ý ta." Giang Thu Ảnh thay đổi nét mặt, rất là chân chó cười lấy lòng người trung niên. "Ý của ta là, đãi ngộ tốt như vậy, không báo danh thì rất uổng a..."

"Ừm, nói vậy còn có thể." Trung niên nhân kỳ thực là kẻ thích nịnh, nghe giọng điệu này của tiểu nha đầu, nhìn nàng cũng thoáng thuận mắt một chút. "Nói, ngươi tên gì?"

"Ta là Giang... ách... ta là Tiểu Bạch. Đúng, đúng, chính là Tiểu Bạch a..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.