Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 3




Sau ngày hôm nay, mọi người trong quán trà tửu lâu lại có thêm một đề tài để nghị luận.

Phố lớn ngõ nhỏ đều truyền đi, rằng Lục Vương gia cực kì sủng ái Vương phi, Lục Vương phi đã mang thai, hai người cùng nhau đi dạo phố để mua đồ chơi cho tiểu Thế tử chưa ra đời, Lục Vương phi thật là có phúc khí.

Tuyết Đại chỉ lo đi về phía trước, mà không hề phát hiện phía sau đang có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào nàng, mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất ở trong tầm mất, người nọ mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Thượng Quan Cẩn Du cũng là nhìm chằm chằm vào bóng dáng áo đỏ kia không chớp mắt, trong mắt là nhiệt tình như lửa. ( lại thêm 1 mụ tiểu tam -_-)

Trên đường cái đã sớm đồn đãi Lục Vương gia tuấn mỹ như thần, mà nhiều nơi vẫn còn bán bức họa của hắn, nàng cũng chả thèm ngó tới, bởi vì trong lòng nàng, đã có nam tử mình ái mộ, cho nên bất luận nam nhân nào nàng cũng không để vào mắt, nhưng hôm nay, Lục Vương gia áo đỏ kia lại chính là bóng dáng mà mình tâm tâm niệm niệm, nàng mới hiểu được, nam nhân có dung mạo điên đảo chúng sinh kia chính là Lục Vương gia mà mọi người đang sôi nổi nghị luận, nàng thật sự là không ngờ tới.

Nàng quay đầu, nói với nam tử toàn thân cẩm hoa y phục bên cạnh: "Ca, nữ nhân kia không phải là người ngày đó đại chiến cùng với Kỳ Lân sao? Không nghĩ tới nàng còn sống, không chỉ có vậy, nàng ta lại còn là Lục Vương phi, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người."

Cẩm y nam tử không thèm để ý, chỉ là có vẻ đăm chiêu cúi đầu, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên.

Ngay tại trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên một chuỗi hình ảnh, rất nhiều chuyện còn mờ mịt giờ đã hoàn toàn sáng tỏ.

Trách không được hắn luôn cảm thấy nàng rất quen thuộc, thì ra nàng chính là nàng, nghĩ đến đây hắn không khỏi cười khổ.

Chân tình của nam tử áo đỏ đối với nàng hắn đã nhìn thấy, hiện giờ mình còn có cơ hội sao?

Nghĩ đến lần đến phủ tướng quân lúc trước, nàng hỏi mình có nguyện ý cưới nàng hay không, chính mình lại vì suy xét đến lợi ích của gia tộc mà cự tuyệt. Nếu như thời gian có thể quay lại, trở lại ngày đó thì tốt biết bao? Hắn nhất định sẽ không do dự trả lời, hắn yêu nàng, nguyện ý làm tất cả để được ở bên cạnh nàng, nhưng mà thời gian lại không thể quay lại, bây giờ dù hắn có làm gì cũng không thể khiến nàng quay đầu lại cười với hắn một cái.

"Ca, muội biết huynh thích nữ nhân kia, mà ta lại thích Lục Vương gia, chúng ta có thể thiết kế bẫy để chia rẽ bọn họ, đến lúc đó huynh có thể ôm được mỹ nhân về, muội cũng có được một lang quân như ý." (lại mơ tưởng vớ vẩn rồi -_-)

Nhìn thấy nam tử nhanh chân rời đi, nàng ta cũng nhanh chân đuổi theo, nói ra cái kế hoạch mà tự mình cho là rất hoàn hảo.

Quả nhiên, Thượng Quan Cẩn Nam nghe vậy liền dừng cước bộ, nàng vui vẻ rạo rực chạy đến bên cạnh, cao hứng chờ câu trả lời của hắn.

Thượng Quan Cẩn Nam dừng bước, nhìn Thượng Quan Cẩn Du đang đuổi theo, mặt trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng giở trò gì, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Nói xong lại nhanh chóng xoay người rời đi.

Thượng Quan Cẩn Du tức giận đứng tại chỗ dậm chân, bất mãn nói thầm vài câu, cũng đuổi theo.

Lúc này ngoài cửa vương phủ, một đống người đủ loại đang đứng, có quan to quý tộc, cũng có thương nhân giàu có, lại cũng có cả dân chúng bình thường vây xem.

Vô Tình một mình canh giữ tại cửa lớn, không cho những người đó chen vào, rất có khuynh hướng một người canh giữ cửa ngõ vạn phu mạc địch*. (xin phép cho ta để nguyên vì ta đã mò nát gg cx k ra dc nghĩa câu này, ai biết có thể báo để ta sửa hen)

"Ta đã nói rồi, Vương gia không có trong phủ, các ngươi hãy nhanh chóng rời đi." Vô Tình lạnh lùng mở miệng nói.

Hắn đều đã mở miệng đuổi người, nhưng đám người này lại không chịu rời đi, đều túm năm tụm ba lại bàn luận.

Trong đó có một người đi ra, nhìn Vô Tình đang đứng ở cửa nói: "Vô Tình đại hiệp, chúng ta thật sự chỉ là muốn đến thăm Vương gia một chút, thuận tiện chúc mừng ngài ấy, không có ý tứ khác, mong đại hiệp sắp xếp cho."

"Đúng vậy, chúng ta đích thực là đến thăm Vương gia, chúc mừng ngài ấy đã khỏi hẳn bệnh tật, mau cho chúng ta vào đi." Đám người lại bắt đầu nhao nhao, đều hô to muốn đi vào.

Đang lúc Vô Tình muốn nói gì đó, Ly Nặc từ bên trong đi ra, nhìn thấy Vô Tình thì nhanh chóng đi về phía hắn.

"Ai, ta nói này Vô Tình, ngươi không có việc gì đi canh cửa làm chi? A.... ta biết rồi, ngươi khẳng định muốn đứng đây để đợi Vương gia trở về phải không? Thì ra tiểu tử ngươi còn có chút để tâm, thật là không nhìn ra nha."

Ly Nặc không phân biệt tình huống liền đi lên châm chọc một phen, Vô Tình cũng không để ý hắn, trái lại đám người kia lại cảm thấy kỳ quái, người thanh niên này là ai, lá gan cũng thật lớn, cũng dám quở trách cận thân thị vệ của Vương gia.

Ly Nặc lúc này mới phát hiện ra khác thường, xoay người nhìn về phía đám người ngoài cửa.

"Oa, thế nào lại có một đám người xách theo một đống đồ đứng ở ngoài cửa làm gì a?" Người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay bọn họ mang lễ vật đến nịnh bợ Vương gia, nhưng mà hắn lại cố tình hỏi một câu rất ngu ngốc.

"Bọn hắn là tới tặng lễ vật cho Vương gia." Vô Tình khinh thường liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

"Thì ra là đến tặng lễ vật a, đây là chuyện tốt nha, tại sao ngươi lại ngăn bọn họ lại?" Nghe được tặng lễ, hắn hí ha hí hửng như thể người được tặng là hắn vậy.

Mọi người vừa nghe hắn nói vậy, đều cảm giác được có hi vọng, nguyên một đám người đều nhìn hắn chằm chằm, cõi lòng đầy hi vọng nhìn thanh niên tuấn mỹ đang đứng trên bục cửa kia.

"Các ngươi đều là tới tặng lễ à?" Ly Nặc nhảy từ trên bậc thang xuống chỗ đám người, thấy bọn họ gật đầu thì nói tiếp: "Vậy thì đến đây tặng đi, ta nhận hết."

Mọi người đều nghe lời hắn, nhao nhao chen lấn đi về phía trước.

"Ai, ngươi đừng đẩy ta."

"Là ta đứng ở đây trước, ngươi có biết thế nào là lễ độ không hả?" Tất cả mọi người đều chen lấn xô đẩy, không muốn bị tụt lại phía sau, cũng không quản có lễ độ hay không lễ độ.

Ly Nặc nhìn thấy đám người thật đúng là rất nghe lời hắn, thỏa mãn gật đầu nói: "Đem lễ vật để ở đây, tất cả mau xếp thành hàng."

Hắn vừa dứt lời, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, còn tưởng là hắn cho bọn họ đi vào, không nghĩ tới là hắn bảo bọn họ đưa lễ vật cho hắn, phải chen lấn một hồi không nói, nếu đưa lễ vật cho hắn, hắn có thể phân biệt là của ai tặng sao? Còn nữa, mục đích bọn họ đến đây là để gặp Vương gia, hắn nghĩ hắn là ai chứ?

Ly Nặc thấy đám người đứng ngốc ở đó, lại cũng không tiến lên giao lễ vật cho hắn, có chút không rõ chân tướng hỏi: "Các ngươi đều làm sao vậy? Không phải là tới tặng lễ à, ta thay Vương gia làm chủ, nhận lễ vật của các ngươi."

"Ngươi muốn thay Bổn vương làm chủ cái gì?"

Bỗng nhiên một giọng nói dễ nghe truyền tới, theo đó một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nữ nhân áo trắng đi đằng trước, theo sau là nam nhân áo đỏ trên tay đang cầm một đống đồ, người vừa nói chuyện chính là hắn.

Ly Nặc thấy tình cảnh như vậy, ấp úng nói: "À, cái này, à, kỳ thật cũng không có gì đâu chủ tử, chỉ là những người này muốn tới tặng lễ vật, Ly Nặc chỉ là tạm thời thay ngài nhận mà thôi."

"Là Lục Vương gia, Lục Vương gia trở lại."

Không biết là ai đã nói một câu như vậy, tiếp theo một đám người lại bắt đầu nhao nhao chạy về phía nam nhân áo đỏ, cho đến khi đem bóng dáng một trắng một đỏ bao vây lại.

Tuyết Đại không vui nhíu mày lại, híp mắt nhìn về phía Dạ Khuynh Thành, kẻ đang trưng ra bộ mặt vô tội cười với nàng, cái này cũng không thể trách hắn nha, việc này hắn cũng không đoán trước được tình hình, thật sự là oan uổng hắn a.

"Nương tử...." Thấy Tuyết Đại xoay người qua chỗ khác không nhìn mình, hắn có chút bất an hô.

Tuyết Đại ngó lơ không thèm đáp.

Dạ Khuynh Thành ném đống đồ trên tay xuống đất, mắt phượng nheo lại, lạnh lùng quét một ánh mắt sắc lẻm vào đám người đang vây quanh họ đến một giọt nước cũng không lọt, ánh mắt bắn đến chỗ nào, người chỗ đấy đều thấy khí lạnh bức người, nhao nhao lui về phía sau.

"Nương tử, đi theo vi phu." Dứt lời liền cầm túi đồ lên rồi đi trước mở đường.

Mọi người nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, nhao nhao chừa ra một lối đi, Tuyết Đại cũng đi theo sau hắn vào vương phủ.

Không ngờ lại có kẻ không thức thời chặn đường, chỉ thấy trong đám người có một nam nhân trung niên đi ra, vừa lúc ngăn cản đường đi của Dạ Khuynh Thành.

"Lục Vương gia, Lý mỗ là cố ý đến thăm Lục Vương gia, không biết có thể vào quý phủ ngồi một lúc được không? Lý mỗ có chút chuyện muốn đơn độc cùng Vương gia bàn bạc."

Kẻ chặn đường chính thượng thư đương triều, Lý Hưng.

Dạ Khuynh Thành không vui nói: "Không tiện, xin Lý thượng thư tránh ra."

Nhưng Lý Hưng cũng không biết nhìn mặt mà nói chuyện, vẫn lảm nhảm như cũ: "Vương gia, tiểu nữ nhi của hạ quan mới tròn mười sáu tuổi, nhưng là đối với Vương gia nhất kiến chung tình, luôn nói ngoại trừ Vương gia ra người nào cũng không gả, nếu như Vương gia không chê, có thể để cho nàng đến làm bạn với Vương phi, tránh cho Vương phi cảm thấy một người nhàm chán, ngài nói có đúng không?"

Chưa hết, tiếp đó lại bổ sung: "Vương gia ngài yên tâm, nữ nhi của hạ quan tích cách dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt gì, nàng còn nói, chỉ cần Vương gia nguyện ý thu nàng, dù làm thiếp cũng không sao, chỉ cần vị trí trắc phi là đủ, về phần Tam tiểu thư bị truyền ra là dốt đặc cán mai, nàng cũng sẽ tôn trọng, tuyệt đối không tranh giành vị chí chính phi." (Ta phi, nói hẳn ra như thế mà bảo là tôn trọng à? Đồ bệnh @#%$%*.!%&.... xin thứ lỗi cho ta n thật sự edit đoạn này ta tức quá =.=)

Mỗi một câu nói của hắn, Dạ Khuynh Thành nghe xong mặt càng đen hơn một phần, chờ đến khi hắn thật vất vả nói xong, mặt Dạ Khuynh Thành đã đen hơn cả Bao Công rồi.

Chỉ thấy hắn nguy hiểm nheo mắt lại, một lúc sau lại đột nhiên nở nụ cười, vốn Lý thượng thư đang khẩn trương, đột nhiên thấy hắn nở nụ cười, cho rằng hắn đã đáp ứng. (mơ deyyyyy)

Hắn đã nói mà, nữ nhi nhà mình không chỉ xinh đẹp, lại biết ăn nói, mặc cho ai vừa thấy đều sẽ thích, hơn nữa, tuy bên ngoài đồn rằng Lục Vương gia rất lợi hại, nhưng mà sau cùng cũng chỉ là nam nhân không phải sao? Từ xưa anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, câu nói thật sự có lý, huống chi cái vị chính phi kia lại nổi tiếng là ngu dốt, ngày ấy ở trong triều đình náo loạn đã trở thành chuyện cười khắp nơi, hại Vương gia mất hết mặt mũi, loại nữ nhân như vậy ai mà muốn cơ chứ? (...là ai hại ai mất mặt mũi zay trời ???)

Trong mắt hắn, Vương gia lấy lòng Tuyết Đại thuần túy là xuất phát từ lợi ích, vì muốn lung lạc phủ tướng quân nên mới mọi cách lấy lòng nàng, hiện giờ hắn chủ động cầu thân, đem nữ nhi của chính mình gả cho hắn, đây cũng là gián tiếp bày tỏ, chính mình nguyện ý đầu nhập vào dưới trướng hắn, nếu hắn là người thông minh khẳng định sẽ đồng ý.

Dạ Khuynh Thành buông túi đồ trong tay, vẻ mặt đầy ý cười đi đến trước mặt Lý Hưng, nụ cười này khiến mọi người xung quanh cảm thấy như đang nhìn thấy thần tiên cười, đương nhiên là ngoại trừ Ly Nặc và Vô Tình ra, bởi vì bọn hắn biết, đây là điềm báo chủ tử đã tức giận, có kẻ gặp xui xẻo rồi, chỉ hy vọng kẻ kia không chết qáu khó coi. (e lại mog ông già kia chết càng khó coi càng tốt :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.