Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Chương 2




Ly Nặc sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp thì nhảy dựng lên hét lớn: "Trời ạ, dùng đến cả búa sao, chủ tử người cũng quá ngoan độc rồi, Ly Nặc chỉ là muốn đi lên giúp người một chút mà thôi, người có nhất thiết phải giết người diệt khẩu như thế không?" Thái độ của chủ tử đối với chủ mẫu và nó thật sự là khác một trời một vực a, nó thật sự rất thương tâm, được rồi, kiếp sau nó cũng muốn làm giống cái, chắc chủ tử sẽ đối xử tốt hơn với nó một chút. (mơ deyy, trừ Tuyết tỷ ra đừng mog ca đối xử tốt vs ai nhá :v)

"Cút!" Hắn vẫn như cũ vội vàng với công việc trên tay, cũng không thèm quay đầu nổi giận nói.

Ặc, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, nghe giọng điệu chủ tử như là muốn giết người, không, phải là giết thú mới đúng, nó phải mau chóng rời đi, nếu không bị chủ tử bắt lại thì lúc đó có khóc cũng không được.

Nghĩ đến đây, nó cố duỗi cổ nhìn vào trong phòng Tuyết Đại, kết quả là cái gì cũng không nhìn được, đành xám xịt rời đi.

Không lâu sau đó, Dạ Khuynh Thành đã sửa xong cánh cửa thật tốt, chỉ thấy hắn ném đống công cụ sang một bên, tiếp theo liền đi vào trong phòng. Nhìn Tuyết Đại vẫn đang nằm chợp mắt trên giường nói: "Tuyết Nhi, đừng ngủ nữa, ta biết nàng không ngủ thật, đi, ta đưa nàng ra ngoài giải sầu."

Hắn cũng biết, nàng đang rất không vui, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, điều duy nhất khiến nàng vui vẻ chính là trả tự do cho nàng, nhưng hắn lại không làm được, người kia cũng đã xuất hiện, tuy không biết hắn đã thức tỉnh hay chưa, nhưng dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên mới khiến hắn sợ hãi mà giam nàng lại bên mình.

Tuyết Đại vẫn là không để ý tới hắn, coi như không nghe thấy hắn nói.

Vẻ mặt Dạ Khuynh Thành khẽ biến đổi, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng dị thường.

"Nếu nàng không đứng dậy, ta cũng không ngại ôm nàng đi ra ngoài." Quả nhiên vẫn là chiêu uy hiếp này có tác dụng.

Tuyết Đại chậm rãi ngồi dậy, không vui nhìn hắn, giận dữ nói: "Vô sỉ."

Dạ Khuynh Thành cũng không tức giận, ngược lại vẫn tươi cười sáng lạn.

"Sao lại là vô sỉ? Nàng là Vương phi của ta, ta chỉ là ôm nàng một phen mà thôi, đây là chuyện bình thường."

Nghe hắn nói vậy Tuyết Đại lại càng tức giận nhưng lại không thể phản bác gì, tuy biết rõ hắn sử dụng ám chiêu nhưng nàng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói.

Sau khi sự kiện trong hoàng cung qua đi, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền đi tin đồn, nói Lục Vương gia tàn phế xấu xí đã cá chép xoay người*, dung mạo trở nên xuất sắc không nói, ngay cả đôi chân bị tàn tật hai mươi mấy năm cũng đã hồi phục một cách kì tích, không chỉ có như vậy, lại còn được hoàng thượng coi trọng, đây thật đúng là thần kì.

*Ta k hiểu nghĩa câu này lắm nhưng đại khái là nói Dạ ca thay đổi, trở mình... ách xin thứ lỗi cho vốn từ hạn hẹp của ta =.=

Thậm chí có người còn nhân cơ hội này kiếm được một món tiền lớn, vẽ rất nhiều tranh chân dung của Lục Vương gia đem đi bán, mà những người mua hầu hết đều là những cô gái. Tuy rất nhiều cô gái đều đã kết hôn, nhưng các nàng lại nghĩ rằng, cho dù không thể gả cho Lục Vương gia nhưng ngẫu nhiên có thể lấy tranh vẽ hắn ra ngắm cũng là một loại hưởng thụ, còn có thể mượn bức họa của hắn để giải tỏa tình cảm của các nàng. ( mấy bà này điên hết r =_=)

Phủ tướng quân, Ôn Uyển cầm trong tay bức họa mà tỳ nữ mua về, nhìn chằm chằm không chớp mắt, sau khi phục hồi tinh thần liền lập tức chạy đi tìm Ôn Hải Thiên.

Tại đại sảnh, sắc mặt Ôn Hải Thiên vốn là không tốt, lại bị Ôn Uyển một phen ồn ào làm phiền.

"Đủ rồi! Trước đây người nói không muốn gả cho Lục Vương gia là ngươi, bây giờ ngươi lại nói muốn gả cho hắn, ngươi tưởng đây là đi chợ mua đồ ăn sao, có quyền lựa chọn, không thích thì hôm sau quay lại mua sao?"

Lúc trước ở trên triều đình, hắn đã bị tam nữ nhi chọc giận không nhẹ, hiện giờ về phủ lại bị cái đại nữ nhi không hiểu chuyện này tới làm phiền, bảo hắn làm sao không tức giận?

Tần Vân khẩn trương đứng ra khuyên giải nói: "Uyển Nhi à, hôm nay tâm tình phụ thân con không tốt, con có chuyện gì thì để ngày nói cũng được."

"Nương, Uyển Nhi mặc kệ, vốn người được hoàng thượng hạ chỉ gả cho Lục Vương gia là Uyển Nhi, Ôn Mạt chỉ là đồ thay thế, Uyển Nhi mới là vương phi danh chín ngôn thuận của hắn, người nhất định phải bảo phụ thân kéo con tiện nhân kia xuống." (khinh bỉ x1)

Ai, không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn, thiếu não, hôm nay rốt cuộc cũng được chứng kiến.

Nghe nàng nói vậy, Ôn Hải Thiên lại càng tức giận hơn, nữ nhi này càng ngày càng không có chừng mực, tiện nhân trong miệng nàng không ai khác chính là muội muội của nàng, nếu hôm nay hắn không hảo hảo giáo huấn nàng một trận, nàng vĩnh viễn sẽ không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, càng phải dạy nàng biết cách tôn trọng muội muội của chính mình, mà không phải là nhục mạ, hãm hại sau lưng.

"Bốp" một tiếng, Ôn Uyển bị Ôn Hải Thiên hung hăng cho một cái tát.

"Phụ thân, người vậy mà vì tiện nhân kia đánh con? Con rốt cuộc nói sai ở đâu? Người đối xử với con như vậy là quá bất công." Ôn Uyển khóc lớn lên án Ôn Hải Thiên. (khinh bỉ x2)

Ôn Hải Thiên nghe vậy lại càng thêm tức giận, cái nữ nhi không hiểu chuyện này, nàng đây là nói cái gì? Được, hắn thừa nhận hắn rất bất công, nhưng từ trước đến giờ toàn là hắn thiên vị nàng, hiện tại lại rơi vào kết cục bị nàng chỉ trích vì bất công, thật không chịu được nữa.

Mắt thấy Ôn Hải Thiên lại muốn động thủ, Tần Vân khẩn trương đứng ra, vội vàng chặn hắn, nếu như một cái tát này mà hạ xuống, khuôn mặt của Uyển Nhi ắt phải bị hủy.

"Lão gia đừng tức giận, đều là Uyển Nhi không hiểu chuyện, ngài không nên so đo cùng tiểu hài tử, nào, để thiếp thân giúp ngài thuận khí." Tần Vân một bên vỗ nhẹ ngực Ôn Hải Thiên giúp hắn thuận khí, một bên nháy mắt với Ôn Uyển, để nàng khẩn trương rời đi.

Ôn Uyển cũng là cực kì sợ hãi, nhất thời bị dọa u mê, nửa ngày mới phản ứng kịp, nhìn thấy Tần Vân nháy mắt với nàng, cũng khẩn trương xám xịt chạy ra ngoài.

"Binh.... Bang.... Ầm...." Trong phòng truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, mấy tỳ nữ bên ngoài đều co rúm một chỗ không dám nhúc nhích, ai cũng không dám tiến lên một bước, sợ bị dính họa vào thân.

Đại tiểu thư phủ tướng quân này, mặt ngoài thì luôn ra vẻ ngọt ngào động lòng người nhưng trong lòng lại cực kì độc ác, luôn luôn lấy hạ nhân các nàng ra làm trò đùa, động một tí là quyền cước, không chỉ có như vậy, nàng ta còn không muốn có người đẹp hơn so với nàng ta, trong phủ có mấy nha hoàn dáng vẻ hơi xinh đẹp một chút, đều là mạc danh kì diệu chết không có nguyên nhân, kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ ràng, những chuyện này là do đại tiểu thư phái người làm, chỉ có điều không dám nói ra mà thôi.

Cho đến sau này, chỉ cần trong phủ có một nha hoàn có chút tướng mạo, hoặc là cố tình ăn mặc xấu xí một chút, hoặc là rạch một đao trên mặt, mới tránh được họa sát thân.

"Ôn Mạt, ngươi đồ tiện nhân này, đồ phế vật! Dựa vào cái gì mà ngươi may mắn như vậy chứ, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết , cứ đợi đấy, bản tiểu thư nhất định sẽ kéo ngươi xuống, vị trí Lục Vương phi là của ta, của ta!" (khinh bỉ x3)

Không vì cái gì khác, đơn giản là nam tử kia nàng đã từng thấy qua, chính là nam tử áo đỏ xuất hiện trên đỉnh Tuyết Sơn ngày đó, là Cung chủ Vô Thương Cung trong truyền thuyết, không chỉ có thực lực nhất đẳng, dung mạo cũng là cực kỳ xuất sắc, ngay cả bọn nữ tử cũng phải thấy ghen tị, một nam nhân như vậy làm sao nàng có thể buông tha? (ta kháo, đồ bệnh thần kinh ta khinh x 1000 lần -_-)

Trên đường cái, Tuyết Đại phờ phạc rã rượi mò mẫm đi dạo phố, không phải nàng không muốn đi dạo hoặc là quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nàng chỉ không muốn đi dạo phố dưới tình trạnh bị ép buộc, như vậy thì chẳng còn gi vui vẻ cả, trái ngược với Tuyết Đại đang ủ rũ không thôi, Dạ Khuynh Thành ngược lại lại hứng trí bừng bừng, chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ như giờ phút này.

"Tuyết Nhi nàng xem, cái này có đẹp không?" Dạ Khuynh Thành lôi kéo Tuyết Đại đến một quầy hàng bán đồ chơi dành cho trẻ con, cầm lấy một chiếc hài của hài tử lên rồi hỏi Tuyết Đại đang đứng bên cạnh.

"Đẹp." Tuyết Đại đáp bừa không hề liếc nhìn lấy một cái.

"Vậy chúng ta mua nó nhé?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Ừ." Nàng có chút không kiên nhẫn đáp, căn bản không hề biết hắn muốn mua cái gì, nếu mà nàng biết thì phỏng chừng có cho không nàng cũng không lấy.

"Lục Vương gia, chiếc giày này có tên là vạn thuận hài, ngụ ý là mọi sự đều đại thuận, vinh hoa phú quý, nhìn ngài và Vương phi ân ái nhưu vậy, coi như lão bà ta tặng cho tiểu Thế tử và Quận chúa trong bụng Vương phi đi."

Giọng nói của lão phu nhân bán hàng hòa hợp êm ấm nói, những lời của nàng khiến cho Dạ Khuynh Thành cười đến vui vẻ. Mà Tuyết Đại ở một bên nghe vậy, lúc này mới cảm thấy không đúng, vừa quay ra nhìn, nhất thời khuôn mặt phía sau khăn lụa mỏng tràn đầy vạch đen.

Mà lão phu nhân kia cũng không chú ý tới, vẫn tiếp tục giới thiệu mấy món đồ chơi cho Dạ Khuynh Thành xem, mà Dạ Khuynh Thành lại cười đến không khép được miệng, mãi đến khi lão bà gói lại từng món đồ, lúc này hắn mới thỏa mãn móc tiền ra trả.

"Những thứ này ta đều mua hết, ngươi nói giá đi."

Lão phu nhân thấy thế liền vội ngăn cản, lúc này mới cười nói: " Lục Vương gia nếu thích thì cứ lấy hết đi, coi như là bà già ta tặng cho tiểu Thế tử một chút lễ vật."

Dạ Khuynh Thành cũng không nghĩ muốn lấy không đồ của người khác, hơn nữa, một lão phu nhân nhiều tuổi như vậy lại bầy quầy bán ở đây là vì cái gì? Không phải là muốn kiếm chút tiền để trang trải cuộc sống sao, hắn sao có thể ỷ vào thân phận của mình để chiếm tiện nghi của người ta được?

Chỉ thấy hắn móc một tập ngân phiếu từ trong tay áo ra, tùy ý rút vài tờ rồi để lên quầy hàng, cũng không biết có đủ hay không, lập tức mở miệng nói: "Nếu không đủ thì chỗ này ta vẫn còn nhiều lắm."

Lão phu nhân từ chối vài lần, thật sự là không từ chối được nữa mới nhận lấy ngân phiếu, vừa nhìn thì trợn tròn mắt, mấy thứ này của nàng cũng bình thường không có gì lạ, chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi kiểu dáng mới mẻ độc đáo, căn bản không tốn bao nhiêu bạc, vậy mà Lục Vương gia vừa vung tay chính là năm tấm ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng, nàng thật sự là không dám nhận.

Lập tức run rẩy đem ngân phiếu đưa trả lại, cà lăm nói: "Lục, Lục Vương gia, mấy món đồ chơi này của lão bà ta căn bản không giá trị là bao, không cần đưa nhiều như vậy, nếu như ngài vẫn kiên quyết trả tiền thì cứ đưa mấy lượng bạc vụn là đủ rồi, mau lấy về đi."

Dạ Khuynh Thành thấy nàng nói ngân phiếu như vậy là quá nhiều, lúc này mới cất tập ngân phiếu vào trong tay áo, nhiều hơn cũng không sao cả, chỉ cần không ít hơn là được.

"Tiền thừa coi như thưởng cho ngươi, Bổn vương còn muốn nhờ lời lành của ngươi, cùng Vương phi cố gắng sinh thật nhiều tiểu Thế tử a." Lời hắn vừa nói ra, lão phu nhân vui tươi cười hớn hở, cũng không phải vui vẻ vì mình đã chiếm được một món hời lớn, mà là vui mừng vì tình cảm giữa Lục Vương gia và Vương phi lại sâu đậm như vậy, nàng là thật sự chúc phúc cho hai người.

Nhưng Tuyết Đại lại cười không nổi, tức giận xoay người rời đi, nhìn mọi người chung quanh vây lại xem chuyện, nàng thật sự không muốn ở lại để trở thành tâm điểm thêm một chút nào nữa.

Dạ Khuynh Thành thấy nàng rời đi, vội vàng cầm lấy đống đồ vừa mua được liền đuổi theo.

Một nam nhân tuấn mĩ phi phàm trong tay xách theo một đống đồ chơi dành cho trẻ con, lại lon ton chạy theo sau lưng một nữ nhân, sẽ là cái tình cảnh gì?

"Nương tử, nàng từ từ chờ vi phu với." Ở trên đường cái, có rất nhiều người vây lại xem nên không thể dùng khinh công, chỉ có thể đi bộ, mà trong tay Dạ Khuynh Thành lại đang xách một đống đồ lỉnh kỉnh, bộ dáng này muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.