Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 4




Edit: Hoạt Đồng

Hôm nay là thứ tư, Tiêu Thỏ không phải tới trường dạy học, mà sau khi làm rõ mối quan hệ cùng Nguyễn Trác Hàng, anh cũng không còn ép cô dạy kèm cho anh nữa, vậy nên, sáng sớm nay vừa rời giường, cô liền giúp mẹ ở lại bệnh viện chăm sóc bà ngoại. Cho tới chiều tối, sau khi mẹ tới thay ca, cô mới rời khỏi viện. Vừa ra ngoài cổng bệnh viện, liền có một cuộc điện thoại gọi tới.

“Thỏ con, hôm nay là sinh nhật em, tối cùng bọn em đi chơi đi, cả lớp bọn em đều đi cả.” Lớp mười hai thực nghiệm vì không cần đóng học phí, cho nên quỹ lớp vô cùng dồi dào, mà cứ mỗi lần không tiêu hết tiền, đều nhân dịp sinh nhật ai đó, cùng nhau đi happy, nói tuột ra là dùng để chơi, tiền với họ cũng chỉ là giấy mà thôi.

Giọng nói này không phải của Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ lại không nhận ra là giọng ai, nên giọng nói có chút lo lắng, “Xin hỏi, cậu là…?” Dù sao cũng là cô không nhận ra được ai, nên Tiêu Thỏ vẫn có chút ngại ngùng, nhưng đoán chắc rằng đó là học sinh lớp cô,

“Thỏ con, cô làm em đau lòng muốn chết, ngay cả giọng em cô cũng không nhận ra sao? Em là Hạ Thiên nè.” Hạ Thiên ở đầu dây bên kia mếu máo.

Nghe thấy cái tên này, Tiêu Thỏ có thể đoán ra được lúc nói câu này, người bên kia có bao nhiêu khoa trương.

Hạ Thiên nghe thấy tiếng cười hì hì phát ra trong điện thoại, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay sinh nhật em, Thỏ con nhất định phải tới đó nha.”

“Okey.”

“Vậy giờ cô đến trường luôn đi, bọn em sắp tan học rồi.”

“Ừ.”

Trên đường đến trường, Tiêu Thỏ lại nhận được điện thoại của Nguyễn Trác Hàng, lời nói cũng y như vậy, hôm nay là sinh nhật Hạ Thiên, anh hỏi cô có muốn đi hay không.

Lúc Tiêu Thỏ nói Hạ Thiên đã gọi điện cho cô, mà cô cũng đang trên đường tới, thì bên kia, Nguyễn Trác Hàng lại im lặng, cách một lúc mới nói một câu, “Đi đường nhớ cẩn thận, bọn anh ở trên lớp đợi em.”

Tiêu Thỏ ngọt ngào cười, cất điện thoại, vẫn chưa chú ý tới sự bất thường của Nguyễn Trác Hàng.

Sau khi Nguyễn Trác Hàng ngắt điện thoại, đứng trên hành lang một lúc mới bước vào lớp học, trong lớp học vẫn vậy, người trầm lặng thì đặc biệt yên tĩnh, còn người sôi nổi thì ồn ào nói chuyện, ví dụ như người đón sinh nhật hôm nay, Hạ Thiên, Nguyễn Trác Hàng không nghĩ ra được cậu ta từ đâu mà có được số điện thoại của Tiêu Thỏ, chẳng lẽ tới phòng giáo viên tìm sao?

Tiêu Thỏ thuần khiết như một đứa trẻ, không biết chăm sóc người, lại càng không biết chăm sóc mình, người đàn ông cô cần phải là một người đàn ông chín chắn, có thể che chở, chăm sóc cho cô tử tế, mà Hạ Thiên lại không phải một người đàn ông như vậy, anh có thể nói rằng cậu ta là một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết hi hi ha ha đùa nghịch, vậy nên anh không lo Hạ Thiên sẽ cướp mất Tiêu Thỏ của anh, ngược lại người anh lo là Sài Thiếu Kiệt, người con trai đang nằm bò bất động trên bàn kia, cậu ta là một mối đe dọa vô cùng lớn.

Lúc Nguyễn Trác Hàng đứng ở cửa đánh giá Sài Thiếu Kiệt, cậu ta cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng, nhưng lại chỉ nhìn lướt qua một cái, liền coi anh như không khí.

Lúc Tiêu Thỏ tới lớp học, chuông báo tan học còn chưa vang lên, nhìn các học trò đều đang tự học, cô vốn còn nghĩ sẽ tới phòng giáo viên đợi, nào ngờ đôi mắt sắc bén của Hạ Thiên đã phóng điện tới, lại còn lớn tiếng gọi, “Thỏ con!!!”

Cả người Tiêu Thỏ cứng đờ, bước chân vừa định nhích liền rụt lại, cười hì hì bước vào lớp học.

Hạ Thiên thấy Tiêu Thỏ tới, liền nói, “Mọi người muốn đi sinh nhật cùng Hạ Thiên đâu, mau mau thu dọn sách vở, đi thôi!” Hạ thiên có thể nói như vậy, là vì trong lớp luôn luôn có vài người đặc biệt không thích hòa nhập, ví dụ như Hiên Viên Lăng lầm lì, và Ôn Hiểu Song mặt lạnh.

“Cô ta cũng đi à?” lời nói ghét bỏ như vậy, hiển nhiên là của một nữ sinh, hơn nữa người có thể dám nói ra trước mặt Tiêu Thỏ như vậy, tự nhiên chính là Tiêu Thược Nhi nham hiểm.

“Nếu không muốn đi, cậu có thể không đi.” Nguyễn Trác Hàng chủ động vừa kéo lấy Tiêu Thỏ, vừa ôm vai cô, không chút nể mặt mà châm chọc Tiêu Thược Nhi.

Tiêu Thược Nhi sau khi từ lần trước bị Nguyễn Trác Hàng mỉa mai, cũng biết điều hơn một chút, nhưng mà cứ nhìn thấy hai người như vậy, liền không thể chịu được, nói đúng hơn chính là không muốn hòa nhã với Tiêu Thỏ.

Tiêu Thược Nhi nói, “Dựa vào đâu, tiền quỹ lớp một xu tớ cũng không đóng thiếu, lại không giống như một ai đó, không đóng quỹ lớp, còn mặt dầy đi ăn uống chùa.”

Mặt Tiêu Thỏ đỏ lên, có chút thốn.

“Câm mồm.” Sài Thiếu Kiệt giận dữ gầm lên, mà bàn học cũng vừa lúc bị cậu đạp đến độ lung lay sắp gẫy. Cậu liếc Tiêu Thỏ một cái, không nói gì, chỉ quay sang quát Hạ Thiên, “Không phải muốn đi chơi à? Còn không mau đi.”

Hạ Thiên nhíu nhíu mày, cậu tự nhiên lại thành bao cát trút giận, nhưng cậu ta bây giờ cũng được xem là người một nhà rồi nhỉ, Sài Thiếu Kiệt trước đây có đi chơi cùng mọi người không còn phải tùy tâm trạng đấy, chỉ có điều tâm trạng cậu ta lúc nào mà chẳng khó ở.

Hạ Thiên hì hì bước về phía Tiêu Thỏ, cũng không biết mang theo tâm trạng gì, liền yêu cầu với cô, “Hôm nay em là Thọ Tinh*, Thỏ con nên đi cạnh em mới phải chứ.”

*Thọ Tinh: người đón sinh nhật.

Tiêu Thỏ liếc liếc Nguyễn Trác Hàng, phát hiện nụ cười của anh thoáng cứng ngắc, lại nhớ tới vừa rồi bị Tiêu Thược Nhi nói này nọ, có chút giận cá chém thớt nói: “Đều tại cậu, làm tôi bị mắng.”

“Đừng để ý con bé đó, nó bị thối mồm đấy.” Hạ Thiên nhíu mày, hiển nhiên cũng phiền chán cái mỏ nhọn không tha người của Tiêu Thược Nhi.

Lý Thác đi qua nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy, không nhịn được mà bất bình thay Tiêu Thược Nhi, “Cậu đừng nói cậu ấy như vậy.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Nguyễn Trác Hàng bên cạnh Tiêu Thỏ, “cậu ấy chỉ là thích Nguyễn Trác Hàng mà thôi.”

Nguyễn Trác Hàng cười vô hại nói: “Tớ lại không dám nhận đâu, ai mà không biết cậu thích Tiêu Thược Nhi, thích người ta thì cứ việc theo đuổi, đừng có để người ta thối hệt như bãi phân chuột vậy.” Nguyễn Trác Hàng chưa từng nói lời nào tổn thương Tiêu Thược Nhi đến thế, anh có thể nói như vậy, chính là không để Tiêu Thỏ hiểu lầm, dù sao có một số việc, có nhiều người nói, tự nhiên sẽ khiến người khác tin tưởng, huống chi Tiêu Thỏ lại là cô gái thơ ngây đến vậy, khẳng định là người ta nói gì, lập tức sẽ tin ngay cái đó, dễ lừa cực kỳ..

“Cậu quá đáng rồi đó.” Lý Thác quýnh lên, mặt đỏ bừng bừng, mà vừa lúc đó Tiêu Thược Nhi cũng đi tới, cậu ta lập tức ngậm miệng, nếu như lời nói đó mà lọt vào tai Tiêu Thược Nhi, khẳng định cô ấy sẽ khóc ngất cho xem, cho nên cậu cũng không muốn lặp lại câu nói đó cho cô nghe, chỉ trợn mắt với Nguyễn Trác Hàng một cái, liền quay người đi.

Tiêu Thỏ dựa vào lồng ngực Nguyễn Trác Hàng, nhìn thấy bóng lưng bừng bừng tức giận của Lý Thác, có chút trách cứ Nguyễn Trác Hàng, “Anh không nên nói Tiêu Thược Nhi như vậy.” Tuy rằng cô bé đó đối xử tệ với cô, nhưng đã trải qua bao lần đối chọi gay gắt, lại thêm việc nghe thấy nhiều người nói này nói nọ, với cô, chỉ cần để ý chút, là có thể nhận ra Tiêu Thược Nhi thích Nguyễn Trác Hàng rồi, nhưng cô cũng thích Nguyễn Trác Hàng, cho nên cũng không thể buông tay anh được, chỉ cần Tiêu Thược Nhi không quá trớn, dù sao cũng là con gái mà, thích một người là không có gì sai cả, chỉ cần phương thức yêu thích đúng đắn là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.