Thu Phong Triền

Chương 49: Anh là thứ gì? (tiếp theo)




Mắt Lâm Diễm không đen mà có màu nâu hổ phách, trong suốt, thủy nhuận, đáng yêu, hai con ngươi sáng khiến ai cũng muốn nhìn thẳng vào đó thăm dò.

“Đã muộn rồi…” Lâm Diễm trực tiếp cự tuyệt, bởi vì chột dạ cho nên lời từ chối cũng uyển chuyển hơn.

Có đôi khi phụ nữ uyển chuyển cự tuyệt trong mắt nam giới lại chính là lời mời, tuy rằng Nhan Tầm Châu không có suy nghĩ như thế, nhưng anh vẫn có hành động, xoay người đè lên người Lâm Diễm.

“Tắt đèn đi.” Lâm Diễm nói

“Tạch” một tiếng, toàn bộ căn phòng lâm vào một mảng tối đen.

Sau đó Lâm Diễm cảm thấy có một bàn tay đang luồn vào áo ngủ của cô, sau gáy bắt đầu có cảm giác ấm áp ướt át, Nhan Tầm Châu hôn xuống, ở bên tai của cô thổi khí, Nhan Tầm Châu hôn càng ngày càng dùng sức, ngón chân Lâm Diễm không tự giác gập xuống, bởi vì kháng cự, hai chân muốn đưa lên, kết quả bị Nhan Tầm Châu đè xuống.

Nhan Tầm Châu thở hổn hển ngồi xuống, trong bóng tối nhanh chóng mang đồ bảo hộ, sau đó một lần nữa áp chế Lâm Diễm, đưa cánh tay lên chống đỡ đỉnh đầu cô, tay kia chậm rãi nắm vật kia của mình từ từ tiến vào trong cơ thể Lâm Diễm, khi tiến vào được hai phần ba, anh bắt đầu động động một chút, từng chút từng chút một, sau đó động tác trở lên nhanh hơn, mỗi lần va chạm càng tăng thêm lực, xâm nhập ngày càng sâu. (Snow: ôi trời, mới có tí, mà đã thấy không chịu nổi rồi.)

Mỗi lần quan hệ, Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu đều không có trao đổi, hoặc theo cách nói của Lâm Diễm, ngoại trừ cùng cô trao đổi thân thể, những chuyện khác đều không có trao đổi, giống như bây giờ chỉ có ở chỗ kết hợp kia giữa cô và anh mới có giao điểm.

Nhan Tầm Châu hôn Lâm Diễm, cô nghiêng đầu tỏ vẻ kháng cự, sau đó Nhan Tầm Châu cũng không miễn cưỡng, vươn một bàn tay nâng cô lên, một cảm giác mất mát nhất thời làm Lâm Diễm thấy khinh ngạc “Ô” lên một tiếng.

Nhan Tầm Châu cúi đầu cười, ghé vào tai Lâm Diễm nói ra một câu “Người ta thường nói phụ nữ trên giường tính tình sẽ khác với bình thường, nhưng anh thấy giống nhau, vẫn là…”

Nhan Tầm Châu đang nói một nửa liền ngừng lại, Lâm Diễm hỏi “Vẫn là như thế nào…?”

“Giả tạo – đứng đắn – kinh nghiệm.” Nhan Tầm Châu phát ra từng âm cùng với động tác dưới thân, động tác này đánh sâu mạnh mẽ, Lâm Diễm run run đứng lên, hai chân cô dường như không còn cảm giác.

Nhan Tầm Châu nhân cơ hội lại đụng đi đụng lại vài lần, Lâm Diễm không chịu nổi bám lấy thắt lưng Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu thở thật sâu “Thì ra vẫn là ở chỗ này…”

Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu nói gì, cắn răng không đáp lại, sau đó Nhan Tầm Châu dường như nhớ ra điều gì đó “ Tiểu Hỏa, xem ra trên thế giới có một số việc nhất định không thay đổi được, ví dụ như việc chúng ta.”

Lâm Diễm tiếp tục trầm mặc..

Nhan Tầm Châu tiếp tục nói, anh vốn là đang ở trên người cô, hơn nữa giọng điệu chắc chắn, làm cho lời nói của anh nghe như đang từ trên cao vọng xuống, giống như hết thảy đều nằm trong bàn tay anh.

“Mấy năm nay vẫn làm việc với Lý Đường, có đôi khi biết bị lợi dụng nhưng vẫn tình nguyện làm việc chứ không trở lại, kiên nhẫn không tốt, nếu như không phải biết Lý Đường đuổi em, tuyệt đối anh sẽ không để em ở bên ngoài lâu như vậy, Nghiêm Kha nói Quân Nhan không có một người đàn ông nào tốt, cơ bản ai cũng biết đạo lý này, nếu em gặp được một người đàn ông tốt, anh sẽ buông tha em, nhưng Tiểu Hỏa, em đã gặp được chưa?”

“Gặp gỡ người đàn ông tốt, anh thực sự buông tha?”

“Đúng vậy.” Nhan Tầm Châu nói “Nhưng là cũng phải được Đông Đông đồng ý.”

“Ha Ha…”

“Cho nên phía trước căn bản không có lựa chọn nào khác, bởi vì Đông Đông luôn muốn chúng ta ở chung, không phải sao?” Động tác của Nhan Tầm Châu dừng lại, đỡ lấy Lâm Diễm nhìn cô, giống như trong bóng đêm, anh vẫn có thể thấy được rõ thần sắc của cô.

“Đúng vậy.” Lâm Diễm mở miệng, lời nói như là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cô chủ động bám lấy thắt lưng Nhan Tầm Châu “Kia chỉ thứ hai, khi nào thì có thể chuyển chính thức?”

“Đừng diễn, Tiểu Hỏa.”giọng điệu Nhan Tầm Châu trùng xuống, anh nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Diễm “Em không thích hợp nói những lời này.”

“Tại sao lại không thích hợp?” Thanh âm Lâm Diễm tựa như dòng suối chảy ban đêm, thanh thúy tịch mịch “Tựa như nói, vì Đông Đông, chúng lại cùng dây dưa với nhau, một người phụ nữ đều muốn quang minh chính đại có một người đàn ông ở bên người, Tầm Châu, thân phận Nhan phu nhân này chính là của tôi, chẳng lẽ không phải anh nghĩ về điều này sao?”

Nhan Tầm Châu chạm tới bộ phận mềm mại trên người Lâm Diễm, qua năm giây anh nói “Nếu mọi chuyện không có gì sai sót, anh đang cùng Trương Mộ Mộ ly hôn, nếu biểu hiện tốt, sẽ chuyển cho cơ hội chính thức.”

Lâm Diễm lắp bắp kinh hãi, nhưng lời nói ra lại thật thản nhiên không có gì là kinh ngạc “Muốn ly hôn?”

“Có lẽ còn muốn chuẩn bị làm mẹ kế, bởi vì Nhan Ý Tuấn đại khái sẽ không theo mẹ nó.”

Lâm Diễm không nói chuyện, cuối cùng cô cũng không biết Nhan Tầm Châu khi nào thì kết thúc, chờ lúc cô phản ứng được, anh đã muốn theo cô ở trong thân thể đi ra, nhưng mà toàn bộ vẫn như trước chống đỡ cô ở phía trên.

Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn Nhan tầm Châu chống đầu gối ở trên cô, thân hình rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp, Lâm Diễm nhớ tới buổi tối của rất nhiều năm trước, cùng vào một đêm như hôm nay, người đàn ông thân hình nóng bỏng ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, đêm đó cô tuy rằng đau, nhưng là tận sâu trong lòng lại cảm thấy cô cùng viên mãn, thậm chí còn cám ơn ông trời đã cho cô gặp gỡ người đàn ông này.

Nhưng vận mệnh trớ trêu, cô lập tức từ may mắn biến thành bất hạnh.

Năm ấy, Lâm Diễm thi vào trường cao đẳng, Nguyễn Mị đã là một nữ sinh viên, Nhan Tầm Châu bởi vì một câu cô cũng tham gia thi đại học, nên anh tận dụng mọi mối quan hệ, vào được khoa chính quy.

Nhưng Nhan tầm Châu chưa có một ngày ở đại học, Nhan gia vào ngày Nhan Tầm Châu thi xong thì xảy ra chuyện.

Nhan gia không biết đắc tội gì, nhanh chóng xuống dốc, cuối cùng kinh tế trong nhà vẫn là phụ thuộc vào Nhan Tầm Châu, kì nghỉ đó, mẹ Nhan đồng ý cô cùng Nguyễn Mị đi du lịch suối nước nóng.

Ngày mùa hè nóng bức, Lâm Diễm vì giúp Nhan gia tiết kiệm tiền, điều hòa cũng không mở, quạt điện lại là loại cũ, lúc Nhan Tầm Châu đến, Lâm Diễm đang nằm úp sấp trên bàn xem báo, Nhan Tầm Châu tiến vào tìm cho mình một cái ghế dựa “Thế nào?”

“Tám phần mười Vương Lực kia chỉ là khốn khiếp!”

“Chúng ta cùng pháp viện khởi tố đi” Lâm Diễm đề nghị nói.

“Khởi tố cũng vô dụng, chính ba còn có điểm không rõ ràng lắm, Vương Lực có người ở thành phố S, đến lúc đó bọn họ trả đũa, chúng ta không chống đỡ được.”

Lâm Diễm cúi đầu, lúc ấy cô cảm thấy mình đọc sách cũng là vô dụng, cái gì cũng không giúp được cho Nhan gia, Nhan Tầm Châu đột nhiên nhíu mi đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Lâm Diễm “Sao em không bật điều hòa?”

Lâm Diễm xèo xèo thầm thì, cô cũng không muốn cho Nhan Tầm Châu biết cô tiết kiệm “Điều hòa hỏng rồi…”

“Hỏng rồi sao???” Nhan tầm Châu nâng mắt nhìn phía trên điều hòa “Để anh kiểm tra một chút,” Nói xong, nhảy lên ghế dựa.

Lâm Diễm ngửa đầu nhìn Nhan tầm Châu đứng trên ghế “Không cần phiền toái như thế đâu.”

Nhan Tầm Châu không để ý tới Lâm Diễm, mở chốt, sau đó một luồng khí theo đó đi ra, Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn Lâm Diễm “Lâm Tiểu Hỏa, gần đây em nói dối càng ngày càng có bài bản.”

Buổi tối Nhan Tầm Châu ăn xong cơm thì đi, Nhan Đình Văn có ngăn thế nào cũng không ngăn được, cuối cùng tức giận khóa trái cửa không cho Nhan Tầm Châu về.

Nhan Tầm Châu cùng Lâm Diễm có ám hiệu, anh huýt sáo, đêm khuya Lâm Diễm không ngủ được nằm trên giường đọc sách, sau đó nghe thấy âm thanh tiếng huýt sáo.

Lâm Diễm bò dậy, thấy Nhan Tầm Châu đang ở hậu viện, ngồi ở bàn dưới ánh trăng, thiếu niên thân hình anh tuấn, khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo lại phản nghịch, rõ ràng chỉ có quần bò cùng áo sơ mi nhưng người này mặc trên người lại cho người khác cảm giác thật tuyệt.

Lâm Diễm xuống giường đi giày, cô muốn giúp Nhan Tầm Châu mở cửa, lúc cô đi ra khỏi phòng thì thấy dưới lầu Nhan Tầm Châu đã được Nguyễn Mị mở cửa giúp.

“Này, sao muộn thế này còn chưa ngủ.” Nhan Tầm Châu hỏi Nguyễn Mị

“Em cả đêm lo lắng gần chết không ngủ được.” Nguyễn Mị nói.

Nhan Tầm Châu đi lên lầu, quay đầu nói với Nguyễn Mị một câu “Hôm nay giáo huấn Vương Lực chỉ còn lại nửa cái mạng.”

Lúc Nhan Tầm Châu lên lầu, Lâm Diễm quay trở lại giường, Nhan Tầm Châu mở cửa tiến vào, Lâm Diễm quay người nhìn hắn “Đã trở lại a.”

Nhan Tầm Châu gật gật đầu, đi đến bên giường Lâm Diễm ngồi xuống, ghé mặt hắn lại “Tiểu Hỏa, hôn một cái!”

Lâm Diễm cười, lắc đầu “ Không quen biết.”

Nhan Tầm Châu tiến đến, đưa tay vào người Lâm Diễm, Lâm Diễm cầu xin tha thứ ngã ra chiếc giường mềm mại, sau đó Nhan Tầm Châu cũng đè lên người cô, thân thể mềm mại phía dưới cùng với người anh nóng rực lên.

“Mười sáu tuổi có thể không?” Nhan Tầm Châu hỏi.

Lâm Diễm lắc đầu “ Không được.”

“17” Nhan Tầm Châu thương lượng, bộ dáng không thể tăng lên nữa.

“Không được không được!” Lâm Diễm đẩy Nhan Tầm Châu, nhưng Nhan Tầm Châu cố ý dùng sức đè vào người Lâm Diễm, ép làm cho ngực Lâm Diễm có chút đau “Đau, Nhan Tầm Châu.”

Ánh mắt Nhan Tầm Châu lóe ra tất cả đều là ý cười, dừng một chút “Thôi mười tám đi, chờ mười tám.”

Lâm Diễm đỏ mặt không trả lời, sau đó hỏi “Không thể kết hôn sao?”

“Chờ kết hôn?” Nhan Tầm Châu hỏi lại Lâm Diễm “Khẳng định khi lên đại học đi, vừa hay là bốn năm, sau đó lại học nghiên cứu sinh… Chờ kết hôn? Tiểu Hỏa, em định để anh ăn chay sao?”

Lâm Diễm mặt thoáng chốc đỏ lên “Đợi khi tốt nghiệp đại học, sau đó là có thể…”

“Vậy trước đó cho anh một chút ngon ngọt.” Nhan Tầm Châu nói

Lâm Diễm bỗng chốc thấy khẩn trương thanh âm run nhè nhẹ “Cái gì ngọt…”

Lời nói còn chưa dứt, Nhan Tầm Châu đã đưa tay vào trong quần áo cô, áo ngủ mùa hè, chỉ có một chiếc áo mỏng nhưng Lâm Diễm còn có áo ngực, đó là loại áo rất được ưa chuộng, trên áo có in hình mà Lâm Diễm cũng như rất nhiều nữ sinh lúc bấy giờ ưa thích.

“Làm sao em vẫn mặc áo ngực đi ngủ?” Nhan Tầm Châu mở miệng.

Lâm Diễm đè tay Nhan Tầm Châu lại không cho anh tiếp tục đùa giỡn lưu manh, nhưng là sức của cô làm sao ngăn được Nhan Tầm Châu, cuối cùng Nhan Tầm Châu dùng tay cởi áo ngực cô ra, sau đó còn thân mật nhắc nhở “Buổi tối mặc áo ngực ngủ không tốt …”

“Nghe ai nói?” Lâm Diễm không biết rằng trong lời nói của mình đã có chút ghen tuông.

“Rất nhiều người con gái nói.” Nhan Tầm Châu cười đến sáng lạn, tất cả trong mắt đều là bộ dáng xinh đẹp của Lâm Diễm, sau đó hắn chủ động hôn cô một cái “Đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ừ.” Lâm Diễm gật đầu

Sau đó một lúc hỏi “Làm sao anh còn chưa đi.”

“Chờ em ngủ đã.” Nhan Tầm Châu nói vô cùng hợp lý hợp tình, nhưng thần sắc tràn đầy chế nhạo.

Lâm Diễm đành phải nhắm mắt lại, sau đó Nhan Tầm Châu giúp cô đắp chăn, trước khi đi còn hôn lên mặt cô một cái.

Sau đó cả buổi tối tim Lâm Diễm còn đập thình thịch.

Nhan Tầm Châu đắc tội Vương Lực, Nhan gia muốn sống yên ổn cũng không được, Nhan Đình Văn xuất huyết não phải đưa vào viện, Nhan phu nhân cảm thấy phong thủy Nhan gia không tốt, đi tìm một người thầy phong thủy về nhà.

Thầy phong thủy xem xét Nhan gia suốt một ngày, sau đó hỏi ngày tháng năm sinh của tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Diễm.

Lâm Diễm cũng không biết chính xác giờ sinh của mình là giờ nào, trước đây bà nội cô có nói nhưng thật là cũng chỉ là đại khái, khi Lâm Diễm nói ra, thầy phong thủy hướng Nhan phu nhân nói “Đem đuổi người này đi, Nhan gia liền thái bình.”

Sau Nhan gia chuyển đi, cô về phòng ở của Lâm lão gia.

Nhan Tầm Châu có quay lại tìm cô hai lần, mỗi lần đều đưa tiền đến, lần cuối cùng Nhan Tâm Châu đến mang theo một ít đồ, lúc đó Lâm Diễm đang ở trong phòng tắm, cô đi chân trần ra ngoài, ống quần vén cao, lộ ra đôi bàn chân trắng nõn xinh đẹp.

Nhan Tầm Châu cố ý vào phòng, Lâm Diễm đi qua rót cho anh một ly nước.

Nhan Tầm Châu nhìn chằm chằm ly nước thật lâu, cho đến khi đôi mắt đỏ bừng.

Lâm Diễm chưa từng nhìn qua mắt Nhan tầm Châu, nóng nảy hỏi “Xảy ra chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện, gặp chuyện không may… Ba bị xe đụng gãy chân…Mẹ và ông ta cùng nhau…”

Lâm Diễm thấy bên tai ong ong, không nói lên lời nào.

Nhan gia đã xả ra chuyện, Lâm Diễm cơ bản nhìn không tới Nhan tầm Châu, cô vĩnh viễn không giúp được gì, sau khi đi Nguyễn Mị có quay trở lại tìm cô một lần, cùng cô sau khi tan học đi ăn uống, lúc rời đi Nguyễn Mị nói với cô một câu “Lâm Diễm, tôi vẫn yêu A Châu.”



Sau đó, Nguyễn Mị không trở lại lần nào nữa, Lâm Diễm so với trước kia càng cố gắng học tập hơn, cô thi vào trường đại học lúc đó đạt thủ khoa, sau đó có nhiều tờ báo phỏng vấn cô, sau đó thầy giáo giúp cô liên hệ với một nhà báo địa phương, muốn giúp cô sau giờ lên lớp có thể làm thêm, vì vậy việc học của Lâm Diễm cơ bản không phải lo lắng về học phí.

Nhưng năm đó Lâm Diễm vẫn lựa chọn cho vay của quốc gia.

Cô đến một trường ở phía bắc học, trước khi đi Lâm Diễm đến Nhan gia một chuyến, Nhan gia chỉ còn lại có Nhan Đình Văn, lúc Lâm Diễm đến, Nhan Đình Văn đang ở sau hoa viên Nhan gia làm cỏ.

Khi cô về, Nhan Đình Văn đưa cô một túi trái cây “Trên đường ăn đi.”

Lâm Diễm cố gắng không khóc “Thực xin lỗi, ông nội, con xin lỗi.”

“Đứa nhỏ ngốc, có chuyện gì đâu.”

“Ông nội, người biết Tầm Châu đi đâu không ạ?” Qua một lúc lâu, Lâm Diễm ngẩng đầu hỏi.

“Đi ra ngoài rồi, nhưng ông cũng không biết nó đi đâu.” Nhan Đình Văn nói, sau đó dừng lại “A Châu để lại cái này, cháu theo ông đi lấy.”

Nhan Tầm Châu để lại cho Lâm Diễ một tập tiền, Lâm Diễm mở ra, ở đó có hơn tám vạn, với số tiền này cô có thể trả được toàn bộ học phí đại học.

Thư viết rất đơn giản, bên trong còn có một lỗi chính tả.

Lâm Diễm ngồi xe lửa đi Bắc kinh, một bên khóc một bên đọc thư Nhan tầm Châu viết cho cô.

Chỉ vài câu ít ỏi nói về tình cảm với cô.

Sau khi Lâm Diễm tốt nghiệp đại học nhìn thấy Nhan Tầm Châu, anh chỉ nói một câu “Lâm Tiểu Hỏa, em đã trở lại, có muốn gả cho anh hay không?” Nhan Tầm Châu hỏi xong, cô chắc chắn sẽ đồng ý.

Đáng tiếc, sự việc phát triển lại không theo hướng suy nghĩ tốt đẹp của Lâm Diễm, kỳ thật từ rất nhiều năm trước, cô đã đánh mất đi hạnh phúc của mình, cũng giống như Nghiêm Kha từng nói, vừa sinh ra đã không có duyên với hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Lâm Diễm tỉnh lại rất sớm, lúc Nhan Tầm Châu mặc quần áo thì cô tỉnh lại, sau đó anh sờ soạng thắt lưng cô một lúc, mở miệng nói “Tiểu Hỏa, sắp đến sinh nhật của Đông Đông.”

Lâm Diễm không hé răng.

“Chúng ta đi Hồng Kông nghỉ hai ngày đi, Đông Đông không phải vẫn muốn đi du lịch hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.